– Bốn chữ Nguyên Thủy thiên tôn này, Đế Giang tiểu hữu có thể đảm đương, về phần hai chữ khác, chỉ sợ Đế Giang tiểu hữu không đảm đương nổi.
Giang Nam mời hai người ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi:
– Không biết tiên tôn nói là hai chữ nào?
– Là hai chữ Nguyên Thủy.
Thanh Liên tiên tôn cười nói:
– Ở cố hương của ta cùng đế, cũng có Nguyên Thủy.
Nguyên Thủy này không phải Nguyên Thủy kia.
Nguyên Thủy trong cố hương của ta vốn là một cảnh giới, chỉ khi nào đạt tới Nguyên Thủy cảnh giới mới có thể được xưng tụng Nguyên Thủy thiên tôn.
Hiện giờ Đế Giang tiểu hữu có thể xưng là thiên tôn, nhưng hai chữ Nguyên Thủy ngươi không đảm đương nổi.
Hắn cùng tiên đế Diệp Lân đến từ một vũ trụ.
Trải qua nhiều lần trắc trở đến nơi đây, cố hương trong lời của Thanh Liên tiên tôn chính là nơi xuất thân của bọn họ.
Giang Nam động dung:
– Ta từng gặp qua ba vị lưu lại ba thạch trụ ở Nguyên Thủy địa, trên thạch trụ có ba hư ảnh, chẳng lẽ là địa phương mà các ngươi đã rời đi.
Nơi đó cường giả Nguyên Thủy sáng tạo ra pháp bảo, thân thể, nguyên thần?
Thanh Liên tiên tôn gật đầu, cười nói:
– Không sai.
Ta lưu lại hư ảnh pháp bảo trên thạch trụ, đó là Nguyên Thủy chi bảo do Nguyên Thủy thiên vương luyện chế, hắn đã chứng đạo đại đạo tận cùng.
Bản thân ngươi xưng Nguyên Thủy thiên tôn, hay là cho rằng mình có thể so được với hắn hay sao?
– Pháp bảo chứng đạo, không tính chính đạo, trệch hướng Nguyên Thủy.
Giang Nam lắc đầu nói:
– Con đường của hắn đã nhầm, gặp phải đại kiếp nạn hắn hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng pháp bảo của hắn có thể lưu truyền xuống.
Thanh Liên chán nản, đột nhiên cười nói:
– Vậy ngươi cảm thấy được, thạch trụ thứ hai, thân thể tôn thần nhân như thế nào? Khi đó dùng thân chứng đạo, dùng thân thể chứng minh Nguyên Thủy.
Giang Nam lắc đầu nói:
– Kiếp số vừa đến, thân thể bất tử, nhưng thần lại chết rồi.
Cũng đi lên đường rẽ, không xem là Nguyên Thủy thật sự.
– Tiểu nhi cuồng ngôn.
Thanh Liên tiên tôn lắc lắc đầu, cười nói:
– Ta hỏi lại ngươi, thạch trụ thứ ba, có một cánh cửa, trong cửa nguyên thần chống đỡ nổi vũ trụ càn khôn.
Đây là lấy thần chứng đạo, nguyên thần chứng được Nguyên Thủy.
Giang Nam cười ha ha, nói:
– Kiếp số vừa đến, vũ trụ băng diệt hóa thành hư vô.
Cửa không còn, khi đó thạch trụ sụp đổ, nguyên thần còn có thể tồn tại sao? Cũng không thể xem là Nguyên Thủy chân chính.
Thanh Liên tiên tôn tức giận, cười lạnh nói:
– Đây cũng không phải Nguyên Thủy, kia cũng không phải Nguyên Thủy, vậy ngươi nói cái gì mới là Nguyên Thủy?
Đạo Không đạo nhân cùng tiên đế Diệp Lân đều có chút không vui, dĩ thân chứng đạo là con đường mà Đạo Không lựa chọn, lấy thần chứng đạo là con đường của tiên đế Diệp Lân, hai người đã tuyển định đại đạo cuối cùng, giờ phút này thế nhưng bị Giang Nam phủ định, trong lòng đương nhiên tức giận.
Giang Nam đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được một tiếng cười to truyền đến:
– Nói rất đúng! Cái gì lấy thần chứng đạo, lấy thân chứng đạo, lấy bảo chứng đạo, tất cả đều vô căn cứ, kiếp số vừa đến lập tức phá diệt!
Vô Cực thiên tôn cất bước đi tới, Trọng Hòa đạo tôn, Cửu Tư đạo tôn, các đạo tôn trong Tôn Đạo quân điện lần lượt nghênh đón, vây quanh Vô Cực thiên tôn đi vào Đại La Thiên.
Giang Nam điểm ngón tay, một bồ đoàn xuất hiện.
Vô Cực thiên tôn ngồi xuống, cười nói:
– Thiên địa chính là một tràng đại nhân quả, vô luận người nào chứng đạo trong trời đất, tương lai đều phải bồi hoàn nhân quả, bởi vậy không thể vĩnh tồn.
Bởi thế nhân quả tiên thiên mới là chính đạo, mới là đường đi duy nhất cuối cùng trên đại đạo!
Giang Nam lắc đầu, Thanh Liên tiên tôn, Đạo Không đạo nhân cùng tiên đế Diệp Lân đều lắc đầu, hiển nhiên không ủng hộ lời của hắn.
– Tịch diệt vừa đến, nhân quả không còn, duy tịch diệt vĩnh hằng.
Vô số tịch diệt linh quang bắt đầu khởi động, hóa thành phân thân Tịch Diệt đạo nhân, cất bước đi tới, thản nhiên nói:
– Hết thảy thời đại, hết thảy văn minh, đều phát sinh ngắn ngủi khi tịch diệt ngủ say mà thôi.
Năm vị thiên tôn, chư vị đạo hữu, mặc dù nói lời thật sẽ làm các ngươi cảm thấy được bi ai, nhưng các ngươi đều là ký sinh trùng trong khi tịch diệt ngủ say, tịch diệt tỉnh lại, những ký sinh trùng như các ngươi sẽ tan thành mây khói.
Muốn chạy tới tận cùng đại đạo, chỉ có tịch diệt!
Đạo Không đạo nhân mỉm cười nói:
– Khá lắm tịch diệt vĩnh hằng, nhưng theo ta thấy phải là hỗn độn vĩnh hằng.
Cái gọi là tịch diệt cùng nhiều thời đại, chính là hỗn độn diễn biến lần lượt tuần hoàn mà thôi.
Sáu vị thiên tôn rốt cục đến đông đủ, vừa ra tràng liền đưa ra đạo lý của bản thân, đối chọi gay gắt!
Giang Nam dùng linh quang hóa bồ đoàn, mời Tịch Diệt đạo nhân ngồi xuống.
Sáu vị thiên tôn đều tự triển lộ ra khí tượng khôn cùng, chấn động thiên đỉnh, dị tượng đại đạo ùn ùn.
Thanh Liên tiên tôn đột nhiên cười nói:
– Vừa rồi Đế Giang tiểu hữu phủ định mọi thứ, không biết ngươi thừa nhận nhân quả, hay thừa nhận tịch diệt?
Giang Nam cười nói:
– Đều không ủng hộ.
Tịch Diệt đạo nhân nghiêng người nói:
– Như vậy tận cùng đại đạo trong lòng của thiên tôn là…
– Nguyên Thủy.
Giang Nam mỉm cười, thản nhiên nói:
– Cái gọi là Nguyên Thủy, vốn là đại đạo chi tông, vạn đạo chi tổ, bao la vạn tượng.
Nguyên Thủy là một, có thể hóa thành vô cùng, có thể vượt qua tịch diệt, có thể diễn biến nhân quả, có thể làm cho hỗn độn sinh ra thiên địa, có thể cho nguyên thần chứng đạo, thân thể chứng đạo, pháp bảo chứng đạo.
Nguyên Thủy, không có nhục thân, không phân đại đạo, đạo quả, nguyên thân, pháp lực, vô lão vô diệt, tâm vừa động thì thiên mở, niệm vừa động thì địa diệt.
Trong nháy mắt tạo hóa vô cùng, nơi chỉ tới thiên địa hiện ra.
Nguyên Thủy là điểm cuối của đạo, nếu như có được, lịch hàng tỉ kiếp mà không diệt, cái gọi là tịch diệt cũng chỉ là bình thường.
Năm thiên tôn đều nở nụ cười:
– Khoác lác, khoác lác.
– Hôm nay đã luận đạo, thì tiếp tục luận đạo thôi.
Tiên đế Diệp Lân cười nói:
– Ngươi nói ngươi là cuối đại đạo, ta nói ta là cuối đại đạo, cũng không bằng bày ra đạo lý một phen, luận chứng cao thấp.
Sắc mặt Tịch Diệt đạo nhân không chút thay đổi nói:
– Lời này của đế có được lòng ta.
Cái gọi là gặp lương tài, gặp được các ngươi ngay cả ta cũng không nhịn được sinh ra lòng luận đạo.
Hôm nay gặp mặt, cùng các ngươi luận bàn một chút, nhưng chân chính thắng bại không phải luận đạo có thể luận ra, tương lai là phải nhìn thấy thực tế.
Vô Cực thiên tôn gật đầu, ý vị thâm trường nói:
– Mở tiên đại thời đại tạo đại nhân quả, đúng là vẫn còn cần bồi hoàn… sinh linh trống rỗng sinh ra, cũng cần bồi hoàn thiên địa nhân quả, dù là chư vị cũng là như thế.
Thanh Liên tiên tôn cười nói:
– Tương lai có thể xem thực tế.
Hôm nay chỉ chuyện phiếm luận đạo.
Đạo Không đạo nhân nhìn mọi người trong Đại La Thiên, nói:
– Hôm nay ta cùng năm vị thiên tôn mở đàn luận đạo, các ngươi đều cẩn thận nghe một chút, nếu như có đạt được, cũng không phụ chúng ta một phen vất vả.
– Tuân chỉ.
Bốn ngàn tám trăm thiên quân đạo quân cùng khom người nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/01/2015 11:29 (GMT+7) |