– Chồng yêu về rồiiiiiiiiiiiiii!
Thanh Dương hét lên rồi chạy như bay tới ôm chặt lấy Thìn. Cả tuần qua cô ngoài vài tin nhắn hỏi han cũng không dám làm phiền nhiều, cô theo dõi tin tức liên quan tới vụ việc quảng trường và biết nguy cơ của nó ra sao, cũng như không biết bằng cách nào mà Thìn đã nhờ vả giải cứu bố cô cùng rất nhiều người liên quan thành công mỹ mãn. Cô chỉ cần biết anh đã cứu cả gia đình cô một việc, bí ẩn của anh cũng không cần thiết tra hỏi làm gì.
– Khiếp, làm như yêu nhau lắm ý nhở – Thùy Dung cầm đĩa thức ăn nóng hổi đặt lên bàn quay sang trêu chọc.
– Thì người ta xa nhau cả tuần rồi mà.
– Tuần mà làm như cả năm, khiếp, hai ông bà sến.
– Thôi thôi, cô thì khác gì – Thìn châm chọc.
– Em quên đi, Dũng đi có cả tháng em chả quan tâm.
– Yêu đương gì cái kiểu ý, tình yêu bọ xít!
– Quên đi, có mà người ta yêu nhau đủ lớn rồi không có mấy trò nhớ nhung như các người…
– Cái con bé này…
– Kệ chị, chồng chị chứ!
– Thì có ai bảo không kệ đâu, thế có cơm không, người ta đói rồi.
Ba người ăn uống trong không khí vui vẻ, Thanh Dương nay về sớm và làm nhiều món ngon Thìn thích với sự hỗ trợ của cô em gái. Cô cảm thấy tâm trạng mình rất khác, cảm thấy sự gần gũi giữa vợ chồng có giảm đi, không phải vì tình cảm, mà chính là vì con người thật của Thìn là người thế nào tự nhiên cô cảm thấy không thể hiểu rõ dù đã chung sống 4 năm nay. Cảm giác anh cao và lớn hơn mức cô có thể với tới rất nhiều, nhưng dù vậy, cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ hay tình cảm cô dành cho anh.
Thìn lúc này ngoài câu chuyện với vợ tránh không nhắc tới công việc và rất may là vợ anh cũng không hỏi gì thì lại len lén chú ý tới cô em vợ. Thùy dung mặc một chiếc áo phông không cổ đơn giản màu mận chín, vẫn chiếc quần short vải đen thoải mái ở nhà. Điều gây chú ý là mỗi khi cô dựa người hẳn vào phần tựa lưng của ghế, Thìn có thể nhanh mắt nhìn thấy 2 núm rất nhỏ hiện ra trên bộ ngực dường như phẳng lì kia.
Oh! Hóa ra ở nhà em ấy không mặc áo lót à?
Thìn thầm nhủ, hết công việc rồi, không hiểu sao điều anh nghĩ tới khi về nhà lại là cô em vợ. Không phải Thanh Dương hay đôi vú to lớn của Thảo, thân hình nóng bỏng của Ngọc Lan mà lại là khuôn mặt nhí nhảnh, đôi kính cận dính trên mắt, khuôn mặt tròn trịa và mùi khai khai, nồng nồng từ chiếc quần lót cô em vợ.
Sau bữa ăn, Thìn và Thanh Dương ôm nhau trên ghế sopha vừa xem vài thứ gì đó không rõ vừa nói chuyện, trong lúc đó, Thùy Dung trở về phòng gọi video cho chàng người yêu đang đi công tác ở tỉnh nào đó. Anh chàng học nghề kiểm toán, trước khi được giao việc ở gia đình, bố anh yêu cầu cần đi làm thuê vài năm để lấy kinh nghiệm. Mà nghề này thì nhiều khi đi công tác thất thường, có lúc cả vài tháng trời.
– Anh chị, đi xem phim đi!
– Gì vậy bà, tự nhiên đòi đi coi phim!
– Thì em thích xem, đi đi, em bao bỏng ngô với nước.
– Làm như nhà tôi thiếu – Thìn phản công, anh không hiểu được mình, anh chưa từng thế này, tham gia vào trò trêu chọc kiểu trẻ con với ai bao giờ. Kể từ bé luôn chứ đừng nói là sau này. Anh vốn là kẻ lạnh lùng không quan tâm những thứ vớ vẩn. Dường như chỉ cần có mặt Thùy Dung, anh như trẻ con ra, hòa đồng hơn, vui vẻ hơn.
– Thì không thiếu mà em rủ lên em bao.
– Thôi muộn rồi, để anh Thìn nghỉ, anh vừa về xong!
– Ứ ừ! Đi thôi nào…
Cái môi bĩu ra cùng lời rủ rê không thể làm Thìn từ chối, cô gái này hình như có thể thuyết phục anh mọi thứ bằng những cách thức vô cùng đơn giản, anh mơ hồ cảm thấy vậy.
– Đi cũng được, đang có mấy phim anh thích, mà cả tuần làm việc cũng đang muốn đi xem phim cho thoải mái đây.
– Vậy tùy anh, sợ anh mệt thôi.
– Xời anh khỏe như trâu, toàn ăn với ngủ ý mà!
– Đấy, thế mà chị cứ kêu anh đi công tác mệt, có mà đi chơi.
– Tôi làm việc hiệu quả quá, tổn hao trí óc lên mới cần chơi với nghỉ ngơi nhé.
– Xí, có mà toàn giao nhân viên làm còn anh ngồi café ngắm gái chứ gì?
– Gái đâu mà ngắm?
– Gái Việt Trì bao xinh.
– Chả thấy cô nào xinh.
– Chị ơi, anh bảo chị không xinh. – Thanh Dương và Thùy Dung rõ ràng là hai cô gái Việt Trì.
– Trừ vợ anh ra, vợ anh xinh nhất.
– Vợ anh xinh nhất còn em xinh đặc biệt! Haha.
– Còn lâu, ai cũng bảo chị xinh hơn nhé – Thanh Dương tham gia câu chuyện.
– Thôi thôi, lại nhận vơ, thế có đi không, đặt vé nhanh còn kịp.
Mới gần 8h tối, Thìn nhanh chóng đặt vé rạp phim ở tòa nhà ngay gần chung cư anh ở. Cách chỉ chừng 500m lên Thùy Dung tự quyết định đi bộ. Ba người cùng nhau xuống phố, băng qua đường sang tòa nhà đối diện. Thìn thấy thật bình yên và vui vẻ, nhưng vì trở về bên vợ sau cả tuần xa cách, hay là niềm vui, sự thoải mái trẻ trung kể từ khi Thùy Dung xuất hiện?
Bộ phim hành động hài diễn ra liền sau đó, cả ba chăm chú vào xem phim, bên cạnh đó là túi bỏng ngô được Thùy Dung và Thanh Dương đánh bay cùng lúc hết phim. Cả ba lại hả hê trở về nhà, Thìn lững thững bước theo sau hai chị em đang tranh luận gì đó về bộ phim vừa xem. Nhìn đôi chân thon thả của Thùy Dung, anh lại khao khát tình dục một cách mạnh mẽ. Chiếc cổ trắng thanh cao kia, anh mong được hôn lên nó, được ôm lấy bóng hình không hẳn là hấp dẫn gợi dục kia. Nó nhiều hơn là tình dục, là gì đó vụng trộm, xấu xa, bần tiện nhất của con người, phần tăm tối nhất trong anh.
Thanh Dương vốn sạch sẽ nên đã tắm ngay sau khi ăn xong, cô đánh răng rồi lên giường, trong khi đó Thìn vào nhà tắm. Phía nhà vệ sinh bên ngoài, anh cũng biết Thùy Dung đang tắm để còn đi ngủ, chợt anh bất giác tưởng tượng ra hình ảnh cô em vợ đang lõa thể, bộ ngực phẳng chỉ hơi nhú, đầu vú đỏ hồng nhỏ nhắn, khe lồn ẩm ướt… dương vật Thìn dựng đứng và thèm khát. Nhưng có vẻ nó xa xôi quá, anh đang là một người bình thường, cũng tuân theo những đạo lý bình thường của con người. Chỉ có thể thèm khát từ xa.
Một cuộc làm tình chóng vánh và không đem lại nhiều cảm xúc cho cả hai, Thanh Dương vì chiều chồng đã quá lâu mà chủ động, nhưng bản thân cô không thấy ham muốn. Thìn thì hùng hục trong khi đầu đang nghĩ tới Thùy Dung, kết quả là cả hai đều giả vờ như thỏa mãn. Thanh Dương chìm trong giấc ngủ, còn Thìn vẫn thao thức, anh càng cảm thấy khó chịu hơn sau cuộc làm tình cho có với vợ.
Anh len lén bước ra khỏi phòng ngủ, tiến về phòng khách, rón rén như một tên trộm, ngó trước sau, hai cánh cửa phòng ngủ đều đóng kín, tăng cường thính giác, tiếng thở đều của hai chị em từ hai nơi làm anh phần nào yên tâm. Thìn tiến về phòng vệ sinh chung, từ từ mở cánh cửa như sợ có người nghe tiếng động, bước vào phòng và bật điện. Đóng chặt cửa lại, Thìn nhanh chóng nhìn trên móc đồ treo.
Đây rồi, chiếc áo phông màu mận chín, phía dưới lộ ra một đoạn dây áo vú, bên cạnh là chiếc quần short vải đen. Thìn tiến lại gần, đưa tay nhấc nhẹ chiếc quần short ra khỏi móc, bên trong, một chiếc quần lót nữ sọc đen điểm trắng, trên phần giữa dùng để che phần mu là hình một chú gấu trúc in nổi lên.
Móc lại chiếc quần short vào giá treo, tay anh hơi run, mở bên trong chiếc quần lót ra, một đoạn đũng quần rõ ràng vẫn còn nhớp nháp ở đó thứ dịch tiết ra từ âm đạo của Thùy Dung, đúng rồi, phim vừa xem có vài cảnh nóng bỏng, hẳn là Thùy Dung cũng bị kích thích. Thìn từ từ đưa lên gần mũi, chính là cái mùi mà anh hình như đã nghiện mất rồi, mùi từ lồn của cô em vợ.
Nó hơi nồng, một chút khai và vô cùng hấp dẫn, dương vật Thìn đã dựng đứng từ bao giờ. Anh tụt chiếc quần đùi xuống, tay anh tự sóc nhanh chiếc dương vật của mình, mũi dí sát hít thật sâu, môi anh chạm nhẹ, dinh dính thứ nước nhờn còn đọng lại của Thùy Dung. Cảm giác lên đỉnh thật nhanh, anh hé lưỡi nếm một chút dịch còn sót lại, mằn mặn, ngai ngái nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Anh liếm một đường thật mạnh như muốn làm sạch hộ cô em vợ phần ẩm ướt trên đũng quần lót, cũng là lúc dương vật anh phóng mạnh những luồng tinh trùng vào khoảng không của nhà tắm.
Thìn định thần, đặt lại mọi thứ như cũ, lấy vòi sen xả mạnh để trôi đi những cục trắng trắng anh vừa tạo ra rồi nhẹ nhàng, lại rón rén trở về phòng ngủ. Nhắm mắt ngủ một giấc, trong đầu anh, lơ mơ hình bóng em vợ hiện ra với những chuyện tưởng tượng.
10 phút sau, cửa nhà vệ sinh chung bật sáng, Thùy Dung ngồi vệ sinh nhưng không đeo kính nên mọi thứ cứ mờ mờ. Với cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cô nhanh chóng tắt điện và trở về phòng ngủ. Trong đầu hơi ngờ ngợ điều gì đó không rõ về đống đồ thay ra của mình treo trên mắc có gì đó khang khác.
… Bạn đang đọc truyện Duy Ngã Độc Tôn tại nguồn: http://truyensextv.com/duy-nga-doc-ton/
Từ ngày được Thìn giúp đỡ vụ tai nạn ô tô, Linh có vẻ càng khó tính hơn đối với những kẻ tán tỉnh mình, nếu là trước đây, cô còn dành chút ít thời gian tìm hiểu qua xem nói chuyện có hợp không, rồi dò xét xem có đáng để làm quen không. Còn bây giờ, trừ những người đã đang quen biết, cô từ chối nhanh chóng, bỏ lơ, đồng thời lọc cả đống trai đang quen cũ, loại bớt quá nửa số người đang tán tỉnh cô bằng cách bơ đi không rep tin nhắn, không nghe điện thoại. Chính cô cũng không hiểu sao, cô cảm giác, tiêu chuẩn của mình đối với bạn trai sẽ cao hơn cả tiêu chuẩn vốn đã rất cao trước đây, mơ hồ, Thìn chính là hình mẫu mà cô tìm kiếm.
Là một cô gái cũng có thể gọi là có chút mỡ màng nhưng cao ráo, trắng trẻo, cực kỳ biết làm đẹp cũng chính là người chỉ dẫn cho Thanh Dương – vợ Thìn cách ăn mặc và làm đẹp, thay đổi mốt theo xu hướng đầu tóc hay trời trang. Linh luôn được rất nhiều anh chàng theo đuổi, không theo đuổi kiểu tìm cách để lên giường như với Loan mà theo đuổi một cách thực sự. Dù Loan có phần nhỏ nhắn hơn, nhưng xét cả độ xinh đẹp, hấp dẫn hình thể và độ quý phái thì thua xa Linh. Có lẽ điểm hơn Linh ở Loan chỉ là tính cách và khuôn mặt dễ gần gũi, vui vẻ.
Còn Linh thì trái lại, khuôn mặt lúc nào cũng có nét gì đó lạnh lùng, sang chảnh mà nhiều anh chàng nếu không có điều kiện, địa vị trong xã hội sẽ lập tức hiểu ra ngay rằng đây không phải đối tượng mình có thể tán tỉnh được. Chính vì vậy, tất cả những người tán tỉnh Linh đếm qua đếm lại cũng chỉ chục người, đều là gia đình kinh doanh có nhiều tiền hoặc tự mình làm ông chủ thành công. Quan điểm Linh khác những cô gái khác, đó là không nhận lời yêu ai, nhưng lại mở lòng nếu đối tượng vượt qua được cái nhìn ban đầu về điều kiện kinh tế cũng như cách ăn nói, vẻ bên ngoài. Cô sẽ cho tất cả vào một cuộc đua để so sánh, tìm ra con đực tốt nhất kết duyên với mình.
Hiện tại Linh mới làm việc ở công ty bia Hoàng Kiệt, một thương hiệu không bé không lớn trong mảng bia đóng chai tại Đại Việt khoảng 6 tháng. Số là Linh xinh đẹp như vậy nhưng đầu óc có phần kém hẳn hơn chúng bạn, lên mãi mới ra được trường, mà thực ra nếu cô không dùng tiền nhờ vả thì có thêm 6 tháng nữa cũng chưa chắc có được tấm bằng. Việc cô làm tại công ty bia chuyên ngành marketing này cũng chẳng liên quan gì tới chuyên môn nhân sự của cô được học cả, đơn giản là đây là nơi một anh chàng tán tỉnh cô rủ rê sắp xếp, vì anh ta chính là con trai của chủ nhà máy bia.
Chính vì vậy, làm một nhân viên marketing trong phòng chỉ có 6 7 người, Linh hầu như chả phải làm gì. Cứ theo những anh chị đã làm, việc gì cũng chỉ cần gọi dăm ba đơn vị tới tư vấn, chọn ra bên có kế hoạch nghe hợp lý nhất rồi trình bày lại y hệt với giám đốc – cũng tức là mẹ của anh chàng tán tỉnh Linh. Xong rồi ký hợp đồng, ngồi trơ mắt ra xem đối tác làm, thi thoảng tương tác theo dõi, cung cấp tài liệu thêm và đọc báo cáo nếu có là xong. Mặc dù là công ty tư nhân nhưng cách làm việc chẳng khác nào mấy cơ quan nhà nước cũ kỹ, nói trắng ra là một đống người đều có quan hệ vào công ty rồi chơi để hưởng những ngày tháng yên ả.
Sáng hôm nay, tâm trạng Linh cũng như mọi ngày, cô tới văn phòng, lướt nhanh qua 2 bó hoa và danh thiếp trên bàn làm việc chung trở về chỗ ngồi của mình, giở chiếc túi có chứa bánh dày giò ra ăn sáng.
– Lại có 2 chàng nào tặng hoa em kìa! – Chị Chi cùng phòng đang xúc gói xôi lên tiếng.
– Ôi dào, kệ đi, ai lấy thì lấy chứ em chả lấy nữa đâu. Nhà em cũng chật, với vác về chả để làm gì.
– Tuần mà mấy bó hoa thế này, quy ra tiền cả tháng nhiều phết em nhỉ?
– Ai mà biết được!
– Chả phải thường xuyên tặng nhất là sếp của mình hay sao? – Chị Vân vào phòng, hai tay vẩy vẩy, dấu hiệu mỗi khi bà này đã hoàn thành việc ăn sáng – rửa tay, lau mồm.
– Cô Linh nhà mình là có giá quá đó, mà sao vẫn chưa chọn được ai hả em?
– Em cứ bình tĩnh, đời con gái chỉ một lần, chọn thật cẩn thận chị ạ!
– Ừ, cũng đúng, giờ đang xinh đẹp, chúng nó thi nhau tán quà với hoa. Chứ mà cưới được rồi á, như chị này, suốt ngày 1 nách 2 con, cơm nước, cả năm chả còn bó hoa nào đâu. Chứ hồi trước tán chị, lão chồng chị cũng hoa với quả suốt ngày ý.
– Thôi đừng ăn mày quá khứ nữa, được ông ý rước cho là may rồi, không lại ế lòi ra.
– Cái con Vân này, mày khinh tao vừa thôi nhé, ngày trước tao hơi bị hot đấy.
– Có mà hot rác.
– Con này láo, mà Linh ơi, chị thấy Trung là ổn nhất rồi còn gì! Con trai một, nhà điều kiện, lại say đắm em.
– Ôi em chưa tính gì đâu chị ơi, cứ xem thế nào đã. Với cùng công ty em không thích!
– Ha ha, anh chàng rước nàng về công ty để vừa nhất cự ly, vừa nhì tốc độ thế mà lại phản tác dụng à! Mà cùng công ty có sao, có liên quan gì tới nhau đâu, lãnh đạo ở cao lắm, chỉ có phu nhân lãnh đạo mới có thể lên trên ngồi thôi (ý là nếu lấy Trung – con trai giám đốc, Linh sẽ không còn là nhân viên phòng này mà lên trên tầng lãnh đạo ngồi, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà 12 tầng này)
– Chị cứ trêu em, mà sao nay trưởng phòng chưa đến nhỉ.
– Đâu, đến từ sáng mà chạy đi đâu rồi ý, hớt hải lắm, chắc nay sinh nhật bồ hoặc bồ đẻ.
– Chị Chi lại nói xấu lãnh đạo nhé, em ghi âm vào rồi!
– Ôi giời, ghi thoải mái…
Nhân viên làm việc cho một công ty cỡ lớn mà bắt đầu một ngày làm việc như vậy đấy, thường câu chuyện như hôm nay sẽ kéo dài tới tận khi gần trưa, mỗi người ngó nghiêng công việc lấy đôi tiếng rồi lại bận rộn quay lại chuyện ăn trưa, chuyện gia đình, yêu đương. Buổi chiều cũng như vậy, thực sự năng suất lao động không vượt quá 4 tiếng một ngày.
Nhưng hôm nay có một biến chuyển lớn sẽ thay đổi toàn bộ cái phòng ban chỉ ăn với chơi là chính này. Câu chuyện là ngay từ đâu, phòng marketing này thành lập hoạt động theo phương thức vô cùng cũ kỹ dưới quyền điều phối của cậu Trung, làm ngành bia này, hoạt động bán hàng chủ yếu là thông qua đại lý, do vậy các chương trình truyền thông hàng năm chỉ thực hiện cho có theo yêu cầu chủ tịch kiêm tổng giám đốc.
Mẹ Trung cũng bận rộn nên ít khi ngó ngàng tới vấn đề này, cho tới vài ngày trước, trong buổi giao lưu với một công ty bia khu vực miền Nam, vừa là đối tác, vừa là đối thủ nhất định, lại là chỗ bạn bè cùng học bên Nga. Do vậy hai người đã chia sẻ rất nhiều, câu chuyện về việc làm ăn, bà Hồng mới ngỡ ngàng nhận ra, trong khi công ty bạn mình ngày một đi xa, cạnh tranh thị phần ngày một mạnh, thì công ty mình vẫn đang dậm chân tại chỗ. Tuy doanh số từng năm có tăng, nhưng đó là do nhu cầu người dùng ở các đại lý tăng, chứ thực sự số tăng đó quá bé nhỏ, vì họ đâu có phát triển thị trường mạnh hơn liên tục như những năm đầu.
Sau vài ngày trở về, xem xét các báo cáo, bà mới tá hỏa tưởng phát điên được khi phát hiện ra cái phòng marketing toàn anh em họ hàng liên quan suốt 3 năm nay hầu như chẳng đem lại giá trị gì tích cực, đội ngũ kinh doanh khi được triệu tập đã báo cáo sự khó khăn khi cạnh tranh thị trường, trong khi mỗi lúc, các công ty đối thủ mở rộng nhiều chiến dịch quảng bá, khuyến mại để giữ khách hàng cũ và tìm khách hàng mới.
Thì công ty của nhà bà vẫn chỉ loanh quanh mãi một phương thức, doanh số có tăng, nhưng thực tế là đang mất thị phần. Bộ phận kinh doanh đã nhiều lần kiến nghị, xong sau đó đều được đáp trả bằng những chiến dịch truyền thông không đầu không cuối, ít show quảng cáo chạy trên truyền hình, chút báo chí cho có, còn lại chẳng có gì đột phá cả.
Xét sâu hơn ở bộ phận nhân sự, bà té ngứa, đành là 2 3 người họ hàng nhà bà vào cái phòng này không đúng chuyên môn, nhưng những nhân viên còn lại cũng không hề có chuyên môn nốt. Chỉ học lẹt phẹt mấy cái trường chính thống có bằng cấp về marketing gì đó mà bà biết với nền giáo dục thối nát này chẳng ra được chút kiến thức thực sự nào.
Lúc này, trong căn phòng của bà, anh con trai quý tử duy nhất đang sợ sệt, còn anh trưởng phòng marketing thì cúi gằm mặt, trên đầu anh ta là cả một vầng mây u ám. Anh ta vừa bị xả một trận tơi bời, tất nhiên nó hoàn toàn đúng, chàng quý tử sếp sòng cũng ăn mắng tơi tả nhưng trách nhiệm vẫn là của anh ta. Đơn giản vì anh ta đúng là chỉ tới công ty, ngồi cày game, khi được giao công việc hay thỏa thuận công việc với bộ phận kinh doanh, chỉ cần phất tay chỉ mấy em nhân viên liên hệ đối tác, tính ăn chia chiết khấu với nhau rồi mặc kệ.
Áp lực việc nhanh chóng phải đưa ra một kế hoạch thay đổi marketing và thực sự đem lại hiệu quả cam kết, nếu không thì giải tán cả phòng, cũng tức đuổi việc cả phòng trong vòng 2 ngày. Anh ta trong đầu chả nghĩ được gì, dạ dạ vâng vâng rồi cúp đuôi về thẳng phòng, yên ả mãi thì cơn bão tố cũng ập tới đầu. Hùng hổ đi vào trong phòng, anh ta lập tức triệu tập cả phòng ra bàn làm việc chung ngồi họp, nhìn khuôn mặt bình thường bánh bèo nhưng đang lo lắng chưa từng có của anh ta hôm nay, ai cũng hiểu là có chuyện chẳng lành.
– Ở phòng này, chúng ta trước giờ có những sự thật ai cũng hiểu, công việc của chúng ta mấy năm qua khá yên ổn và an nhàn. Nhưng đó cũng là một sai lầm lớn, chính vì vậy tôi vừa bị tổng giám đốc cho một trận ra trò. Và ra tối hậu thư, nếu chúng ta không giải quyết được ổn thỏa, thì chỉ trong tuần này, không còn cái phòng marketing này nữa, tất cả nhân sự bao gồm cả tôi sẽ bị đuổi việc ngay lập tức.
Một câu chuyện nhanh tóm tắt mọi thứ, tất cả mặt như đâm lê, căng thẳng đối diện với một sự thật: Mấy năm qua họ chẳng làm gì cả, làm cho công ty chậm phát triển và tổn thất rất lớn, hôm nay phải đối mặt với nó, bị đuổi việc là còn may. Nhưng nếu mất việc, họ biết đi đâu, làm gì? Vì mấy năm chỉ chơi, chuyên môn hầu như không có, đi đâu bây giờ để có mức lương như ở đây. Đầu ai cũng đã tưởng tượng tới việc phải đi làm ở một văn phòng nào đó, chỉ làm được mấy việc như hành chính, quản lý giấy tờ, lễ tân với mức lương bèo bọt 5, 7 triệu. Chưa bằng nửa lương đang nhận, tại hại, tai hại quá rồi, giờ ân hận cũng chả kịp. Làm thế quái nào mà trong 2 ngày có thể giải quyết được vấn đề này.
– Bây giờ tất cả lập tức chia nhau liên hệ tới các công ty agency về marketing, yêu cầu họ lên kế hoạch tổng thể cho mình, bên nào ổn nhất chắc chắn sẽ được ký. May ra còn kịp, giờ ai cũng phải cứu lấy thân và cứu cả cái phòng này nữa.
– Vâng!
Tất cả sau khi hô đồng loạt, lập tức trở về bàn làm việc, lần đầu tiên Linh thấy không khí làm việc tấp cập như thế, những cú điện thoại liên hồi, tiếng gõ bàn phím tìm kiếm vang lên trên cả 8 cái máy tính, tất nhiên cả của cô. Trưa nay, cả 8 người không ăn, mặt ai cũng méo xẹo liên tục báo tin không tốt. 1h chiều, tất cả quay lại bàn họp chung.
– Không có công ty nào có thể lên kế hoạch như vậy trong 2 ngày cả. Ai cũng kêu cần tới họp, hỏi đáp, nghiên cứu công ty khả quan nhất cũng cần cung cấp tài liệu rồi hẹn gửi kế hoạch sau 5 – 6 ngày là nhanh nhất rồi.
– Thực tình, số liệu và tài liệu chúng ta không có nhiều về mảng marketing nên khi trao đổi rất khó khăn, 1 số công ty bảo có thể làm gấp nhưng cũng cần 3 ngày và rất nhiều thông tin tài liệu, thiếu thì họ không dám đảm bảo kế hoạch tốt đâu ạ.
– Đấy là chưa kể theo kinh nghiệm, nếu hẹn 3 4 ngày gửi thì thường sẽ phải kéo dài thêm 1 2 ngày delay rồi cả tuần sửa chữa trao đổi giữa 2 bên cho khớp. Lần nào làm chả vậy, kiểu này sếp chơi khó rồi.
– Hay anh thử xin sếp gia hạn thời gian xem?
– Tôi đã xin rồi, sếp sau đó đáp trả là nếu vậy thì anh và nhân viên dọn đồ luôn đi là vừa!
– Hay Linh nhờ Trung xin xếp gia hạn xem? Cậu ta đang tán em, là con trai xin mẹ kiểu gì chả được.
– Không được đâu, lúc đó chính cậu Trung cũng xin cho phòng mình rồi, sếp bà đuổi thẳng cổ và bảo việc này cậu Trung không được nhúng tay vào, từ giờ mọi báo cáo của phòng mình và quản lý sẽ trực tiếp do sếp bà chỉ đạo.
– Thôi xong rồi… hết cách.
Những tiếng thở dài thườn thượt vang lên, chán nản, bỏ cuộc. Những kẻ chỉ ỉ bám vào một công ty cũng chẳng khác gì lũ tham quan sâu mọt gỉ bám vào hệ thống để bòn rút. Khi bị bắt lôi ra ánh sáng thì vô lực chống trả. Lòng ai cũng mệt mỏi, buồn chán, riêng đối với Linh thì bình thường, cô vốn đang chỉ đi làm để lấy kinh nghiệm, còn nếu muốn nơi ổn định cô đã nhờ bố sắp xếp.
Thực tế là cô xin bố để cô đi làm vài năm lấy kinh nghiệm rồi mới để bố sắp xếp mới đúng. Nhưng vào đây 6 tháng chả học được gì ngoài những thứ ba xàm của các bà cô trong phòng nên cô thực ra cũng chán, cũng phân vân nghỉ việc. Mà vì đang qua lại với anh chàng Trung, đối tượng tiềm năng nhất của cô nên mới chưa nghỉ việc. Dù hai người mới có vài buổi café và xem phim, nhưng một người thực dụng như Linh thì đã để ý gia thế nhà này. Nếu thực sự tiến tới, việc cô làm việc ở đây từ trước cũng là một lợi thế vị trí của mình sau này. Còn bây giờ, nói gì 6 tháng ăn chơi nhảy múa cùng nhau, tình cảm quý mến cũng có, nên cô nãy giờ cũng nghĩ mọi cách xem có giúp gì được phòng không.
– Em có một ý kiến thế này, có khả năng giúp được phòng mình qua cơn bĩ cực này, nhưng có hơi…
– Nói mau, nói mau… – Nhao nhao cả 7 con người đứng dậy đổ xô về phía Linh ngồi.
Em có một người bạn, đúng ra là chồng của bạn thân em, anh ý tự kinh doanh thôi, nhưng cực kỳ giỏi, em thấy chuyên môn chính là marketing truyền thông. Nghe như bạn em kể thì trình độ không thua bất cứ một chuyên gia nào ở Đại Việt, nếu nhờ được anh ý giúp thì có thể 2 ngày giải quyết được, có điều anh ta không phải là một công ty thứ 3.
– Ôi thứ 3 gì đâu em, mình cần là bản kế hoạch, bản kế hoạch kìa, có gọi công ty nào thì mình vẫn phải trình lên như là kế hoạch của chính phòng mình mà. Thế còn hay hơn, làm việc với cá nhân đỡ phải qua yêu cầu hay đáp ứng này nọ. Em gọi luôn anh ý điiiii!
– Vâng, nhưng em chỉ nghĩ vậy thôi, không rõ có nhờ được không!
– Cứ gọi ngay đi, con nước còn tát, bao tiền thì để phòng chi.
– Anh ấy không thiếu tiền đâu, tháng em đoán cũng kiếm vài trăm triệu.
– Hic, thế thì chắc gì người ta có thời gian giúp mình. Nếu chưa có vợ thì còn…
– Chưa có vợ thì sao?
– Thì em thả thính nhờ vả chắc chắn được.
– Ầy, anh này khác lắm, con người anh ấy khá kỳ lạ, không giống đàn ông bình thường, như em chả chắc lọt vào mắt đâu.
– Xời, có vợ thì sao, thính tất, giờ trai gái là bình thường, biết đâu anh ta lại thích em, thôi cô hy sinh vì phòng lần đi.
Chị Vân là người rất thoáng vấn đề trai gái, bà ta cũng có bồ bịch bên ngoài, mà cả cái phòng này đều thoáng như vậy. Mỗi tội không ai biết Linh vẫn còn trinh, với họ tầm tuổi như Linh mà chưa có vài anh lên giường rồi mới là lạ. Tất cả chờ đợi Linh bấm máy, trong khi đó, trái tim Linh đập thổn thức, lần thứ 2 gọi điện cho bạn chồng cũng lại là nhờ cứu giúp một việc chẳng ai có thể giúp được cô trên đời này. Liệu anh ấy có giúp được không, nếu giúp được biết cảm ơn thế nào, cùng lúc, cái cảm giác, một người đàn ông vững chắc có thể dựa vào mọi lúc mọi nơi, mọi việc đều giải quyết được lại tái hiện. Thoáng qua đầu, cô lại mong có một người đàn ông như Thìn là của mình.
– Alo, anh Thìn à, anh bận không?
– Vâng, xin lỗi anh quá em lại có việc rất khó cần nhờ anh giúp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Duy Ngã Độc Tôn |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện người lớn, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 59 |
Ngày cập nhật | 18/02/2020 03:39 (GMT+7) |