Khắp nơi là những ngọn nến mùi cỏ huân được sắp xếp tùy ý, rồi lại có rất nhiều nghệ thuật mỹ cảm hoa hồng năm xưa trong báo chí cũ, kiểu máy quay đĩa cũ, những tấm áp phích minh tinh, nhìn qua nhìn lại không có chút quan hệ gì với vật phẩm trang trí cả. Ý tưởng sáng tạo được thể hiện khắp bốn phía nhà ăn.
Lâm Nhược Khê không tốn nhiều thời gian đã tìm được hai anh em Stern. Vì thực sự lúc này đã qua giờ cơm trưa, vốn khách không nhiều lắm. Cho nên gọi món ăn bên cạnh hai người là nhân viên phục vụ, nhìn thấy rất rõ ràng.
– Này, Lâm tiểu thư, chúng tôi ở chỗ này!
Alys rất hưng phấn mà vẫy tay:
– Nơi này dùng mỡ trâu rán tôm hùm nổi tiếng đặc biệt nha! Chúng tôi đã gọi một con rồi, có muốn gọi thêm không?
– Ở đây thịt bò cũng là từ Kobe Nhật Bản vận chuyển tới, rất tươi, thịt bò xào nấm cũng không tồi.
Stern nhếch miệng cười giới thiệu.
Lâm Nhược Khê đi đến, ngồi đối diện với hai người, trên mặt có vài phần bất đắc dĩ.
– Tôi không quen ăn những thứ này, hai người gọi là được rồi.
– Lâm tiểu thư, cô thực sự là một người tốt.
Hai tay Alys chộp vào trước ngực, rất là cảm động nói.
Lâm Nhược Khê nhìn bộ dạng kỳ quái, khẽ cười nói:
– Tiểu thư Alys là một người rất dễ dàng thỏa mãn.
Hai bên đều hiểu rõ nhau, Lâm Nhược Khê cũng trầm tĩnh trở lại, mở câu vui đùa.
– Nhược Khê cưng, em quá khinh thường bọn họ rồi!
Dương Thần ngồi bên cạnh Lâm Nhược Khê, buồn bực nói:
– Bọn họ không phải là loại người dễ dàng thỏa mãn. Em có biết bọn họ vừa mới gọi hai món đắt tiền nhất ở đây không? Bọn họ hoàn toàn là xảo trá, em còn cho là tùy ý gọi.
– Này này, Dương tiên sinh, Lâm tiểu thư đã đáp ứng chúng tôi. Anh muốn cho Lâm tiểu thư nói không giữ lời sao?
Stern vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Dương Thần cầm lấy dao từ trên bàn làm bộ hướng về phía đầu của Stern.
Stern khẩn trương đứng dậy, làm ra một tư thế “Lý Tiểu Long”, lớn tiếng “A” kêu lên, còn xoa xoa cái mũi, ánh mắt khiêu khích nhìn Dương Thần, khiến hắn có thêm dũng khí mà ném dao tới.
– Đủ rồi! Các người đang làm gì đấy?
Lâm Nhược Khê ngồi bên cạnh thấy như vậy đều nhanh ngất đi thôi. Dương Thần hù dọa Sterm còn chưa tính, lão người Anh này còn phối hợp khiêu khích.
Cũng may nhân viên phục vụ nhà ăn xa hoa này cũng đã “Vượt qua nhiều thử thách”, nhìn khách nhân làm những hành động “Thần kỳ” như thế, vẫn đứng ở một bên cười dài, chờ tiếp tục gọi cơm.
Lâm Nhược Khê ngượng ngùng nhìn nhân viên phục vụ đang mỉm cười, ra hiệu cho gã phục vụ gọi những món theo lời Stern, gã phục vụ mới cung kính lui xuống.
Dương Thần đương nhiên sẽ không phi dao, sau khi hù dọa Sterm, bĩu môi nói:
– Tôm hùm ở đây được nhập khẩu từ Canada, giá một con ít nhất cũng hơn năm trăm đồngro, thịt bò Kobe kia nếu chia ra cho bốn người, ít nhất cũng phải tám trăm đồngro. Bữa cơm này bọn họ muốn em tốn trên vạn Hoa Hạ tệ, còn chưa tính đến rượu nước.
Lâm Nhược Khê sửng sốt, cô thật không biết hai anh em Stern gọi hai đồ ăn đắt như vậy.
– Chậc chậc! Dương tiên sinh xem ra không ăn ít, không ngờ ngay cả giá các món ăn đều biết.
Alys khinh bỉ nhìn Dương Thần.
– Chẳng lẽ Dương tiên sinh đã được nếm qua rồi, không để cho vợ của mình thử một lần sao? Tôi thầm nghĩ đàn ông mà tiết kiệm tiền, phụ nữ sẽ không thích đâu nha!
Lâm Nhược Khê vừa nghe, liền đỏ mặt lên, nghi hoặc hỏi.
– Tiểu thư Alys… Cô… Làm sao cô biết tôi cùng người này… Phải… Là cái quan hệ này?
Alys cười khanh khách.
– Lâm tiểu thư, cô cùng Dương tiên sinh ở cùng một nơi, bất luận nói thế nào vẫn là ánh mắt. Nếu cẩn thận quan sát, mọi người có thể nhìn ra quan hệ của hai người không tầm thường. Hơn nữa hai người cũng không có loại cảm giác nói chuyện yêu đương này, giống như là người một nhà vậy.
– Lâm tiểu thư, cô đối với chính mình hành động cũng quá tự tin. Tôi và người yêu tôi đêm qua mới phát hiện quan hệ của hai người.
Stern phụ họa nói.
– Ha ha, bữa cơm này mời hai người vẫn là đáng giá thôi. Hóa ra hai người cũng sẽ nói những lời dễ nghe.
Dương Thần nghe được cao hứng, tựa lưng vào ghế ngồi, thảnh thơi nói.
Lâm Nhược Khê giơ tay hung hăng nhéo vào đùi Dương Thần một cái. Cô muốn tông cửa xông ra, vốn tưởng rằng quan hệ giữa mình với Dương Thần rất khó bị phát giác, hóa ra chỉ là ảo giác của chính mình. Có lẽ không ít người trong công ty cũng đều phát hiện không tầm thường, chỉ có điều không dám nói ra mà thôi.
– Sợ cái gì? Sớm muộn cũng phải công khai mà!
Dương Thần nhìn Nhược Khê e lệ, cảm thấy bất đắc dĩ.
Tuy rằng Lâm Nhược Khê cũng biết là như vậy, nhưng vốn tưởng rằng chuyện này được che giấu tốt lắm. Bị người khác dễ dàng nhìn thấu, trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái.
– Lâm tiểu thư, cô biết không?
Alys áp sát vào Lâm Nhược Khê, thần bí nói:
– Trên thế giới có hai thứ mà con người muốn giấu cũng không giấu được.
– Hả?
Lâm Nhược Khê khó hiểu.
– Thứ nhất là sự bần cùng. Cho dù là người bần cùng có cố gắng như thế nào đều không thể thay đổi cái không phải là tội ác ấy. Nhưng đôi khi nó lại được so với tội ác của bọn khủng bố.
Đôi mắt xinh đẹp của Alys biểu lộ một tia trêu tức, lại nói:
– Loại thứ hai sao… Chính là, một người, yêu một người nào đó – trái tim…
Cảm giác nóng bỏng đốt tới bên tai Lâm Nhược Khê. Lời Alys nói giống như là xuyên thấu, châm vào trong nội tâm cô, khiến Lâm Nhược Khê bất ngờ không kịp phòng bị mất đi vẻ ngoài trong trẻo, lạnh lùng.
– Ây da, Lâm tiểu thư đỏ mặt rồi, xem ra Alys đoán được rất chuẩn nha!
Alys cười duyên, bổ nhào vào trong lòng ngực Stern, cùng Stern chúc mừng hôn vài cái.
Một tay Lâm Nhược Khê vuốt hai má, khuôn mắt liền hồng giống như cây táo, cúi đầu, mân môi, lúc này đổi lại, cô muốn lấy con dao phi qua đó.
Tuy rằng Dương Thần nghe được những lời Alys nói, nhưng lần này không tiếp tục nói cái gì đùa giỡn với Lâm Nhược Khê, chỉ có điều lẳng lặng ngồi một bên nhìn phản ứng của Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cũng lén lút dùng khóe mắt nhìn qua phía Dương Thần, phát hiện Dương Thần cười cười nhìn mình, Lâm Nhược Khê nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn nhiều.
Một lúc sau, ngoại trừ Stern và Alys tiếp tục thảo luận trang phục mốt xong rồi đi chỗ nào bên ngoài chơi, Dương Thần liền lẳng lặng uống chén canh hồng trà là đồ uống đặc chế của nhà hàng. Nhìn ra ngoài cửa sổ người qua đường và cảnh phố, Lâm Nhược Khê thì im lặng ngồi yên ở đó, thi thoảng cùng anh em Stern nói vài câu, còn lại là lẳng lặng ngẩn người.
Qua hơn nửa tiếng, tôm hùm và thịt bò mới được bưng lên. Stern còn gọi một chai Lafite từ năm 1930, lại khiến Dương Thần nói thông. Tuy nhiên Lâm Nhược Khê không sao cả, dù tiêu tiền thế nào, cũng mấy ngày nay, tiền của cô không nhiều bằng tiền của Dương Thần, nhưng cô cảm thấy mình phải hào phóng hơn so với hắn.
Bởi vì cơm Italy có mỡ trâu và bơ. Tuy rằng Lâm Nhược Khê cảm thấy thịt tôm hùm và thịt bò mùi vị vô cùng tươi ngon, nhưng chưa ăn được mấy miếng liền cảm giác bụng trướng lên, ăn không vào.
Anh em Stern ăn uống cũng không nhiều. Tuy rằng xoi mói rất kỹ, nhưng cũng không phải cái dạ dày lớn.
Đến cuối cùng, căn bản không gọi thêm đồ ăn gì, Dương Thần đem hơn phân nửa tôm hùm và phần lớn thịt bò còn lại cất vào trong bụng. Cuối cùng đánh cái ợ, cười xấu xa nhìn Stern nhắc tới câu “Bại gia tử”.
– Được rồi, cũng không phải không thể ăn. Anh sao phải vì tiền ăn cơm cùng Stern gây khó khăn.
Lâm Nhược Khê nhíu mi nói.
– Không biết ông xã tôi xuất thân là bán thịt dê xiên nướng sao?
Dương Thần vô sỉ nói:
– Sao có thể theo với nhà tư bản hai người và so với quý tộc được.
Lâm Nhược Khê nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói:
– Anh không thể kiềm chế một chút sao? Em đều muốn thay anh xấu hổ, anh ở đây tự châm chọc chúng ta sao?
Rõ ràng anh là kẻ có tiền nhất, dựa vào cái gì cuối cùng lại tỏ vẻ mộc mạc nhất cũng là anh?
Bất luận thế nào, đều đã tới lúc tính tiền. Sau khi nhân viên phục vụ đóng dâu tờ hóa đơn, nhìn tình hình người trên bàn khách, trực tiếp đưa tới trước mặt Dương Thần.
Dương Thần nhìn tờ giấy trước mắt mình.
– Hai ngàn bốn trăm tám mươi sáu đồngro?
Dương Thần trừng mắt xác nhận chính mình không nhìn lầm, lập tức đưa đến trước mặt Lâm Nhược Khê, cười nói:
– Vợ yêu, em xem đi!
Dường như Lâm Nhược Khê sớm biết Dương Thần không mang theo tiền, đã lấy ví từ trong túi ra, rút ra năm tờ năm trăm đồngro màu tím, lại bỏ thêm một tờ hai trăm đồngro màu vàng làm tiền boa, rồi giao cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn kẹp tiền của Lâm Nhược Khê đều là những tờ màu tím năm trămro, thiếu chút nữa là tròng mắt rơi xuống. Khách tới đây phần lớn đều quẹt thẻ, giống như người phụ nữ này mang tiền mặt cũng không gặp nhiều.
Thực ra cũng không phải Lâm Nhược Khê cố ý trả tiền mặt, chỉ có điều với tính cách của cô ấy, quẹt thẻ còn phải ký đơn, ngại phiền toái, nhanh chạy lấy người là chính.
Trước khi rời khỏi bàn ăn, Lâm Nhược Khê cũng không quên, nhớ bó hoa tươi màu tím vừa rồi bỏ mười lăm đồngro “Mua” kia, nhét vào trong túi xách. Tuy đó không phải là cái gì quý giá, nhưng Lâm Nhược Khê không muốn hèn hạ vứt bỏ.
Đối mặt với tác phong vung tiền như rác của Lâm Nhược Khê, sau khi ra khỏi nhà hàng, anh em Stern lại khen Lâm Nhược Khê không ngớt.
Tuy rằng gần hai vạn Hoa Hạ tệ ăn một bữa cơm trưa có chút xa xỉ, nhưng Lâm Nhược Khê cũng không cảm thấy thái quá. Ngược lại bị hai anh em họ nói, lại thấy hơi ngượng ngùng.
Đang lúc bốn người phải trở về chỗ dừng xe, đi tới bảo tàng Louvre xem buổi trình diễn thời trang. Đột nhiên một người mặc áo ngắn tay, quần bò phá cách, gầy gò, da trắng chạy tới trước mặt bốn người.
– Vị phu nhân xinh đẹp này, không biết có rảnh không?
Người đàn ông khuôn mặt chỉ như là da bọc xương, hốc mắt lõm xuống mang theo đôi mắt màu đen, giọng nói khàn khàn, vừa nhìn cực kỳ giống với một tên vừa mới hít thuốc phiện.
Lâm Nhược Khê theo bản năng lùi lại một bước, không tự chủ dán chặt bên người Dương Thần.
– Ông là ai?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2020 11:29 (GMT+7) |