Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đường Môn – Quyển 2 » Phần 38

Đường Môn - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 38

Hơn kém nhau mười cấp, Đường Tam hoàn toàn tự tin có thể gây trở ngại năng lực khống chế của đối phương. Đại sư từng nói qua, đối phó với Khống chế hệ hồn sư thì biện pháp tốt nhất là lấy khống chế đối khống chế. Nếu nói trong đội ngũ hồn sư hệ Cường công là hạch tâm, hồn sư hệ Phụ trợ là trụ cột, hồn sư hệ Mẫn công là con mắt, thì hồn sư hệ Khống chế là linh hồn. Trải qua ba tháng huấn luyện ma quỷ, thân thể Đường Tam không ngừng được cường hoá, đồng thời, mỗi buổi tối đại sư vẫn tiến hành đặc huấn riêng đối với hắn, mục tiêu huấn luyện là tám cái Chu mâu nằm ẩn trong xương sống của hắn.

Bát Chu mâu là tên đại sư đặt, nguyên nhân là do mấy cái Ngoại phụ hồn cốt (additional soul bones) có được từ Nhân diện ma chu, vừa giống tám cái trường mâu (giáo dài). Trải qua thời gian huấn luyện này, Đường Tam từ chỗ không thích ứng, đến bây giờ hắn đã có thể khống chế bát chu mâu làm lợi khí công kích và phòng ngự cho bản thân, đồng thời đã có thể khống chế độc tố bên trong bát chu mâu phóng ra hoặc ẩn đi. Đại sư nói qua, với Ngoại phụ hồn cốt này, hơn nữa với lam ngân thảo thuộc về khống chế hệ vũ hồn của hắn, hoàn toàn có thể đối kháng với một hồn sư dưới bốn mươi cấp.

Ba người vội vã ăn xong cơm tối, Mập mạp lại ăn thêm hai cái khôi phục hương tràng của Áo Tư Tạp, bốn người lúc này mới lặng lẽ rời khỏi học viện. Mã Hồng Tuấn cũng không định nói với người khác, dù sao, đánh nhau tại Thanh Lâu cũng không phải là việc gì đáng tự hào.

Đúng lúc bốn người vừa bước tới cửa học viện, đột nhiên, một bóng đen nhẹ nhàng lách tới, chắn ngang đường bọn chúng. Mã Hồng Tuấn sau khi bị đánh, có chút mẫn cảm với tiếng gió, cơ hồ phóng thích vũ hồn ra đầu tiên. Nhờ ánh lửa màu hồng chiếu sáng màn đêm, bốn người lúc này mới nhìn rõ người ngăn cản phía trước là ai. Mã Hồng Tuấn thở phào nhẹ nhõm, thu hồi Phượng hoàng hoả diễm, “Sao lại là ngươi, ngươi muốn hù chết người ư?” Người đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người chính là Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ hôm nay mặc một cái quần dài màu nâu, thân trên là tiểu y màu trắng đơn giản bó sát người, vóc người nàng mặc dù không gây cảm giác kích thích mạnh như Chu Trúc Thanh, nhưng cảm giác toàn thân thon dài tạo cho người khác phong vị khác, nhất là sự mảnh khảnh kinh người. Lại còn cái eo thon nhỏ thập phần co giãn, cùng với bím tóc như một cái đuôi con bọ cạp đen nhánh dài đến chân ở sau lưng, tạo cảm giác rất giống tiểu muội nhà hàng xóm. Một đôi mắt đen nháy mở to mang theo vài tia nghi hoặc, trừng lên nhìn bốn người Đường Tam.

“Các ngươi lén lén lút lút muốn đi đâu thế? Mập mạp, sao mặt của ngươi lại sưng lên thế? Bị ai đánh ư?”

Mã Hồng Tuấn vội vàng ho một tiếng. Đường Tam ba người dù sao cũng là nam nhân giống hắn, hắn không ngại ngùng cái gì, nhưng Tiểu Vũ lại là nữ hài tử, trước nay vẫn luôn bát mãn với phương thức giải quyết tà hoả của hắn. Trong lúc nhất thời, có chút không muốn kể lại sự tình mình bị người khác đánh.

Tiểu Vũ tiến lên vài bước, nương theo ánh trăng thấy rõ thương thế trên khuôn mặt của Mã Hồng Tuấn, nhất thời nhảy dựng lên một cách đầy căm phãn. “Ai lại độc ác đem ngươi đánh thành ra nông nỗi này? Đái lão đại, không phải là ngươi đấy chứ?”

Đái Mộc Bạch bĩu môi, “Ta làm sao ra tay ác độc với huynh đệ của mình như vậy chứ? Mập mạp hắn cùng người khác tranh gái nên bị đánh. Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm cho hắn một cái công đạo.”

‘Vậy thì còn chần chờ cái gì nữa, thêm ta cũng đi nữa. Dám đánh huynh đệ của ta, phải cho hắn sống một cuộc sống không tự chăm sóc nổi bản thân mình.

‘Tính tình Tiểu Vũ vốn là e thiên hạ bất loạn, lúc mới vào học viện, nàng với Mập mạp có chút thành kiến, nhưng trải qua nhiều ngày mọi người chiếu cố lẫn nhau vượt qua giai đoạn huấn luyện ma quỷ, thành kiến đã sớm biến mất. Càng chớ huống chi, lúc đầu nàng ở tại Nặc Đinh học viện vốn là Đại tỷ cầm đầu, vốn đã không ít lần tụ tập bè bọn đánh nhau. Bình thường khi mọi người luận bàn ra tay vẫn là có chút hình thức, lần này rốt cục cũng có cơ hội đánh nhau, bộ dáng nàng nhìn qua còn muốn nóng vội hơn cả Mã Hồng Tuấn.

“Ngũ muội, ngươi thật sự quá tốt. Hay là, để ta lấy thân báo đáp, được không.”

Mắt thấy Tiểu Vũ chẳng nhưng không ngăn cản mọi người đi trả thù, ngược lại còn đòi gia nhập, Mập mạp nhất thời rất cảm động, buồn bực trong lòng cũng tiêu đi vài phần, câu cuối cùng lại lộ rõ bản tính hèn mọn bỉ ổi của mình.

“Ngươi lấy thân báo đáp ai?”

Đường Tam nhìn Mập mạp, âm thanh có chút quái dị.

Mập mạp nhìn Đường Tam một cái, vội cười hắc hắc, “Coi như ta chưa nói gì, Tam ca, chúng ta mau đi đi.”

Bốn người biến thành năm người, thừa dịp bóng đêm, không cần để ý xung quanh, năm người thúc dục hồn lực nhanh như chớp phóng về phía Tác thác thành.

Sau gần nửa canh giờ.

“Mập mạp, ngươi bình thường tới nơi này giải quyết vấn đề tà hoả hả?” Đái Mộc Bạch nhíu mày hỏi.

Lúc này trước mắt năm người là một dãy bình phòng (nhà một tầng). Chỗ này là một khu hẻo lánh bên trong Tác Thác thành. Bình phòng trước mắt cao chỉ khoảng ba thước, nhìn qua thấy không ít chỗ bị tổn hại, trên cửa treo vài cái đèn lồng màu hồng phấn, dưới đèn lồng có mấy người đàn bà trang điểm loè loẹt, rõ ràng là phong trần nữ tử không còn nhỏ tuổi chút nào, đang hướng người đi đường mời chào.

Áo Tư Tạp khó miệng giật giật, “Khó trách người người luôn nói, ổ cỏ (thảo oa) cũng có kim phượng hoàng, cái này thật đúng là cái ổ cỏ a!”

Đối với sở thích của Mã Hồng Tuấn, Đái Mộc Bạch cùng Áo Tư Tạp thật sự có chút không dám nghĩ tới. Tiểu Vũ với Đường Tam là lần đầu tiên đi tới địa phương kiểu này, ngoại trừ tò mò, không có cảm giác đặc thù gì hết.

Mập mạp chỉ cười hắc hắc hai tiếng quái dị, thấp giọng nói:

“Nơi này tiện nghi a, giá tiền lại vừa phải, một ngân tệ có thể “đến ” một lần, mà hai ngân tệ ba lần. Chất lượng so với giá cả thì khá được. Hơn nữa các ngươi nhất định phải tin tưởng ta, đạo lý trong thảo oa cũng có kim phượng hoàng, cái này là dựa vào vận khí a.”

Đái Mộc Bạch tức giận trừng mắt nhìn hắn, “Sau này ra ngoài, đừng nói với ai là ta quen ngươi. Mặc dù biết ngươi không kén cá chọn canh, nhưng lại không nghĩ tới ngươi có gan tới những nơi như thế này. Loại địa phương rác rưởi này mà ngươi cũng có thể đến, những kim phương hoàng này so về tuổi cũng đủ để làm a di ngươi đó.”

Mập mạp có chút thẹn quá hoá giận nói: “Đái lão đại, ngươi không cần phải khinh ta quá mức như thế. Làm chính sự trước đã. Các ngươi chờ ở đây để ta đi hỏi xem tên hỗn đản đó đã đi chưa.” Vừa nói xong, mập mạp bước nhanh về hướng Thảo oa.

Áo Tư Tạp nhìn quanh một chút, “Nơi này thực sự hẻo lánh, thích hợp để động thủ. Lão tử hữu căn đại hương tràng, lão tử hữu căn tiểu tịch tràng, lão tử hữu căn ma cô tràng…” Nghe Áo Tư Tạp đọc hồn chú, chuẩn bị trước khi chiến đấu, Tiểu Vũ không khỏi khẽ gắt một tiếng…

“Thật không hổ là đại hương tràng thúc thúc.”

Trong chốc lát, Mã Hồng Tuấn hưng phấn chạy quay lại, “Thật tốt quá, tên kia còn chưa đi, bất quá đang tính tiền, có lẽ sẽ lập tức đi ra. Các huynh đệ, lần này giúp ta báo thù thành công, quay lại học viện, ta mời mọi người một bữa thật ngon.”

Đái Mộc Bạch khoát tay, “Không cần nhiều lời, ngươi mời chúng ta cũng không dám đi, với sở thích này của ngươi, quên đi.”

Nghe Đái Mộc Bạch nói xong ngay cả Tiểu Vũ cũng không khỏi gật đầu. Nàng với Đường Tam đã từng chứng kiến Đái Mộc Bạch buông bỏ đôi tỷ muội song sinh, đôi cực phẩm song sinh tỷ muội đó, so với đám “A di” trước mắt thật đúng là một trời một vực.

Đang lúc nói chuyện, từ trong thảo oa bước ra một người. Năm người Đường Tam đứng trong một chỗ tối đối diện thảo oa, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, từ phía đối diện rất khó nhìn được bên này.

“Chính là hắn” Mập mạp nghiến răng nói.

Giống như mập mạp mô tả, từ trong “thảo oa” bước ra là một trung niên hơn bốn mươi tuổi, da tay đen xì, cao khoảng một thước sáu, trên mặt lộ nụ cười dâm dật vài phần thoả mãn, trên tay phải có băng bó, hạ thân mặc một cái quần rộng có nhiều mảnh vá, hai chân đi giày làm bằng vải gai, bước về phía ngã tư đường, vừa đi vừa lẩm nhẩm một bài dân ca (folk song): “Hôm nay đại gia tâm tình hảo, lêu lổng lêu lổng làm con chim non.”

“Lên chưa?” Mập mạp hai tay đập vào nhau thành tiếng động.

“Đợi một chút” Tiểu Vũ một tay nắm lấy bả vai của Mã Hồng Tuấn, tay kia đem bím tóc trước người vẫy ra đằng sau, trên mặt nở một nụ cười vô hại…

“Mọi ngươi đợi chút xem ta ra tay.”

Vừa nói, Tiểu Vũ bước vài bước nhỏ hướng tới gã đại thúc hèn mọn Bất Nhạc đi đến.

“Tiểu Vũ muốn làm gì thế?” Mã Hồng Tuấn có chút nghi hoặc nhìn về phía Đường Tam. Ai cũng biết Đường Tam hiểu rõ nàng nhất.

Đường Tam vỗ vỗ lên trán mình, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngươi cứ chờ xem rồi sẽ biết.”

Nhìn Tiểu Vũ tựa hồ đi cũng không nhanh, vừa lúc chắn trước mặt gã đại thúc hèn mọn kia.

“Chào ngài, thúc thúc. Xin hỏi, phụ cận có chỗ nào bán kẹo hồ lô không vậy?”

Bất Nhạc mới từ trong thảo oa đi ra, cả người đắm chìm trong thoả mãn. Đột nhiên nghe thấy âm thanh làm hắn sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, nhất thời trên mặt hắn toát ra một loại phong thái đặc biệt, tỏ ra con người thành thật và dễ tính, bộ vị trên người vẫn không dấu được có chút xuẩn động.

Không thể phủ nhận, ban đêm, một Tiểu Vũ nhìn qua thật động lòng, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trắng nõn, bím tóc thon dài, vóc người tuy không quá đầy đặn nhưng cũng có chút quy mô, nhất là trên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng kia không có chút phấn sáp nào cả, đối với loại lão dâm trùng như Bất Nhạc mà nói càng thêm tràn ngập hấp lực. Bất Nhạc hai mắt sáng rực nhìn Tiểu Vũ, trong lòng thầm nghĩ: “Thật là một cô nhóc xinh đẹp đáng yêu. Thiên a, địa, a, chẳng lẽ đây là lễ vật các người dâng cho ta hay sao?”

Ho khan một tiếng, Bất Nhạc nhanh chóng thu hồi tia dâm quang trong mắt, ưỡn ngực, bày ra một bộ dáng nghiêm chỉnh. Biến hoá cực nhanh, nêu không phải Tiểu Vũ nhìn kỹ hắn, sợ rằng cũng bị hắn lừa gạt.

“Tiểu cô nương, đã trễ thế này rồi còn ra ngoài mua kẹo hồ lô ư? Chỗ này hẻo lánh, ngươi không sợ gặp kẻ xấu hay sao chứ?” Khuôn mặt Bất Nhạc tỏ vẻ nghiêm trang, hơn nữa bộ dáng còn ra vẻ thành thực, nhìn vào thật sự có vài phần đạo mạo đoan chính.

Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt tròn to xinh đẹp, “Thúc thúc, vậy người… là người xấu ư?”

Bộ dáng tức giận, âm thanh ngập ngừng khiến cho trái tim Đái Mộc Bạch, Mã Hồng Tuấn cùng Áo Tư Tạp đứng cách đó không xa không khỏi co quắp. Tiểu Vũ trong lúc đối chiến đánh bọn họ như đánh bao cát với Tiểu Vũ quyến rũ trước mắt đây là một người ư? Thực quá sức giả tạo mà.

Chỉ có Đường Tam trên mặt lộ ra nụ cười khổ không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Tình trạng này, tại Nặc đinh học viện hắn đã sớm gặp qua. Bàn về tính mê hoặc, Tiểu Vũ so với Trữ Vinh Vinh lúc vừa đến Sử Lai Khắc học viện còn hơn nhiều. Nhất là khi nàng đóng giả bộ dáng tiểu muội hàng xóm như thế này, cơ hồ không có nam nhân bình thường nào có thể miễn dịch. Điểm bất đồng chính là, người tốt chứng kiến thì sinh ra lòng thương xót, còn loại người như Bất Nhạc chứng kiến thì lại chỉ biết chảy nước miếng.

Bất Nhạc nghe Tiểu Vũ hỏi, lập tức đĩnh đạc nói một cách đầy nghĩa khí: “Thúc thúc đương nhiên là người tốt. Tiểu cô nương, ngươi tên là gì, năm nay bao nhiêu tuổi rồi a?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Vũ như phủ lên một lớp phấn màu hồng, “Ta gọi là Tiểu Vũ, sắp được mười ba tuổi.”

Bất Nhạc ngây người một chút, trong lòng thầm nghĩ “sắp được mười ba tuổi, nói như vậy tức là mới có mười hai tuổi?” Yết hầu theo nước miếng nuốt xuống giật giật, thịt đưa đến miệng còn không ăn, thật là có lỗi với bản thân.

“Ngươi mới mười hai tuổi mà đã cao như vậy, tương lai nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nữ. Tiểu Vũ, chỗ này không có bán kẹo hồ lô, theo thúc thúc, thúc thúc mang ngươi đi mua, sau đó sẽ đưa ngươi về nhà. Có được hay không?”

Tiểu Vũ cười cười, nhu thuận gật đầu nói: “Hảo a!”.

Bất Nhạc cũng không nghĩ rằng tiểu cô nương này dễ gạt như vậy, mắt thấy nàng đáp ứng đi cùng mình, nhất thời trong lòng mừng rỡ, đôi mắt nhỏ nhìn xung quanh một chút, dựa theo trí nhớ đi về một nơi hẻo lánh. Không muốn đả thảo kinh xa, hắn cố nén không nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiểu Vũ.

Áo Tư Tạp dùng hết sức dụi dụi mắt, ôm lấy Đường Tam đang đứng bên cạnh.

“Tiểu Tam, đây có thật là Tiểu Vũ không? Ta có cảm giác có điểm bất đòng a?”

Đường Tam nói có chút quái di: “Lúc trước tại Ninh Đặc học viện, có một nữ hài tử bị một tên đại thúc lạ mặt khi dễ, Tiểu Vũ cũng dùng chiêu này, đem người kia lừa gạt đến một địa phương tối tăm, sau đó xài Bát đoạn té.”

“Bát đoạn té? Đó là cái gì?” Đái Mộc Bạch cũng không nhịn nổi tò mò.

Đường Tam trong mắt toát ra một tia sợ hãi, “Té pháp là một trong những loại nhu kỹ cuồng bạo nhất của Tiểu Vũ, trong đó bao gồm cả bát đoạn té. Chỉ cần xuất ra một chút té pháp cơ hồ đối phương không thể phản kháng được. Đó mới chính là thực lực chân chính của Tiểu Vũ, cho nên, ngàn vạn lần không nên đến gần người nàng. Ta xem cái gã hèn mọi đại thúc Bất Nhạc này, sợ rằng đã sử dụng hết may mắn của mình rồi. Chúng ta cũng đi tới đó đi, đề phòng phát sinh việc ngoài ý muốn.”

Bất Nhạc lúc này dâm tâm đại động, với thực lực đạt bốn mươi sáu cấp hồn lực như hắn, vào lúc bình thường có một chút cảnh giác, không chừng có thể phát hiện đám người Đường Tam đang theo dõi. Nhưng lúc này tâm tư hắn hoàn toàn đặt vào tiểu cô nương non nớt bên cạnh, làm gì còn chú ý xung quanh. Hắn làm sao biết, lúc nữa đây, tiểu cô nương sẽ biến thành la sát. Trộm nhìn Tiểu Vũ, cái eo mảnh mai thon nhỏ vừa đi đường vừa khẽ lay động, mông nàng cũng không quá lớn, nhưng thực sự là quá mảnh dẻ, được thắt lưng bó sát tạo vẽ nên những đường cong làm cho lão dâm trùng Bất Nhạc len lén nuốt nước miếng không ngừng. Hơn nữa, dung nhan Tiểu Vũ gần như hoàn mỹ, giống như lá sen treo trước gió, mái tóc lướt thướt đung đưa, khiến cho cỗ tà hoả trong lòng hắn vốn cố gắng kìm chế đã từ từ dậy lên. Đối với tuổi của lão dâm trùng hắn mà nói, bộ dáng này đặc biệt kích thích, cái đám gà đất kia làm sao có khả năng so sánh được với Tiểu Vũ trước mặt cơ chứ.

Càng đi càng hẻo lánh, xung quanh rất ít gặp người đi đường, Bất Nhạc mang theo Tiểu Vũ đi một mạch tới một cái hẻm nhỏ âm u tối tăm.

“Thúc thúc, rốt cuộc là chỗ nào có bán kẹo hồ lô a, chỗ này tối quá, ta hơi sợ.” Tiểu Vũ nhỏ giọng nói, tựa hồ trong thanh âm có chút kinh hoảng.

Bất Nhạc cười hắc hắc, nói: “Tiểu Vũ a, tối như thế này rồi, ăn đồ ngọt không tốt cho sức khoẻ đâu. Hay để thúc thúc mang ngươi đi xem cá vàng được không?”

“Xem cá vàng? Nơi nào có cá vàng?” Tiểu Vũ tò mò hỏi.

Bất Nhạc dừng chân, hai tay tựa hồ bắt đầu cởi thắt lưng, “Lập tức có đây”

Tiểu Vũ đột nhiên cười, “Thúc thúc, không phải ngươi định nói: Lão tử hữu căn đại hương tràng đấy chứ?”

“Ách…”

Bất Nhạc hai tay cứng đờ, động tác nhất thời ngừng lại, hắn thấy được một đôi mắt màu đỏ, tràn ngập mị hoặc, cả người hắn nhất thời căng thằng, chỉ sau một khắc, ngay trước mặt hắn chỉ còn một tàn ảnh màu tím nhàn nhạt.

Bám khít trên cổ, không đợi Bất Nhạc phóng thích vũ hồn, bím tóc màu đen đã lặng yên bám lên cổ hắn, ngay sau đó, Bất Nhạc chỉ cảm thấy một cỗ cường lực từ trên cổ truyền xuống, cả người không tự chủ rời khỏi mặt đất.

Nếu Bất Nhạc là Lực lượng hình hồn sư, có lẽ còn có cơ hội ổn trụ thân thể mình, đáng tiếc, hắn lại là Khống chế hệ hồn sư. Mà nếu hồn sư không thể đem vũ hồn phóng thích ra, thực lực giảm đi quá nhiều, hơn nữa hắn “Tân cần canh vân” suốt một ngày, thể lực đã giảm xuống phân nửa. Lúc này, Bất Nhạc chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, ngay sau đó, trước mắt chỉ thấy một mảng tinh quang.

Kim tinh, ngân tinh, sao lớn sao nhỏ không ngừng chớp động trước mắt, chấn động kịch liệt làm hắn không tài nào tập trung hồn lực để phóng thích vũ hồn ra. Thậm chí thân thể còn không biết cảm giác đau đớn, chỉ thấy một sự tê dại mãnh liệt.

Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp, Đường Tam, Mã Hồng Tuấn bốn người lúc này đã từ chỗ tối bước ra. Ngoại trừ Đường Tam, ba người kia đều mở to hai mắt nhìn. Nhìn thân thể vốn trước kia ngây thơ non nớt mềm mại hiện ra trước mắt đang làm ra những động tác hết sức cuồng bạo, bọn chúng lần đầu tiên được chứng kiến Bát đoạn té hoàn mỹ của Tiểu Vũ.

Sử dụng kỹ năng Thuấn di, ngay khi Tiểu Vũ biến mất trước mắt Bất Nhạc, lợi dụng tâm lý không hề chuẩn bị của hắn, bím tóc của Tiểu Vũ đã thành công quấn quanh cổ của Bất Nhạc. Ngay sau đó, cuộc sống bi thảm của thúc thúc hèn mọn Bất Nhạc chính thức bắt đầu.

Quấn quanh cổ Bất Nhạc, một chân Tiểu Vũ đạp vào lưng hắn, đệ nhất hồn hoàn kỹ năng Yêu Cung phát động, nửa thân trên tụ lực, cổ hướng về phía sau, ngay khi chân duỗi thẳng về phía trước, thân thể Bất Nhạc đã bay lên trên không trung. Bím tóc lặng yên thoát ly, Tiểu Vũ nhảy lên đuổi theo thân thể Bất Nhạc đang bị vứt lên trên không, lực lượng trong kỹ năng Yêu cung của nàng thật sự kinh khủng, ba mươi mốt cấp hồn lực, tăng phúc đến một trăm hai mươi phần trăm, trực tiếp đem Bất Nhạc vứt thẳng lên cao năm thước.

Ngay khi thân thể Bất Nhạc bay lên đến điểm cao nhất, Tiểu Vũ đuổi kịp đến nơi, hai tay nắm lấy hông Bất Nhạc, Yêu cung lại được phát động, cái eo thon nhỏ tựa như bị bẻ gẫy mang theo thân thể Bất Nhạc trong nháy mắt xoay tròn về phía sau, lúc này Bẫt Nhạc vẫn bị vây trong kỹ năng Mị hoặc của Tiểu Vũ, ngoại trừ cảm giác trời rung đất chuyển, hắn vẫn không làm được gì. Tiểu Vũ sau khi tóm lấy quần áo bên hông Bất Nhạc, ngay giữa không trung xoay tròn hai vòng, đến khi bắt đầu rơi trở lại mặt đất, lại dùng Yêu cung cấp tốc xoay tròn mang theo thân thể Bất Nhạc tạo ra một tiếng rít kinh tâm động phách nện thẳng xuống mặt đất.

Lúc này, bốn người Đường Tam cơ hồ đồng thời nhắm hai mắt lại. Lực lượng của loại lăng không xoay tròn này có thể tưởng tượng được, Tiểu Vũ trong lúc cùng mọi người tỷ thí cũng từng dùng qua, chỉ có điều khi đó, giữa không trung nàng đều đem mọi người ném tiếp lên không trung. Mà không phải như lúc đánh thật, ném thẳng xuống dưới mặt đất.

Bất Nhạc hôm nay coi như gặp bất hạnh, đụng phải tiểu sát tinh Tiểu Vũ, hơn nữa Tiểu Vũ ghét nhất cái bộ dáng hèn mọn của hắn, nên lúc ra tay, căn bản không có một chút ý nào hạ thủ lưu tình. Trong lòng Tiểu Vũ, thúc thúc giống như hắn, ngay cả một tiểu cô nương mười hai tuổi cũng không định buông tha, thì cho dù có giết cũng không có gì quá đáng.

Bất quá, Bất Nhạc dù sao cũng là một gã hồn tôn bốn mươi ba cấp, trong lúc xoay tròn nhanh hai vòng, rốt cuộc hắn cũng tỉnh táo lại từ kỹ năng Mị hoặc của Tiểu Vũ, vũ hồn mặc dù không kịp xuất ra, nhưng cũng miễn cưỡng đem hồn lực trải rộng khắp toàn thân, bảo vệ thân thể của mình. Nhưng ngay sau đó, chấn động kịch liệt lại đánh cho hồn lực hắn vừa đề tụ trở nên tan tác.

Oanh…

Thân thể Bất Nhạc nặng nề nện vào mặt đất, hắn bị Tiểu Vũ ném nằm ngang xuống, năm chi gồm đầu, 2 chân, 2 tay hoàn toàn tiếp xúc với mặt đất, thậm chí Bất Nhạc ngay cả tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra, máu mũi đã xịt toé loe, cả người có chút mơ màng. Nhưng, đó mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Tiểu Vũ không dừng lại chút nào, hai tay nắm hai bên hông Bất Nhạc, hai chân trực tiếp kẹp hai bên đầu hắn, Yêu cung lại một lần nữa được phát động, mang theo thân thể Bất Nhạc té về phía trước. Tay buông lỏng ra, nhưng chân lại có thể phát huy lực lượng mạnh hơn, thân thể Bất Nhạc theo hai chân của Tiểu Vũ vung ra, lại một lần nữa bị nện xuống mặt đất.

Tiểu Vũ thể hiện yêu lực co dãn của mình, mượn lực phản chấn từ cú ném thứ hai này, thân thể lộn một vòng quay lại, đem Bất Nhạc đập ngược trở lại vị trí cũ. Thân thể Bất Nhạc, giống như một bao tải bị Tiểu Vũ dùng chân đập qua đập lại, tổng cộng sáu lần, trước sau ba lần nện xuống đất khiến cho cốt cách toàn thân hắn không ngừng phát ra tiếng kêu lách cách.

Đái Mộc Bạch ba người ánh mắt không ngừng di chuyển theo thân thể Bất Nhạc bị Tiểu Vũ dùng toàn lực quăng quật, mỗi một lần bị nện xuống, cả bọn không nhịn được đều hô lên một tiếng, máu tươi đã văng đến chân bọn chúng, rốt cục, Tiểu Vũ lại một lần đem thân thể Bất Nhạc quăng đi, không phải ném xuống đất mà là lên không trung sáu lần mới thôi, tính thêm lần lúc đầu là bảy lần tất cả.

Bất luận là Đái Mộc Bạch, Áo Tư Tạp hay Mã Hồng Tuấn, trong lòng đều đang suy nghĩ, nếu người bị ném là chính mình, thì sẽ ra bộ dạng như thế nào đây. Cho dù là Đái Mộc Bạch thực lực cực mạnh cũng ý thức được, cho dù là mình dùng Bạch Hổ kim cương biến, một khi bị Tiểu Vũ quăng quật như thế, chỉ sợ rằng hồn lực cũng bị đánh cho tan tác.

Tiểu Vũ lại một lần nữa nhảy lên, ngay cả ba người Đái Mộc Bạch cũng tưởng rằng nàng lại muốn thi triển lăng không kiếp sát xoay tròn một lần nữa, nhưng Tiểu Vũ lại không làm như vậy. Lúc này Bất Nhạc đã hoàn toàn lâm vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Tiểu Vũ đuổi kịp thân thể Bất Nhạc, đồng thời hai chân lại kẹp vào cổ hắn, đem cơ thể xoay nhanh một ngàn không trăm tám mươi độ (3 vòng), Bất Nhạc bị nàng kẹp cổ, tự nhiên cũng chuyển động theo nàng, trên cổ không ngừng phát ra tiếng lách cách, xương sống cổ cho dù không bị đứt đoạn, cũng không còn khá khẩm gì cho lắm.

Hết một ngàn không trăm tám mươi độ, Tiểu Vũ lộn ngược một vòng ra phía sau, phát động Yêu Cung lần cuối cùng, đem thân thể Bất Nhạc trực tiếp nện thẳng xuống đất, bản thân lợi dụng phản lực, xoay tròn vài vòng trên không rồi nhẹ nhàng hạ xuống đất.

Oanh.

Thân thể của hèn mọn thúc thúc Bất Nhạc bị nện xuống đất trong một tư thế cực kỳ quái dị, cả người co quắp, không còn một chút động tác nào khác.

Mã Hồng Tuấn nhìn vào Tiểu Vũ còn đang có chút thở hổn hển hạ xuống cách hắn không xa, hỏi dò: “Tiểu Vũ, không phải ngươi giết hắn rồi đấy chứ?”

Tiểu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn thân thể co quắp của Bất Nhạc, “Giết hắn chỉ làm ô uế tay của ta. Ta có phân tấc. Tiểu Tam không cho ta tuỳ tiện giết người. Chỉ cho hắn một sự giáo huấn mà thôi. Bất quá, phỏng chừng hắn không nằm trên giường ba tháng không được. Ta cũng tính toán kỹ rồi, các đốt khớp xương trên người hắn đều bị ta làm trật ra, một thời gian nữa, chỉ sợ hắn muốn tự sống cũng không thể.”

Đái Mộc Bạch có chút buồn bực nói: “Chúng ta tới đây là để đánh nhau, mà ngươi đem hắn đánh ra nông nỗi này, chúng ta làm bù nhìn hả. Bất quá, Tiểu Vũ, Bát đoạn té của ngươi thật là uy mãnh.”

Áo Tư Tạp bổ sung nói: “Mấu chốt là thuấn di của ngươi quá sức biến thái, một khi vào trong phạm vi năm thước của ngươi, muốn chạy cũng không chạy nổi. Còn nữa, Tiểu Vũ, kỹ năng Yêu Cung của ngươi sử dụng liên tục được ư? Không phải ngưng tụ hồn lực nữa ư?”

Tiểu Vũ cười hì hì, tựa hồ cục diện vừa rồi căn bản không phải là do nàng tạo ra.

“Trước kia thì có phải ngưng tụ hồn lực, bất quá, sau khi đạt tới ba mươi cấp, thì không cần nhiều thơi gian nữa, hơn nữa, cho dù có ngưng tụ hồn lực, khoảng cách giữa mỗi lần phát động yêu cung cũng đủ rồi. Bát đoạn té của ta đối với lực lượng hình hồn sư không có tác dụng gì cả, khống chế hệ hồn sư như hắn bất hạnh mới bị ta trực tiếp đánh lén thành công.”

Đột nhiên Đường Tam nói: “Tiểu Vũ, sau này không nên dùng lại phương pháp này để hấp dẫn địch nhân, thực sự là quá nguy hiểm.” Tiểu Vũ sửng sốt một chút, hai mắt chăm chú nhìn Đường Tam, le lưỡi, nhưng lại nhu thuận gật đầu. Đường Tam cũng không nói gì thêm, chỉ có điều, khi hắn tận mắt nhìn thấy Tiểu Vũ đi hấp dẫn Bất Nhạc, không biết tại sao, tâm tình phi thường không thoải mái.

Đái Mộc Bạch phất phất tay, nói: “Tốt rồi, chúng ta đi thôi. Mập mạp, hắn so với ngươi còn thảm hơn nhiều, coi như ngươi đã trả thù được rồi nhé.”

Mã Hồng Tuấn dù sao cũng chưa phải chính mình ra tay, lúc này còn chưa hết giận, chạy đến bên người Bất Nhạc, nhấc chân dùng sức đạp hắn vài cái, vừa đạp vừa hét:

“Ngươi dám đánh ta này, đánh nữa đi. Dám nói gà của ta nhỏ hả… A, được rồi.” Tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc. “Các ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ lập tức đuổi theo”

Đái Mộc Bạch nhíu mày, nói: “Đừng đùa quá, hắn mặc dù đánh ngươi, dù có không phải loại tốt lành gì, nhưng tội chưa đến mức chết. Làm nhanh lên một chút.”

“Biết rồi.”

Mắt thấy Đái Mộc Bạch, Đường Tam, Tiểu Vũ, Áo Tư Tạp bốn người khuất dạng ở góc đường, trên khuôn mặt Mã Hồng Tuấn toát ra một nụ cười quái dị, giơ tay phải lên, một đạo hoả diễm tử hồng sắc từ trong lòng bàn tay xuất ra, ánh mắt của hắn, lại hướng về hạ thân của Bất Nhạc…

“Quái đại thúc, không phải ngươi chê kê kê của ta nhỏ hay sao? Được thôi, để ta biến ngươi thành khảo kê (gà nướng) rồi xem.”

“A…”

Bốn người Đường Tam còn chưa đi quá xa, chỉ nghe một âm thanh thảm thiết không giống tiếng người truyền đến, bốn người liếc nhau, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Rất nhanh, mập mạp hưng phấn đuổi đến, không đợi mọi người đặt câu hỏi, đã chủ động nói: “Yên tâm, ta không làm hắn chết đâu. Tiểu Vũ nói rất đúng, giết hắn chỉ làm ô uế tay chúng ta. Ngũ muội, hôm nay đa tạ ngươi, sau này nếu cần ta cứ nói, chỉ cần ta làm được, quyết không chối từ.”

Tiểu Vũ cười cười, “Không cần báo đáp. Vừa rồi ta đánh thật sảng khoái, đã lâu rồi không được sảng khoái như vậy.”

Đường Tam có chút tư lự nói: “Kỳ thật, chúng ta làm như vậy không được.”

“Không được? Tiểu Tam, không phải ngươi mềm lòng đấy chứ?”.

Đái Mộc Bạch nghi hoặc nhìn Đường Tam. Mặc dù Đường Tam bình thường rất trầm ổn, nhưng nhìn kiểu gì cũng không giống người dễ mềm lòng. Hắn còn nhỡ rõ bộ dáng khi Đường Tam thi triển ám khí, ngay cả Triệu Vô Cực cũng phải nếm khổ đầu.

Đường Tam lắc đầu, nói: “Ta muốn nói, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân đến lại mọc ra.”

“A?”

Mấy người còn lại nhìn Đường Tam, ánh mắt có chút biến hoá. Bọn chúng mặc dù đều là hồn sư thiên tài, nhưng dù sao cũng chỉ mới có hơn mười tuổi, nói giết người, e rằng cũng chỉ có Đái Mộc Bạch có thể tiếp nhận một chút. Không ai nghĩ tới Đường Tam lại nói ra những lời này.

Đường Tam chưa bao giờ quên những điều ghi trong Huyền thiên bảo lục tổng cương. Đường môn Huyền thiên bảo lục tổng cương, điều thứ ba, khi đã xác định đối thủ là địch nhân, chỉ cần có cơ hội xuống tay, thì không được hạ thủ lưu tình, nếu không sẽ tự gây phiền phức cho mình.

“Lần này cái gã đại thúc hèn mọn Bất Nhạc không chết, e rằng sẽ không từ bỏ định trả thù. Hắn dù sao cũng có hồn lực ngoài bốn mươi cấp, nếu đem người tới đây trả thù, mập mạp ngươi cũng nên cẩn thận. Mặc dù hắn bị đánh cho mơ hồ, thính lực cũng vậy, nhưng lúc trước hắn và ngươi xảy ra xung đột, khẳng định có thể đoán được là ngươi dẫn người đến trả thù.”

Lúc trước nếu không phải Đái Mộc Bạch nói một câu vô ích là Bất Nhạc tội không đáng chết, Đường Tam đã ra tay rồi. Bây giờ cũng chỉ là nhắc nhở Mã Hồng Tuấn một câu, tránh cho hắn sau này gặp nạn.

Mã Hồng Tuấn nuốt một ngụm nước bọt, “Không nghĩ tới, Tiểu Tam ngươi lại tàn nhẫn như vậy a! Xem ra, có thể đắc tội với ai chứ không thể đắc tội với ngươi.”

Đường Tam nhoẻn miệng cười, “Lúc nãy ngươi xưng hô với ta không phải như vậy mà.”

“Ách… được rồi, ba vị ca ca, còn có Tiểu Vũ muội muội, lần này rất cám ơn, mong mọi người giữ bí mật giùm huynh đệ cái nha.”

Đái Mộc Bạch vỗ nhẹ lên đầu mập mạp, “Đã là huynh đệ, nói nhiều như vậy để làm gì? Mau trở về thôi. Đừng để đại sư phát hiện ra chúng ta khuya như vậy còn ở bên ngoài, trừ phi ngươi muốn quay lại huấn luyện ma quỷ.”

Sử Lai Khắc học viện, phòng làm việc của viện trưởng.

“Ta đã nói với ngươi rồi, mặc dù ta không muốn quấy rầy ngươi dạy bảo lũ tiểu quái vật của chúng ta, nhưng ta không thể không nói với ngươi, tiền của học viện đã bị ngươi xài hết.”. Phất Lan Đức vẻ mặt buồn bã, có chút bất đắc dĩ nói ra những lời này. Thân là một gã hồn thánh cường đại, nhưng bởi vì sự cao ngạo của bản thân mà bị tiền tài ước thúc, thật là đau đớn.

Vốn như bình thường, đệ tử nộp học phí cũng đủ chống đỡ tiêu phí trong một năm học tập của bọn chúng, thậm chí còn có thể thừa một chút. Nhưng phương pháp dạy của đại sư lại cực kỳ tốn kém, chẳng những tiền ăn tăng lên, mỗi ngày hắn còn mua vật thực cùng với dược vật pha vào nước tắm cho lũ đệ tử càng đắt tiền doạ người. Mới có ba tháng trôi qua, học phí của Sử Lại Khắc học viện thu được năm nay đã không còn dư mấy.

Đại sư gật đầu, sắc mặt cứng ngắc không thay đổi như cũ, nhàn nhạt nói: “Ta biết rồi.”

Phất Lan Đức cười khổ nói: “Người biết rồi thì hãy nghĩ ra biện pháp gì đi.”

Đại sư nói: “Bọn chúng nghỉ ngơi bảy ngày, sau đó ta sẽ cho bọn chúng tiến hành giai đoạn tu luyện thứ hai, ngươi không cần bận tâm, vấn đề tiền bạc ta sẽ giải quyết.”

Phất Lan Đức thở dài một tiếng, nói: “Nếu không phải mấy đứa nhỏ này đặc biệt như vậy, ta thật sự không muốn duy trì nữa, cuộc sống trước kia của chúng ta, cùng nhau đi rong chơi khắp đại lục thật khiến kẻ khác phải động tâm.”

Đại sư toát ra sự thất thần ngắn ngủi, “Có lẽ, có một ngày chúng ta sẽ quay lại cuộc sống khoái hoạt như trước kia.”

Phất Lan Đức nhịn không được hỏi: “Tiểu Cương, ngươi định giai đoạn này chuẩn bị dạy gì cho lũ nhỏ? Thư giãn đi, ba tháng vừa rồi bọn chúng nếm không ít khổ đầu rồi. Dù sao cũng mới mười mấy tuổi, cứng quá cũng dễ gãy, đừng nên quá mức quá.”

Đại sư lại khôi phục vẻ mặt vốn thuộc về trạng thái bình thường của hắn, “Nếu ngươi đã đem lũ nhỏ cho ta dạy, thì phải hoàn toàn tín nhiệm ta. Ta có phân tấc.”

Bất Nhạc xụi lơ nằm trên mặt đất, không ngừng co quắp, lúc này hắn đã từ trong hôn mê tỉnh táo lại, đây đã là lần thứ ba hắn tỉnh lại. Hai lần tỉnh trước đó trong nháy mắt toàn thân bị đau nhức mãnh liệt khiến hắn lại rơi vào trạng thái mê man. Cắn răng cố nén sự thống khổ, Bất Nhạc miễn cưỡng đem con mắt mở ra, mùi ẩm mốc không ngừng đánh sâu vào khứu giác của hắn, nhưng điều làm hắn tuyệt vọng nhất chính là không có cảm giác gì ở hạ thân. Hắn biết, cả đời này e rằng không xong rồi. Hắn muốn động đậy, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhúc nhích, tứ chi hoàn toàn bị sai lệch, ngay cả các khớp tay và khớp chân cũng bị rời nhau, xương sườn có ít nhất năm chỗ gãy, xương sống có ít nhất hai nơi sai vị trí.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Danh sách truyện cùng bộ:
Đường Môn – Quyển 1
Đường Môn – Quyển 2
Đường Môn – Quyển 3
Đường Môn – Quyển 4
Đường Môn – Quyển 5
Thông tin truyện
Tên truyện Đường Môn - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 27/11/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Những thiên thần áo trắng - Tác giả The Kid
Năm người bạn thân là Miu, Ngọc, Tuyết, Bắc và Hùng đã lâu không gặp nhau. Kể từ khi học hết lớp 12 thì mỗi đứa đi một nơi, không còn liên lạc với nhau. Hôm nay cả năm đứa gặp lại nhau ngay tại mái trường cũ. Cả nhóm lên kế hoạch đi chơi xa, cô nàng “cựu lớp trưởng” Miu quyết...
Phân loại: Truyện nonSEX
Em là bà xã của anh - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh ở thành phố Hồ Chí Minh, trong một gia đình tương đối khá giả. Hai vợ chồng Mạnh Đức và Di Di đang sống cùng với Thanh Nga, đứa em gái họ của Di Di. Đức và Di Di đều làm việc ở văn phòng, còn Nga đang là sinh viên có niềm đam mê âm nhạc. Ba mẹ của Nga đều mất rồi nên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 16
Tần Vi Vi vừa trải qua việc nam nữ không lâu, làm sao chịu nổi trêu chọc, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, đôi má đỏ rực, nói: Ta không sao, chính sự của lão gia quan trọng hơn. Vân Tri Thu không buông tha nàng, lại thổ hơi bên tai: Thật không có chuyện gì? Có nhiều thứ chưa hưởng qua tư vị chưa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân