– Dương tiên sinh, thứ cho tôi nói thẳng, kỳ thật ngài căn bản không cần lo lắng Mông gia sẽ ra tay với con gái và phụ nữ bên cạnh ngài, bởi vì Mông gia sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy.
– A?
– Mông gia không như các gia tộc khác, bọn họ đã sớm là một phạm trù Hắc đạo không bình thường, Hoa Nam bang là một tổ chức có kỷ luật và tính tập thể cao.
– Đối với Mông gia mà nói, nhà giàu có kỳ thật rất coi trọng danh dự. Bọn họ nếu chỉ có thể động thủ với phụ nữ và con gái của anh, thì sẽ bị các gia tộc khác nhạo báng, điều này chứng minh họ sẽ chỉ đối phó mình anh.
Dương Thần tán thành gật đầu, loại chuyện đem ân oán đổ lên đầu vợ con, chỉ có kẻ tự nhận là yếu mới đi làm, Mông gia dường như rất có sức mạnh.
Đây có lẽ cũng là bất hạnh của gia đại nghiệp đại, Mông gia không biết xấu hổ, vậy cũng có thể có trăm nghìn biện pháp đối phó với Dương Thần, nhưng họ là muốn thể diện, vậy sẽ không giống đám vô lại du côn, chỉ có thể chính diện đối phó.
Dương Thần không sợ nhất chính là đá chọi với đá, đao nhọn thấy máu, đánh một cách vui vẻ!
Sau khi thực thi “hòa giải” xong, Khương Tiểu Bạch dẫn người rời đi, Dương Thần ngồi dưới lầu suy nghĩ một lát, Mạc Thiến Ny mặc váy ngủ từ trên lầu đi xuống, từng đợt mùi thơm ập vào bên cạnh.
Cô cầm tay Dương Thần, thân thiết hỏi:
– Chuyện Mông gia có phải là rất khó giải quyết?
Dương Thần hướng về phía cô cười cười.
– Có chút phiền phức, anh phải chuẩn bị một chút.
– Cần em hỗ trợ không?
– Cần.
– Cần gì?
Mắt Mạc Thiến Ny hiện lên chút hưng phấn.
Dương Thần lấy điện thoại di động ra, quơ quơ.
– Di động hết pin rồi, giúp anh đi xạc đi, tiện tay mang máy tính đến đây, anh muốn liên lạc người.
Mạc Thiến Ny khinh khỉnh nhìn hắn, không còn vẻ vui mừng khi nãy, còn tưởng người này muốn dẫn mình đi làm chút chuyện “oanh oanh liệt liệt”, cô chính là vì để có thể giúp đỡ Dương Thần, ngày thường chăm chỉ luyện các loại súng ống và đánh nhau kịch liệt, vẫn chờ cơ hội kiểm nghiệm bản thân.
Nhưng cô vẫn ngoan ngoan cầm notebook đến cho Dương Thần, ngồi bên cạnh hắn, muốn xem Dương Thần làm những thứ gì.
– Em có thể xem không?
Mạc Thiến Ny cẩn thận hỏi.
Dương Thần mỉm cười nói:
– Đương nhiên, em cũng không phải người ngoài.
Dương Thần kỳ thật cũng không cần giấu diếm cô, chỉ là triệu tập một vài bộ hạ và tùy tùng cùng một vài người bạn nước ngoài, để giúp vài chuyện – Đương nhiên, Dương Thần vừa mở miệng, bọn họ cũng không dám không giúp.
Mạc Thiến Ny ngồi bên cạnh Dương Thần, nhìn hắn thuần thục nhập một cái mã vô cùng phức tạp vào một trang web toàn tiếng nước ngoài, bắt đầu liên lạc với đủ loại người.
Mạc Thiến Ny phát hiện, kỳ thật cô ngồi bên cạnh xem cũng không hiểu, bởi vì chữ Dương Thần đánh ra, ngôn ngữ hắn nói, đều là tiếng Italy, tiếng Nga, tiếng Nhật, cùng các loại ngôn ngữ mơ hồ khác.
Duy nhất Mạc Thiến Ny nghe được là, những người đó đều vô cùng cung kính, thậm chí còn cảm thấy vô cùng kinh hỉ khi Dương Thần nói chuyện với bọn họ.
Chờ Dương Thần xử lý mọi chuyện xong đã là nửa canh giờ sau.
– Ông xã, anh lợi hại thật.
Mạc Thiến Ny bộ dáng tràn đầy hạnh phúc.
Dương Thần chẳng biết vì sao, mỉm cười nói:
– Em nghe hiểu anh nói gì sao?
Mạc Thiến Ny lắc đầu, chắc chắn nói:
– Dù sao em cũng cảm thấy anh rất lợi hại!
Dương Thần rất hưởng thụ cảm giác được phụ nữ yêu thích sùng bái nhìn, đây mới là thứ đàn ông nên thể nghiệm.
– Lam Lam ngủ rồi chứ?
Dương Thần ôm eo cô hỏi.
– Ừ, ngủ rất ngon, giống như là heo mập.
Tay Dương Thần lập tức đặt lên một tòa tuyết phong, cấu lên một nụ anh đào, khiến thân thể mềm mại của cô không khỏi run lên.
– Nếu đã như vậy, thì đại chiến một trận trên ghế salon, sau đó lên trên giúp anh tắm đi!
Nói xong, cũng không chờ cô thuận theo, trực tiếp áp đảo, trong lúc nhất thời, cả gian phòng oanh oanh từng trận…
Hôm sau, vẫn là chủ nhật, nhưng Dương Thần không định đưa Lam Lam ra ngoài chơi.
Bé mập mấy ngày nay ăn ngon ngủ ngon, còn chơi rất vui vẻ, môn học quan trọng là luyện công cũng không thể bỏ qua, cho nên hắn chỉ đạo Lam Lam luyện công một lát.
Dương Thần bởi vì không thể vận dụng thần thực, nên cũng không rõ Lam Lam rốt cuộc tu luyện đến tầng nào của “Vãng niệm diễn sinh kinh” rồi, đành phải đưa Lam Lam lên núi đập đá lớn.
Kết quả, một tảng đá tầm bốn năm tấn bị chém thành bảy tám khối đá vụn!
Dương Thần cảm thấy, sức mạnh cơ thể của Lam Lam đã rất mạnh rồi, nhưng muốn bổ loại đá hoa cương này, cảnh giới thế nào cũng phải ngoài “Vong Ngã”, rất có thể đã tới cảnh giới “Hữu Quy” thứ ba.
Mặc dù có Dương Thần cung cấp đan dược, nhưng thiên phú của bé mập vẫn khiến Dương Thần vui sướng ngây ngất.
Không hổ là cốt nhục của mình, luyện công cũng tốt như vậy!
Trong lúc vui vẻ, Dương Thần ôm lấy bé mập hôn lên mặt vài cái, ha ha mừng rỡ khiến bé mập quyệt miệng liên tục nói muốn “bay bay”, lại khiến tâm Dương Thần ngã vào đáy cốc.
Lam Lam tiến bộ nhanh hơn nữa, không có mình bảo vệ thì vẫn gặp nguy hiểm, xem ra mình phải mau chóng nghĩ ra biện pháp tìm lại tu vi, chỉ là không biết Jane và Tiêu Chỉ Tình đã nghiên cứu ra cái gì chưa.
Nhớ tới thứ trong hộp gấm đen không biết là cái gì, dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, chi bằng mang đến Đại học Trung Hải tìm Jane và Tiêu Chỉ Tình để họ xem xem.
Ăn cơm trưa xong, Dương Thần lái xe đến phòng nghiên cứu ở đại học, thấy Jane và Tiêu Chỉ Tình đang cùng nhau đọc sách.
– Tìm được cách gì chưa.
Dương Thần mở cửa thấy liền hỏi.
Bộ tóc màu hổ phách của Jane bị buộc thành đuôi ngựa, dường như hai ngày này cũng chưa được nghỉ ngơi, có chút tiều tụy.
– Dựa vào hiểu biết của Tình Nhi về Hỗn Độn, dường như không có một loại hình thức năng lượng gì, bởi vì nó được sinh ra từ hỗn độn, là mãnh thú thượng cổ, bằng không nó sớm đã bị hủy thân thể rồi, chỉ sợ chưa chắc đã trở thành cường đại mãnh thú.
Cằm Dương Thần thiếu chút nữa rơi xuống đất.
– Jane thân mến, anh tới đây để nghe chút an ủi, em làm vậy chẳng phải là dọa anh sao.
Vẻ mặt Jane còn thật sự nghiêm túc nói:
– Em là khoa học gia, cũng không phải là giảng sư, tình huống quả thực rất gay go.
– Ông xã, anh đừng quá lo lắng, tuy em và Jane không nghĩ ra cách khắc chế năng lượng của Hỗn Độn, nhưng có lẽ theo tính tình của Hỗn Độn, thì có thể nghĩ biện pháp khắc chế.
– Tính tình?
– Đúng vậy.
Tiêu Chỉ Tình nói.
– Hỗn Độn sở dĩ bị gọi là mãnh thú, chính là bởi vì bản tính âm tà độc ác, hung ác tàn nhẫn, tương khắc với mọi thứ, tự nhiên là thụy thú trong truyền thuyết thượng cổ. Nhưng thụy thú tuy tương khắc với Hỗn Độn, nhưng chưa chắc có thể trở thành đối thủ, dù sao Hỗn Độn cũng có thể thôn tính vạn vật.
– Cho nên, nếu như nói theo căn nguyên mà muốn đi áp chế, vây khốn Hỗn Độn, thì phải là tu vi của ông xã anh tự thân bắt tay vào làm, để chân nguyên của anh chuyển hóa thành hung tính có thể trấn phục Hỗn Độn.
Dương Thần một hồi nhức đầu.
– Nói nhiều như vậy, có biện pháp gì cụ thể không?
Jane cùng Tiêu Chỉ Tình liếc nhau, cuối cùng vẫn là Jane nói:
– Ý tưởng của em và Tình Nhi khác nhau, ý của em là, anh nghĩ cách tu luyện công pháp phật môn đi.
– Em từng nghiên cứu hàng loạt giáo phái, ngoài Cơ Đốc giáo, đạo Islam, còn có phật giáo.
– Phật hiệu Tứ Thánh Đế, Khổ Tập Diệt nói, có thể bỏ đi phiền não, diệt hung tính, chặt đứng luân hồi, có thể giải thoát, độ hóa vạn vật.
– Nếu nói theo góc độ tôn giáo, Hỗn Độn có lẽ có thể thông qua phật hiệu của thần thánh để trấn áp, tự nhiên càng hợp với độ hóa…
Cơ mặt Dương Thần run rẩy, vàng cả mặt.
– Anh nói này… Jane, em từ lúc nào hiểu cả phật pháp?
Jane vài phần đắc ý nói:
– Khẳng định là nhiều hơn anh, cái này không cần để ý nhiều, dù sao em học cái gì cũng đặc biệt nhanh.
Dương Thần gật đầu, lại hỏi.
– Vậy ý tưởng của Tình Nhi là gì?
Tiêu Chỉ Tình nói:
– Kỳ thật cũng không khác với Jane là mấy, em cảm thấy, công pháp phật môn khá khó tìm, công pháo đạo môn dễ hơn một chút.
– Chẳng qua, muốn tìm một vài công pháp trấn yêu giết tà. Nhưng… lại lo lắng bây giờ mới bắt đầu luyện thì không kịp nữa, hơn nữa trong thời gian ngắn em cũng không nghĩ ra, công pháp gì có thể khắc chế Hỗn Độn.
Dương Thần sau khi nghe xong, không khỏi cười:
– Suy cho cùng, vẫn là chỉ tìm phương hướng, mà không có đối sách gì.
– Cũng không phải, so với việc tìm công pháp, em cảm thấy nếu có thể tìm được pháp bảo gì khắc chễ được Hỗn Độn, có lẽ tỷ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút. Theo em biết, dù là phật môn hay đạo môn, đều có không ít pháp bảo khắc chế khí thế hung ác yêu tà.
Tiêu Chỉ Tình nói.
Dương Thần vừa nghe, vội vàng lấy ra hộp gấm màu đỏ, nói:
– Anh hôm nay tới còn có một việc khác, cho các em xem cái này, xem đây là đồ vật gì. Anh cướp được từ từ đường Mông gia, cái gì mà linh trạch trấn bảo gì đó, anh hoàn toàn không nhận ra!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |