Giang Nam cảm thấy mỗi người bên cạnh mình là vật sống, không phải tưởng tượng, không bị người chế tạo ra, là sinh mệnh thật sự.
Thời đại chưa được đặt tên là nguyên đạo này cũng là thời đại sống động, sao có thể do người tạo ra?
Không chỉ thế, Giang Nam cảm ứng tình yêu từ tận đáy lòng mình.
Hắn yêu thê tử, yêu vợ bé, tiểu thiếp nhiều vô số kể, yêu nhi nữ của mình.
Khi Giang Nam giao lưu với các đạo hữu khác cùng chung chí hướng, hắn cảm nhận được tình bạn thâm sâu.
Nhất là khi đối diện Công Dã Càn Công Dã tiên sinh, hắn cảm nhận tình cảm đồng long chung sức, đạo ta không đơn độc.
Giang Nam thích thời đại đầy hấp dẫn này, hắn quý trọng mọi thứ trước mắt.
– Chứng đạo Nguyên Thủy Đạo Quân, chỉ có chứng Nguyên Thủy Đạo Quân mới phân chia được ảo và thực.
Giang Nam không suy nghĩ mấy chuyện làm hắn nhức đầu nữa.
Chỉ cần chứng Đạo Quân thì mọi vấn đề khó khăn đều được giải quyết dễ dàng, sẽ không có chuyện kỳ lạ gì gây khó khăn cho Giang Nam được.
Giang Nam chuẩn bị việc chứng đạo đã lâu, tu vi đến cảnh giới đại viên mãn Thiên Quân.
Các kinh nghiệm nhập mộng tích lũy hơn hai mươi lần chứng Đạo Quân.
Khi giao lưu với các cường giả thời đại nguyên đạo, nhất là các cuộc chiến với Công Dã Càn đẩy Giang Nam lên đỉnh trước giờ chưa từng có, được trình độ lĩnh ngộ cao hơn.
Nội tình của Giang Nam đã đến, chứng Đạo Quân nước chảy thành sông.
Giang Nam ngồi trong Thái Khư bí cảnh, khí huyết bộc phát, màu máu và hơi thở thoáng chốc tràn ngập bí cảnh.
Thái Khư bí cảnh không chịu nổi khí huyết của Giang Nam, khí huyết tựa sóng biển lan trnà bốn phương tám hướng.
Không lâu sau khí huyết bao phủ ba trăm ức ngân hà tinh hệ của Thái Khư bí cảnh.
Mọi người, mọi sinh linh cảm ứng khí thế của cường giả đỉnh thiên lập địa, vĩ đại, bao la.
Khí huyết của Giang Nam bắt đầu co rút lại, rút nhỏ thật nhanh.
Hơi thở dần suy sụp, khí thế giảm thấp dần, đại đạo lắng đọng.
Một năm qua đi, khí huyết của Giang Nam quay về cơ thể, khí thế kinh thiên động địa biến mất.
Người ta không còn cảm nhận hơi thở của Giang Nam nữa.
Trong người Giang Nam như không có năng lượng nào di chuyển, đại đạo cũng cô quạnh, hơi thở sự sống biến mất.
Lại qua một năm, Giang Nam ngồi yên không nhúc nhích.
Nguyên thủy chi khí lao vào bí cảnh, nhập vào cơ thể Giang Nam.
Nhưng Giang Nam như đã chết, không có chút hơi thở nào.
Một năm rồi lại một năm qua đi, bất giác đã trăm năm.
Hôm nay trong cơ thể Giang Nam đột nhiên vang tiếng nổ điếc tai, như đạo âm khai thiên tích địa.
Năng lượng cực kỳ dồi dào bộc phát từ cơ thể Giang Nam, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng khủng bố.
Dần có hai đại điện chủ sáng tạo Đạo Quân điện đặc biệt phát ra từ người Giang Nam, đạo âm vô cùng huyền diệu, như tiên nhạc, thần khúc từ thiên ngoại truyền đến.
Một đạo âm khác truyền ra, đạo âm thứ hai, b, bốn.
Ngày càng nhiều đạo âm tụ tập thành dòng lũ tiết tấu lan rộng ra, như tuyên bố với vũ trụ rằng một Đạo Quân vô cùng cường đại đã sinh ra.
Trong cơ thể Giang Nam như có vũ trụ mở mang, không ngừng khuếch trương, khai sáng, tự hoàn thiện mình.
Tình huống này không khác gì vũ trụ thật mở mang.
Ngoài người Giang Nam thì hiện ra muôn vàn dị tượng.
Ánh sáng lấp lánh, kim tuyền ùa ra, hư không sinh điện, long phượng cùng bay.
Tất cả chỉ là vài loại nhỏ bé trong muôn vàn dị tượng.
Giang Nam đang tự chứng bản thân, tự chứng đạo, tự chứng thân, lấy mình làm hỗn độn mở mang vũ trụ hồng hoang.
Bản thân là Đạo Chủ đại đạo, là Đạo Quân.
Đại đạo thời đại nguyên đạo đạo vô định hình, có thể nói là thời đại đạo vô thường, pháp vô thường thật sự, không có nhiều hạn chế khuôn sáo như đời sau.
Có thể tự chứng bản thân, hoặc chứng đạo thiên địa, không bị gò bó.
Nếu đổi lại thời đại tiên đạo, không chứng thiên địa đại đạo sẽ bị tiên đạo coi là khác loại không hòa hợp thiên địa, sẽ gặp nạn.
Thời đại nguyên đạo càng bao dung hơn.
Thật lâu sau, vũ trụ trong cơ thể Giang Nam khai sáng phát ra đạo âm dần bình lặng.
Cuối cùng thành tựu Nguyên Thủy Đạo Quân.
Giang Nam mở mắt ra, cảm ứng kỹ năng lượng bao la mênh mông trong cơ thể, cảm nhận Nguyên Thủy đại đạo chứa hết tất cả biến thành của mình, nỗi lòng kích động.
– Đạo Quân của ta đã thành, bây giờ rốt cuộc có thể tìm hiểu thời đại nguyên đạo là ảo cảnh hay thời đại tiên đạo là mộng.
Nam Quách Tiên Ông, ngươi đừng hòng lừa dối ta!
Giang Nam cười lớn, bá khí Đạo Quân chấp chưởng một thời đại bắn ra từ người hắn phóng lên cao, la yđộng trời trăng sao.
Đạo Quân là chủ thiên địa, là chúa tể thiên địa, là chúa tể đại đạo.
Hiện giờ Giang Nam mạnh đến nỗi đám Đạo Quân tiền sử Thái La, Hoàng Thệ không theo kịp.
Hơn nữa Giang Nam luyện thành bốn vị một thể, thân thể, nguyên thần, đại đạo, đạo quả biến thành tiên thiên bất diệt linh quang.
Tiên thiên bất diệt linh quang đẳng cấp Đạo Quân một hành động, nhấc ngón tay đem đến uy lực mạnh còn hơn tiên thiên pháp bảo.
Giang Nam cười to, tiếng cười thấp dần đến nhỏ như muỗi kêu, thật lâu sau bốn phía yên lặng.
– Không cảm ứng được cơ thể trong hiện thực, ta không cảm ứng được thân thể ở thời đại tiên đạo.
Biểu tình Giang Nam đờ đẫn, đả kích lớn lao làm đầu óc hắn trống rỗng.
Giang Nam cứng nghĩ chứng Đạo Quân rồi giữa Đạo Quân thời đại nguyên đạo và Thiên Quân thời đại tiên đạo sẽ chênh lệch thực lực rất lớn, cảm ứng kỹ chút là phân biệt ra ngay thời đại nguyên đạo có phải là mộng không.
Hiện giờ Giang Nam đã chứng Đạo Quân nhưng không cảm ứng được cơ thể của mình trong thời đại tiên đạo.
Chỉ có một lời giải thích, đó là.
– Thời đại tiên đạo đúng là giấc mơ của ta.
Giang Nam cay đắng nhớ lại những gì trải qua trong mơ thời đại tiên đạo, nhiều khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt, rất chân thật, không giống mơ.
Hiện thực là thời đại tiên đạo chỉ có giấc mơ.
Giang Nam lẩm bẩm:
– Thời đại tiên đạo thật sự là giấc mơ ta hư cấu khi nhập mộng sao? Vậy tại sao mắt ta rơi lệ?
Hai hàng nước mắt tuôn tuôn trào.
– Tại sao ta thấy bi thương quá, tại sao ta thấy lưu luyến? Lưu luyến đậm đặc đến nỗi trời già đất cỗi, vũ trụ tịch diệt cũng không muốn từ bỏ? Thê tử của ta, tỷ tỷ của ta, nhi nữ của ta.
Tim đau quá, tại sao đau đến sắp tan nát?
Đột nhiên giọng Quỳnh Hoa phu nhân vang lên:
– Lão gia chứng Đạo Quân!
Vô số thần nữ reo hò chạy vào Thái Khư bí cảnh, bay tới chỗ Giang Nam.
Quỳnh Hoa phu nhân dắt Giang Ái Quỳnh cười bước tới.
Giọt lệ bốc hơi, Giang Nam không tỏ ra khác lạ, đi hướng đám người.
Giang Nam cười nói:
– Phu nhân, ta đã nhớ ra, thời đại tiên đạo chỉ là giấc mơ.
Bộ dáng Giang Nam rất vui vẻ, tiếng cười như từ phương xa vọng lại, xa lạ đáng sợ:
– Ta sẽ không nhập mộng nữa, sẽ không rời xa các người.
Các nữ nhân giật mình, cùng reo lên.
Trong Thái Khư bí cảnh không khí hân hoan.
Quỳnh Hoa phu nhân kích động hốc mắt đỏ ửng, quay đầu lau khóe mắt.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/01/2015 11:29 (GMT+7) |