Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Dương Thần – Quyển 11 » Phần 94

Dương Thần - Quyển 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 94

Sau khi đưa Lâm Nhược Khê đã say mèm về đến nhà, khuôn mặt đỏ bừng vì say rượu của cô khiến cho Quách Tuyết Hoa và vú Vương phải giật mình.

Căn bản là Dương Thần có thể giải được chất cồn trong người của cô nhưng nghĩ ngợi một lúc, có lẽ Lâm Nhược Khê cần chất cồn đó lúc này hơn, nên Dương Thần đã không làm gì cả.

Nhưng hai trưởng bối vẫn lo lắng cho đôi vợ chồng trẻ này, thao thức đến nửa đêm vẫn không ngủ được.

Còn Mẫn Quyên thì đã đưa Lam Lam đi ngủ trước, đứa nhỏ này không hiểu chuyện của người lớn lắm, mặc dù cảm thấy mẹ mình là lạ nhưng vẫn ngủ một cách ngon lành.

– Việc này… Dương Thần, sao người Nhược Khê lại toàn mùi rượu nồng nặc thế? Sao nó lại uống đến nỗi thành thế này, như vậy chẳng ra làm sao cả.

Quách Tuyết Hoa sầu não hỏi.

Dương Thần đang cõng Lâm Nhược Khê lên trên lầu, dừng lại một lúc nói:

– Mẹ, đừng nói nữa, hôm nay cô ấy rất mệt, đã phải chịu sự uất ức mà không nói được gì, nên cô ấy mới phải uống rượu. Đợi cho Nhược Khê tỉnh táo lại thì mẹ hãy xin lỗi cô ấy nha. Mặc dù mẹ là trưởng bối, làm như vậy không được hợp lý cho lắm, nhưng dù sao thì chúng ta cũng là người sai, đúng không?

Ánh mắt Quách Tuyết Hoa nhìn Lâm Nhược Khê một cách phức tạp, rồi lại chuyển sang nhìn Dương Thần, nhìn thấy vẻ thành khẩn của Dương Thần, lại thở dài:

– Nói thực, mẹ là người ngoài cuộc, không tán thành cách làm này của con, là tiểu bối bị trưởng bối nói vài câu cũng là chuyện bình thường.

Mặc dù mẹ thực sự làm vậy là không đúng, nhưng lúc đầu cũng không phải mẹ cố ý muốn làm khó con dâu. Tính cách của Nhược Khê quá thẳng thắn, muốn nói vòng vo một chút. Dù sao thìmẹ vẫn là một người mẹ, cũng không phải là bà mẹ độc ác, một người phụ nữ không văn hóa không nghe giải thích, lẽ nào sẽ xảy ra những chuyện như thế này sao?

Hơn nữa nếu như mẹ xin lỗi nó thì mặt mũi của ta còn để đâu được chứ, trưởng bối chúng ta có sai một lần, hơn nữa không đơn thuần chỉ là lỗi của mẹ, việc này cũng phải xin lỗi sao?

– Mẹ, thời đại đã khác nhau rồi, mẹ vẫn còn phong kiến lắm. Nhược Khê thực sự bị hiểu lầm, nghĩ thấu đáo hơn một chút là sẽ hiểu, có ai mà dám động đến người phụ nữ của con trai mẹ thì chẳng phải sớm đã chết rồi sao?

Dương Thần cười gượng.

– Xem con kìa, nói gì vậy chứ, mẹ không phải là người cổ đại.

Quách Tuyết Hoa bất lực nói:

– Cho dù là vì thời đại bây giờ có khác nhau đi nữa thì mẹ cũng nghe con một lần, đợi Nhược Khê tỉnh lại, mẹ sẽ đi xin lỗi nó, cũng là vì thằng con trai như con, nếu không thì đã không đi xin lỗi con dâu rồi. Nhưng việc này, căn bản là mẹ không cố ý…

Vú Vương đứng bên an ủi:

– Tuyết Hoa, đừng như thế nữa, cha mẹ sao lại chấp con cái chứ. Tôi biết bà cảm thấy mình không làm sai chuyện gì, nhưng gia đình thì nên vui vẻ với nhau, nhượng bộ một lần đi, cũng không thể lạnh lùng như thế mãi được, đúng không?

Dương Thần cảm động cười với vú Vương, quay người tiếp tục cõng Lâm Nhược Khê lên trên.

Quách Tuyết Hoa bất lực thở dài:

– Thảo nào bây giờ lại có nhiều phim nói về quan hệ mẹ chồng nàng dâu thế. Nếu không phải tôi đã học qua đại học, không chừng còn thực sự giống như bà mẹ chồng trong phim ý chứ. Muốn thay đổi đến nỗi bản thân tôi cũng thấy chán ghét, đứa con trai do mình đứt ruột đẻ ra lại giúp người phụ nữ khác, cảm giác trong lòng thực sự rất khó tả…

Vú Vương ở bên cười cười, vỗ vỗ vai Quách Tuyết Hoa, nhưng lại hiện rõ vẻ bình tĩnh.

Sau khi đưa Lâm Nhược Khê vào trong phòng xong, Dương Thần phát hiện ra Lam Lam đang ngủ trên giường không giống như mọi hôm, xem ra là ngủ cùng Mẫn Quyên.

Như vậy cũng hay, sau khi cởi giầy của người phụ nữ này xuống, đặt cô lên giường, cởi áo khoác ra, đắp chăn lên, động tác rất nhẹ nhàng.

Lâm Nhược Khê vẫn ấm ứ trong miệng, cuộn mình lại, ngủ ngon lành, dường như căn bản là không ý thức được mình đã nằm trên giường.

Dương Thần ngồi ở mép giường, một tay vỗ vỗ nhẹ vào người Lâm Nhược Khê, mỉm cười ấm áp, nhìn khuôn mặt của cô, có một chút nhập thần.

Sau một hồi, Dương Thần bỗng nhiên phát hiện ra ở cuối giường có một con búp bê quen thuộc.

Nhìn cẩn thận mới nghĩ ra đó là con búp bê được tặng khi mình ăn bánh chẻo, không ngờ Lâm Nhược Khê lại đặt ở cuối giường, thực sự không biết người phụ nữ này nghĩ gì, lẽ nào không dùng để gác chân sao?

Dương Thần không biết mình có đoán đúng được một nửa không nữa, một mặt lại nghĩ là dùng làm thứ gác chân.

Yên lặng cầm con búp bê bánh chẻo trong tay, vỗ vỗ, nói nhỏ với Lâm Nhược Khê:

– Nhược Khê, em ngủ rồi à?

Lâm Nhược Khê không phản ứng gì. Thực ra thì đó là lời Dương Thần tự lẩm bẩm một mình.

– Xin lỗi, mặc dù đã nói rồi, nhưng anh vẫn muốn nói tiếp.

Dương Thần không kìm được cảm xúc nói tiếp:

– Anh là… một người đàn ông không có dã tâm gì cả, có lẽ cũng vì dã tâm quá xa xỉ, nên khi nhỏ đã cố gắng để sống, lớn lên rồi thì cố gắng báo thù.

Đến bây giờ, tất cả những thứ này chỉ còn là những thứ quý giá giữ lại bên mình, giữ lại người mà khiến anh hạnh phúc.

Nhưng có thể từ nhỏ đã thiếu đi tình yêu thương, nên anh thực sự khó có thể từ chối những tấm chân tình của người khác dành cho anh. Vì quá sợ hãi sẽ bị mất đi, quá lo lắng tất cả những thứ này không phải là sự thật nên anh mới không thể cự tuyệt.

Anh sợ, nếu như anh cự tuyệt thì những thứ mà anh đang có cũng sẽ mất hết…

Có lẽ em cảm thấy anh đang mượn cớ cho mình, nhưng anh chỉ có thể nói, mặc dù anh yêu tất cả bọn họ, nhưng trong mắt anh từ trước đến nay chỉ có em là vợ anh.

Em không cần cảm thấy những người phụ nữ khác được hạnh phúc hơn em, chỉ là anh tức giận nên mới nói như vậy. Nếu như anh có thể nói ra được lý do tại sao em mới là vợ của anh thì nhất định sẽ nói với em từng câu từng chữ, nhưng anh thực sự không nghĩ ra, vì không nghĩ ra nên anh mới có niềm tin vững chắc.

Anh đã từng yêu một người phụ nữ như vậy, còn là người lớn lên cùng anh, một người phụ nữ đã trải qua bao nhiêu cửa ải sinh tử, nhưng cho dù là lúc đó thì anh cũng không có được cảm xúc với cô ấy như khi anh gặp em.

Em biết không, nó giống như là cảm giác của số phận vậy, anh cảm thấy sống cùng em như là một định mệnh.

Dương Thần dừng lại một hồi, khẽ cười, thấp giọng nói:

– Thực ra anh vẫn mãi lo lắng không biết liệu có một ngày, em không chịu đựng nổi anh nữa mà rời bỏ anh.

Nếu như thực sự có ngày đó thì anh cũng sẽ vẫn yêu em. Anh đảm bảo chỉ có thể có ngày mà em không yêu anh, nhất định sẽ không phải là ngày mà anh không yêu em trước…

Có lẽ… hai chúng ta sẽ không có ngày sống đến bạc đầu, nhưng anh thực sự hy vọng có thể cùng em sống đến cuối đời.

Vô giác, ánh mắt Dương Thần trở nên ấm áp, hắn xoay người hôn một cái lên má của người phụ nữ.

– Chỉ có nhân lúc em ngủ say thì anh mới dám nói những lời này, nếu như em tỉnh thì nhất định cảm thấy anh là đồ không biết xấu hổ, chỉ biết ngụy biện. Lâm Nhược Khê à, làm một người đàn ông bên cạnh em không phải là chuyện dễ, làm chồng em lại càng không dễ dàng gì, nên khó tránh được việc uống đến nỗi thành thế này.

Dương Thần đứng dậy, đi đến trước cửa phòng, ánh mắt ngừng lại, rồi tắt đèn.

Trong căn phòng chỉ còn lại bóng tối bao trùm.

Buổi sáng hôm sau, Dương Thần nằm im trên chiếc giường lớn của mình, nhiều ngày bôn ba, lại gặp phải chuyện ầm ĩ hôm qua khiến cho Dương Thần mệt đến nỗi ngủ say sưa.

“Ầm ầm ầm”.

Cửa phòng có người gõ mạnh, cuối cùng cũng khiến cho Dương Thần phải mở mắt thức dậy.

– Gõ cái gì? Cửa không khóa.

Còn chưa nói xong thì cánh cửa đã được mở ra, không ngờ người bước vào lại là tiểu phì nữ Lam Lam đang tỏ vẻ tức giận.

– Mẹ nói, vào phòng phải gõ cửa.

Lam Lam đắc ý nói.

Dương Thần bĩu môi:

– Mẹ con không dạy con gõ cửa thì nên nhẹ nhàng chút à?

– Chưa dạy.

Lam Lam thản nhiên nói, xoay người bước đến chỗ giường Dương Thần, dùng sức kéo chăn ra:

– Chú xấu xa dậy đi, bà nội nói đợi chú xấu xa dậy mới có thể ăn sáng. Lam Lam đói bụng rồi.

Dương Thần thầm thở dài, chuyện gì nữa đây, từ từ lấy chiếc áo khoác lên người:

– Được rồi, được rồi. Con xuống trước đi, bụng đói thì ăn trước đi.

Lam Lam nhăn mặt lại:

– Chú xấu xa xấu hổ chưa kìa, nhỏ như vậy, còn không to bằng của mẹ, Lam Lam mới là người không thèm nhìn chú.

Nói xong, vụt chạy ra ngoài.

Dương Thần ngây người ra, đồng thời cũng lo lắng về sự giáo dục ở trường mẫu giáo, đột nhiên cảm thấy trong nhà có một đứa nhỏ đúng là một việc rất vui mừng.

Đúng lúc này, trước cửa phòng, Lâm Nhược Khê đã trang điểm nhẹ nhàng, cột gọn tóc bước vào, trên tay ôm đồ dùng hàng ngày của Dương Thần.

Nhìn người đàn ông trên giường một cái, Lâm Nhược Khê đi đến chỉnh lại tủ quần áo đang bừa bãi.

Dương Thần cảm thấy Lâm Nhược Khê mặc dù vẫn lạnh lùng như hôm qua, nhưng có chút gì đó dịu dàng, nhưng không nói cụ thể ra được, dù sao cũng đã có sự thay đổi.

Nuốt một cái ực, Dương Thần hỏi:

– Nhược Khê à… Em không ghét anh sao?

Lâm Nhược Khê đứng lại một hồi, quay lưng về phía Dương Thần, nói một cách không cảm xúc gì:

– Ghét, nhưng ghét vẫn là ghét, dù gì thì anh vẫn là chồng của em.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Dương Thần – Quyển 1
Dương Thần – Quyển 2
Dương Thần – Quyển 3
Dương Thần – Quyển 4
Dương Thần – Quyển 5
Dương Thần – Quyển 6
Dương Thần – Quyển 7
Dương Thần – Quyển 8
Dương Thần – Quyển 9
Dương Thần – Quyển 10
Dương Thần – Quyển 11
Dương Thần – Quyển 12
Dương Thần – Quyển 13
Dương Thần – Quyển 14
Dương Thần – Quyển 15
Dương Thần – Quyển 16
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/10/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 12
Cùng lúc đó, tiếng quát trầm thấp vang lên trong miệng Lục Thiếu Du. Cánh tay khẽ vỗ một cái, một cỗ khí tức lạnh lẽo vô hình đột nhiên bao phủ trước người thanh niên áo lam kia. Cỗ khí tức lạnh lẽo này vô hình vô sắc mang theo một cỗ lực lượng khủng bố, lập tức bao phủ trong không trung...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Quan Trường – Quyển 21
Phía Vương quốc Anh rất kiên nhẫn mà giải thích, nhưng không giải thích nổi, cũng chỉ đành tỏ vẻ thật có lỗi. Chung Dương chỉ động một ngón tay, ngọn lửa liền lớn hơn nữa, quay người lại, thì thấy Hạ Tưởng và một vị quan chức Bộ Ngoại giao của Vương quốc Anh đang nói chuyện. Ông ta...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Miêu Nghị – Quyển 10
Trong lòng hắn rõ ràng, ban đầu trên địa bàn của Công Tôn Vũ giết chết cháu trai của Ngô Hóa Hành. Cho dù mình không truy cứu chuyện ở Tinh Túc hải, coi như hiện tại mình và ba đại phái cũng hòa hảo rồi, vị Ngô trưởng lão này sợ rằng cũng phải giấu thù này ở trong lòng, chỉ cần tìm được...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân