Bởi vì thời gian vẫn được coi là chưa khuya lắm, trong tiệm cơm mười mấy bàn ăn. Ba, bốn bàn đã có người ngồi. Đã lâu chưa thấy Dì Hương mập mạp béo phì như trước, đang ở quầy bận việc.
Dương Thần và Mạc Thiện Ny đang vào cửa, Dì Hương còn tưởng là khách, ngẩng đầu phát hiện ra hai người, mắt lập tức sáng ngời, híp mắt nói:
– Ny Tử, đã lâu không đưa người yêu đến, là tiểu Dương, tôi có nhớ lầm không?
– Nhớ không lầm, xem ra Dì Hương kinh doanh không tồi, đổi cửa hàng rồi.
Dương Thần cười nói.
Dì Hương nghe xong vui tươi hớn hở:
– Buôn bán nhỏ, cũng chỉ đủ sống qua ngày, cậu đến thăm mẹ vợ sao? Quế Phương vừa mới vào bếp, đợi lát ra liền.
Đang nói chuyện, Mã Quế Phương đep tạp dề liền bưng một bát lớn từ bếp đi ra.
So với khi nhìn thấy ở làng Côn Sơn, Mã Quế Phương không có gì thay đổi, chỉ có điều ăn mặc giống người thành phố một chút. Nét mặt thùy mị nết na, mặc dù có chút nếp nhăn, nhưng rất có ý tứ của người đẹp, nhìn thấy bà và Mạc Thiện Ny có đôi phần giống nhau.
– Mẹ, Dương Thần đã về.
Mạc Thiện Ny cao hứng gọi.
Mã Quế Phương nhìn thấy Dương Thần, cũng vui vẻ. Đến Trung Hải mấy ngày nay, mỗi ngày nữ nhân có thể thấy. Đã biết rồi, nhưng đúng lúc con rể không ở trong nước. Hôm nay cuối cùng gặp được, cười dài nói:
– Dương Thần đi công tác đã về, chờ lát để tôi mang đồ cho khách trước.
Dương Thần liên thanh vâng dạ, hắn nhớ trước kia Mã Quế Phương còn gọi hắn là “con rể Dương”, bây giờ gọi thẳng tên, thân thiết hơn rất nhiều.
Đợi Mã Quế Phương đem đồ ăn xong, mới đi đến trước mặt hai người, oán trách nhìn Mạc Thiện Ny một cái:
– Con nhỏ này, chọn thời gian này đến. Không biết Dì Hương phải buôn bán sao? Mẹ cũng đang bận đây này!
– Là Dương Thần nói muốn mời mẹ ăn cơm chiều, con không ngăn được.
Mạc Thiện Ny trái lương tâm mà đẩy tội cho Dương Thần, hiển nhiên là thêm điểm cho Dương Thần.
Dương Thần vội gật đầu nói:
– Vâng vâng, lúc trước trong điện thoại con đã nói. Đưa mẹ đi hóng gió, con cũng muốn chuộc tội với mẹ, mẹ hãy nể mặt con đi ạ.
Mã Quế Phương do dự nói:
– Tiệm đang ngày càng đông khách, mẹ mà ra ngoài đi ra ngoài…
Một bên Dì Hương ngắt lời nói:
– Ôi trời, tôi nói Quế Phương này, đều là người một nhà, mấy khi có dịp con rể và con gái đến đây. Tôi có thể không để chị ra ngoài sao? Chị cũng không phải người làm chính. Chị cũng đừng lo cho tôi, đúng lúc tôi đang muốn làm sổ sách. Đêm nay đến bưng đồ ăn là tốt rồi, chị cứ yên tâm đi ăn cơm với con rể đi.
Nghe Dì Hương nói như vậy, Mã Quế Phương cũng liền tiếp nhận ý tốt, gật gật đầu nói:
– Vậy tôi chuẩn bị đi.
Tuy rằng có thể ăn cơm tại món cay Tứ Xuyên nhưng không thích hợp, nếu chẳng may đến lúc đó Dì Hương lại không lấy tiền ăn uống, tính tình Mã Quế Phương khẳng định sẽ rất khó xử, cho nên bà ra ngoài ăn.
Sau khi cáo biệt Dì Hương, ba người ra khỏi nhà hàng, lần này Mạc Thiện Ny kéo mẫu thân, không thân cận đi cùng Dương Thần.
Dương Thần hỏi Mã Quế Phương trị liệu lưng thế nào, còn có chút lời săn sóc, khiến Mã Quế Phương thoải mãi, mặt mày hớn hở.
Dương Thần trong lòng âm thầm nói, kỳ thật mình khá là có tuệ căn, ít nhất có năng lực chọc mẹ vợ cười. Nói thật, không thể không có khả năng này. Ai bảo phụ nữ của hắn nhiều như vậy chứ.
Ngồi trên chiếc xe Audi của Mạc Thiện Ny, lần này Dương Thần đổi lái. Liền đến thẳng một nhà hàng tương đối xa hoa gần bãi biển. Đó là nơi mà lúc trước Mạc Thiện Ny đã chọn. Đầu tiên là tự nhiên im lặng, dù sao Mã Quế Phương có rất nhiều chuyện muốn nói với Dương Thần.
Tới một nhà ăn ngồi lầu hai gần cửa sổ, bên ngoài tấm thủy tinh cửa sổ ánh đèn cao cấp màu biển rộng. Trên bầu trời biển, một vòng Ngân Nguyệt lặng ngắt.
Mã Quế Phương nhìn xung quanh nhà ăn có nhân viên phục vụ ngay ngắn, nhìn lại thanh lịch trang hoàng, phòng ốc xa hoa liền có chút ý tứ nhìn khắp xung quanh.
Nửa đời người trước có thể nói hầu như đều ở trong sơn thôn. Vào thành phố tự nhiên nhìn cái gì cũng ngạc nhiên.
Nếu như trong mắt những người trẻ tuổi khác, đại thẩm này nhìn vừa nhà quê, tâm sinh khinh miệt, lạnh lùng diễm lệ bàng quan. Thậm chí châm chọc khiêu khích cũng không chừng.
Tuy nhiên Dương Thần tỏ vẻ như không có gì, da mặt hắn dày như vậy. Một thời gian đã từng làm nghề bán thịt dê cả ngày nói chuyện với những người bán hàng rong. Cũng không có ý niệm phân biệt cao thấp trong đầu.
Gặp Mã Quế Phương cảm thấy kỳ lạ, thậm chí còn cố ý đưa Mã Quế Phương dạo một vòng nhà hàng. Việc chọn món giao cho Mạc Thiện Ny.
Kết quả là, một nam nhân trẻ tuổi cùng với một phụ nữ trung tuổi ánh mắt nghênh ngang, rất nhiều người chỉ trỏ Dương Thần, nhưng căn bản không trong phạm vi để tâm của Dương Thần.
Mã Quế Phương cảm thấy vui mừng sâu sắc. Một nữ nhân đơn độc theo tỉnh lên thành phố, trên đường vì không có chút kiến thức văn hóa nên đã bị xem thường. Hiện tại người trẻ, đặc biệt lại trong thành phố, đều xem thường người nông thôn như bà.
Mã Quế Phương không ngốc, bà nhìn trong mắt Dương Thần không thấy bất cứ điều dối trá nào. Rõ ràng hoàn toàn không để ý xuất thân bà mẹ vợ này, một lòng muốn lấy lòng mình, khiến bà vui vẻ.
Cũng không biết con gái tìm được người trẻ tuổi đặc biệt như vậy ở đâu. Lần này, mẹ vợ gặp con rể, càng gặp càng thích.
Tình huống như vậy, làm người trung gian là Mạc Thiện Ny cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sung mãn. Cô tới Trung Hải dốc sức nhiều như vậy mới tiến đến địa vị ngày hôm nay. Mới có người không bình phán đến xuất thân của cô, cô rất sợ mẹ bị người ngoài khinh miệt. Thấy thành ý của Dương Thần, trong mắt cô, tình yêu dành cho Dương Thần lại lớn hơn vài phần.
Đợi đồ ăn tới, Dương Thần bận việc để Mạc Thiện Ny rót rượu nho, một bàn bảy, tám món đồ ăn. Có chút nhiều, nhưng Mạc Thiện Ny biết sức ăn của Dương Thần, cho nên cũng chọn nhiều một chút.
Mã Quế Phương muốn xem giá thực đơn, vừa thấy một bàn rượu bày lên giá ba nghìn, lập tức không hài lòng nhìn con gái một cái nói:
– Tiêu hoang phí tiền đồ ăn, ba nghìn đồng mua được đồ mà mình có thể làm, còn có thể ăn biết bao nhiêu ngày nữa.
Mạc Thiện Ny lè lưỡi, đôi mắt đẹp liếc liếc Dương Thần, nói:
– Mẹ yên tâm, chút tiền ấy đối với Dương Thần không đáng kể là bao.
Tuy rằng Lâm Nhược Khê chưa từng nói, nhưng Mạc Thiện Ny là người đứng thứ hai trong công ty rất dễ có thể đoán ra. Lúc trước giúp công ty qua cơn sóng gió những năm mươi tỷ tiền mặt, tuyệt đối không thoát được mối quan hệ với Dương Thần.
Tên này cũng đẳng cấp quá cỡ, đi xe của vợ, ở nhà của vợ, đến công ty vợ làm việc. Nhưng rõ ràng hắn mới là nhiều tiền nhất, thật sự da mặt dày làm cho người ta không có cách nào nói nữa.
Dương Thần không nghĩ nhiều, chỉ cười ha hả gật đầu:
– Đúng vậy, chỉ cần mẹ ăn cơm vui vẻ. Đừng nói ba nghìn chứ ba trăm, ba triệu cũng không thành vấn đề.
– Ba trăm nghìn…
Mã Quế Phương cảm thấy choáng đầu. Bà tuy rằng Dương Thần hẳn không phải người bình thường, nhung cũng hiểu được rất khoa trương, vội lắc lắc đầu:
– Đừng nói dối bác, ăn ăn, chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn nào.
Dương Thần thấy vẻ mặt Mã Quế Phương cho rằng mình nói dối, lập tức trong lòng buồn bực, bản thân khó được lời nói thành thật, sao mẹ vợ lại nói mình nói khoác?
Sau đó ba người vừa ăn vừa nói cười, Mã Quế Phương kể một chút chuyện xấu hổ của Mạc Thiện Ny trước đây, làm cho Mạc Thiện Ny hờn dỗi liên tục.
Lại hỏi không ít về tình trạng công việc hiện taị của Dương thần, Dương Thần chọn chút việc đơn giản không dễ bị vạch trần để nói.
Thời điểm đề cập về vấn đề gia đình, Dương Thần khá khó trả lời. Trước mắt xem ra, tuy mình không có hứng thí cũng không nguyện ý. Nhưng ra vẻ không thể thoát được quan hệ với Dương gia ở Yến Kinh.
Đặc biệt lần này có sự xuất hiện của Yến Tam Nương, có thể nói giúp mình việc lớn. Tuy nhiên Yến Tam Nương cũng cảm thấy bà đã giúp vô ích, nhưng tóm lại mình đã nợ ân tình họ.
Huống chi bản thân dù không tiếp nhận Dương Công Minh, Quách Tuyết Hoa cũng khẳng định coi như con dâu của Dương gia. Thậm chí, Lâm Nhược Khê vợ mình tuy rằng không ở trướng của mình, nhưng trước mặt Dương Công Minh lại rất lễ phép. Làm chính mình cảm thấy dở khóc dở cười.
Dương Công Minh nắm trong lòng bàn tay hai người phụ nữ mà mình yêu nhất, chính mình khó mà thoát khỏi can hệ.
Cho nên, thời điểm nói cho Mã Quế Phương, Dương Thần cũng đem chuyện có người nhà ở Yến Kinh, mẫu thân ở Trung Hải ra nói.
Không ngờ, vừa nói ra mẫu thân ở Trung Hải, vẻ mặt Mã Quế Phương ngồi cạnh Mạc Thiện Ny một hồi khẩn trương, âm thầm trừng mắt nhìn Dương Thần, vẻ mặt ảo não.
Dương Thần không rõ nên, chẳng lẽ mình nói sai gì sao?
Lúc này Mã Quế Phương cao hứng nói:
– Hóa ra mẹ cháu ở Trung Hải, thật là tốt quá! Không bằng kiếm thời gian để bác gặp mẹ cháu dù sao con bé cũng đến tuổi lập gia đình rồi. Hai đứa quen nhau cũng đủ lâu rồi, tình cảm đã sắt son như vợ chồng, không bằng tìm ngày cha mẹ hai bên gặp mặt rồi định.
– Hả?
Đầu óc Dương Thần liền biến thành một lọ tương hồ.
Mã Quế Phương nghĩ rằng Dương Thần có chút không ngờ tới, không nghĩ nhiều nói tiếp:
– Nói thật, tuy mới gặp hai lần. Nhưng cháu nguyện ý cùng cô gái nghèo trong thôn kia, bác rất thích cháu. Bây giờ gặp thêm lần nữa, càng gặp bác càng thuận mắt. Một người phụ nữ như vậy, bản thân là người từng trải, biết chuyện duyên phận, ngàn vạn lần không thể bỏ lỡ. Hiện tại hai đứa tiến hành bác còn có thể sớm bế cháu, kết hôn sớm một chút.
– Mẹ… Hiện tại con công việc rất bề bộn, kết hôn vẫn còn sớm…
Mạc Thiện Ny thấy Dương Thần đã si ngốc, đành phải lắc lắc đầu làm nũng mẫu thân, tranh thủ kéo sự tình.
Mã Quế Phương liếc nữ nhân một cái, ý không vui nói:
– Sao, cô muốn chờ mẹ đi không được mới kết hôn sinh con sao? Con gái, hiện tại tuy rằng xương cốt mẹ còn tốt một chút nhưng trên người mang lắm tật, cũng không biết ngày nào sẽ tê liệt. Mẹ muốn con sớm kết hôn là muốn tốt cho con, huống chi con cũng không còn nhỏ nữa, rất nhiều cô gái đến tuổi này của con đều đã có con chạy được rồi.
Mạc Thiện Ny nhất thời không thể nói ra lời, lý do Mã Quế Phương sẽ liệt là lý do rất thuyết phục. Làm con như vậy rất bất hiếu.
Nhưng… Bản thân không có cách nào kết hôn với Dương Thần…
Mạc Thiện Ny vụng trộm, oán giận nhìn Dương Thần, cô cũng bất lực, chỉ có thể xem Dương Thần xử lý như thế nào.
Dương Thần lúc này đã phục hồi lại tinh thần, những ý niệm bay nhanh như chớp trong đầu rất nhiều, cuối cùng hắn cũng hiểu.
Kỳ thật loại chuyện này, trốn tránh tránh không khỏi một đời. Tình hình quan hệ thực sự của mình và Mạc Thiện Ny, chung quy nói cho Mã Quế Phương biết, cho nên nếu mình né tránh sẽ là vô dụng, không bằng thẳng thắn một chút.
Cũng may mắn, trong những người phụ nữ của mình, Sắc Vi, Lưu Minh Ngọc cũng chưa có chuyện phức tạp như thế này. Thái Nghiên dù sao cũng là nữ nhân của Thái gia cho dù bận tâm thân phận của mình cũng sẽ không cản trở lựa chọn của nữ nhân.
Lại nói tiếp, cũng chỉ có Mạc Thiện Ny người phụ nữ bình thường. Đây cũng là một mặt đáng quý ở bên mình.
– Cháu thấy được, về nhà sẽ nói chuyện với mẹ, để mẹ cháu sắp xếp thời gian gặp mặt.
Dương Thần thành khẩn nói.
Mạc Thiện Ny vẻ mặt kinh ngạc, cô không biết Dương Thần nghĩ như thế nào. Vừa mới gặp mặt, không phải hoàn toàn bại lộ sao? Nhưng lại không ngăn lại được.
Kỳ thật Mạc Thiện Ny vốn đã từng gặp mẹ Dương Thần, Quách Tuyết Hoa dù sao cũng sống ở cách vách. Trước đây vài lần Quách Tuyết Hoa bưng đồ ăn ngon đến nhà, chính mình cùng Sắc Vi đã chiêu đãi Quách Tuyết Hoa, cũng nói chuyện rất hợp.
Nhưng Quách Tuyết Hoa vẫn nghĩ Sắc Vi là tình nhân của Dương Thần, mà bản thân mình chỉ là chị em của Sắc Vi và Lâm Nhược Khê, nên không có gì trở ngại.
Hiện giờ, nếu để Quách Tuyết Hoa biết mình cũng là tình nhân của con trai bà. Không biết sẽ có cảm giác gì nữa. Hơn nữa, quan trọng là mẹ mình, đến lúc đó sẽ phản ứng như thế nào, thật sự khó có thể an tâm.
Mà Mã Quế Phương nghe được đề nghị này của Dương Thần, là hỉ thượng đôi lông mày, liên tục nói được, sau khi uống rượu nho hai gò má ửng đỏ, trẻ ra vài tuổi.
Bữa tối qua đi một chút, Mã Quế Phương có chút uống được vi huân, được Mạc Thiện Ny đưa về, Dương Thần chỉ cần vào công ty lấy xe, cho nên sau khi thanh toán tiền xong. Tự thuê xe về.
Nhìn Mạc Thiện Ny rời khỏi Dương Thần cong cong cái ót, hít thở không khí ẩm lạnh ven đường, nghĩ, chỉ có thể tìm mẹ mình nói chuyện về vấn đề Mạc Thiện Ny. Gặp mặt là muốn gặp, mấu chốt của vấn đề là có thể thuyết phục mẹ vợ mình hay không nếu thất bại. Dương Thần chỉ có thể binh đến tướng chặn.
Cùng lúc đó ở trên xe về nhà, Mã Quế Phương ngồi trong xe, đôi mắt toát ra vài phần thần sắc không giống nhau, như là nửa tỉnh nửa say dựa đầu vào ghế, hỏi:
– Con gái, con và Dương Thần, có phải có chuyện gì gạt mẹ không?
Đang chuyên tâm lái xe Mạc Thiện Ny vừa nghe, tay lái vô lăng run lên, may mắn ở trong bóng tối nhìn không rõ vẻ mặt, gượng cười nói:
– Mẹ nói gì vậy? Làm con giật mình.
– Tốt nhất là không có, nếu biết các con đã gạt mẹ chuyện gì. Mẹ dùng lời thô tục, dù là trước đây không được học gì. Nhưng không phải người mù mắt, không cần biết hiện tại Mạc Thiện Ny con ở Trung Hải làm nên việc gì, vẫn là con của mẹ. Cô gái của mẹ có thể quản biết bao nhiêu việc, một nửa ý niệm trong đầu con không thể không có.
Tiếng Mã Quế Phương rất bình thản nhưng đọng lại trong tai Mạc Thiện Ny, lại khiến lòng cô kinh hoàng, nói không nên nửa câu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2020 11:29 (GMT+7) |