Nhấm nháp từng ngụm cam sữa, cam sữa vì không thể uống cà phê nổi nữa, thật sự là khá mệt…
Tôi tin không, tất nhiên là không tin, điều vô lý trên đời này ngay cả trẻ con cũng không thể tin được. Em dù có cao cả, có đáng thương như thế nào đi chăng nữa tôi cũng vẫn không tin những gì em nói… không tin chỉ đơn giản là không tin chứ không phải không tin vì không muốn tin.
Nhưng trách làm sao được ai? Ai rồi cũng có những lý do của riêng mình, có cuộc sống của riêng mình, đưa tay nắm họ lên hay đạp cho họ rớt xuống là do ta lựa chọn không phải họ…
Tôi và Vy không ai nói với ai lời nào, ai cũng có cảm xúc của riêng mình, hơn nữa tôi những lúc nóng nảy tốt nhất là nên im lặng, vì sẽ không lường trước được tôi sẽ làm gì tiếp theo. Chỉ có im lặng mới giúp tôi trở lại là tôi mà thôi…
Tôi không hỏi nữa, không nên hỏi quá sâu vào một chuyện, vì nó giống như một quyển sách vậy…
“Nếu lật giở mà không để tâm sẽ bị lướt qua… Đọc quá chăm chú sẽ khiến người ta đau lòng…”
Thôi cứ tạm thế, tôi giả vờ tin như thế một chút, cũng không sao cả vì điều tôi đang muốn làm cũng không liên quan lắm tới những thứ đó. Tôi cần giải quyết thằng Dương cùng với anh VP đã, chuyện của Vy tôi tính sau. Tất nhiên không thể nào bỏ qua Vy mà không hỏi ý cô ấy… tôi nói.
– Anh với anh VP có một vài kế hoạch, chưa rõ ý em muốn gì, nhưng chắc anh sẽ làm mà không qua ý em…
– Anh nên tôn trọng em trước khi làm một điều gì đó…
– Đôi khi nên lướt qua một vài quy tắc vẫn tốt hơn. Quan trọng là kết quả.
– Kết quả dù cho có như anh mong muốn…
Vy ngước sang nhìn tôi, đầu dựa vào hai gối (ngồi bệt)… nói tiếp.
– … Thì anh có chắc là em mong muốn như thế không?
– À… ừ.
– Anh đừng buồn, em biết anh muốn tốt cho em. Nhưng cái gì mà quá thì nó cũng không còn tốt nữa… nghe em, để em lo mọi việc.
Tôi không trả lời, hai tay đan vào với nhau ngồi dựa vào tường nhìn về phía phố đi bộ, nơi những người vua đùa qua lại, đàn hát thoải mái… ngẫm nghĩ lại. Thấy đời mình sóng vỗ quá…
Thôi lại làm thêm một vài điếu nữa đưa cảm xúc được bay vào mênh mông…
Vy nó đang suy nghĩ điều gì đó, tôi thấy nó hút thuốc liên tục nhưng vẫn im lặng không nói lời nào. Thật tôi lúc đó chỉ muốn buông xuôi tất cả… để đời đỡ mệt mỏi hơn nhưng lại làm không được.
Hmm, tôi quyết định nói cho Vy nghe kế hoạch của mình…
– Này.
Như im lặng quá lâu khiến Vy có chút giật mình, ngơ ngác quay sang tôi với ánh mắt hơi ngơ ngẩn.
– Sao thế.
– À, có muốn nghe kế hoạch của anh không?
– Anh không thấy thắc mắc vì sao em không bao giờ hỏi anh tính làm gì hả?
– Sao lại vậy???
– Vì anh VP nói em hết rồi!
… Bạn đang đọc truyện Đừng làm đĩ nữa tại nguồn: http://truyensextv.com/dung-lam-di-nua/
Cảm thấy bản thân mình như một trò đùa, như một cục phân thừa thãi, như một thứ gì đó không đáng được lưu tâm…
Ò, vậy hóa ra mình hơi thừa, làm những việc có vẻ như là không đáng lắm… cảm giác bị hụt hẫng, bị lừa dối một kiểu gì khó mà miêu tả được, cảm giác thất vọng, hụt hẫng, bị sock nhẹ…
Thôi chả nói, chả buồn nói nữa… tôi lại im lặng… lòng tổn thương, tổn thương như muốn ứa những giọt nước mắt ra vì nghẹn, nghẹn nên không nói được chữ nào, chỉ cần nói một chữ là nước mắt sẵn sàng ứa ra ngay…
Tôi thở dài, một hơi thở thể hiện rõ sự thất vọng tràn trề, một hơi thở để đẩy cảm xúc của bản thân xuống, một hơi thở để người bên cạnh hiểu được cảm giác tổn thương của tôi…
Dường như Vy hiểu, nên nói tiếp.
– Đừng có hở một tí lại như cái thằng bị thất tình như thế…
Tôi quay sang lườm Vy, chỉ một chút xíu nữa thôi tôi sẵn sàng cục súc trở lại.
– Đừng bao giờ gọi anh là Thằng này thằng kia OK? Đm anh ghét nhất ai gọi mình là thằng này thằng nọ, nó này nó kia đấy. Anh gọi em như thế thì sao.
– Em hiểu rồi, nhưng anh đừng có như thế, em khó chịu thật.
– Mắc gì em khó chịu, còn anh thì sao? Anh không nên như thế vậy nên như thế nào? Nên kệ mẹ em, nên đéo quan tâm, cũng nên đéo buồn hoặc thất vọng khi em nói dối anh đúng không. Anh nên như thế nhỉ, hay nên như thế nào. Em quan tâm cảm giác của mình, em bận lòng vì những gì em cảm thấy, còn anh thì thế nào. Em vẫn y như mười mấy năm về trước, không bao giờ quan tâm cảm xúc của ai…
Như cơn mưa đang chờ trực mùa hè qua đi để đổ xuống, tôi nói luôn tất cả những gì mình đang nghỉ mà không ngần ngại, vì dồn nén quá lâu rồi…
– Em vẫn như vậy, như mười mấy năm về trước không khác gì cả. Chỉ giỏi làm người khác đau lòng, em không biết hả? Chắc em không biết một khoảng thời gian em thất tình anh đã khó chịu như thế nào khi cứ phải nghe em lải nhải chuyện tình của em với chính thằng bạn thân anh. Rồi anh cần những khoảng trời riêng với Thư có được với em không… anh đã một lần nào kể lể với em như thế chưa. Anh vẫn im lặng, vẫn đằng sau lưng em. Còn em thì sao? Thậm chí lúc em về nước làm những việc gì, cuộc sống ra sao em vẫn chọn dấu diếm anh trong khi luôn nói anh là người thân cận với em nhất. Bạn thân nhất, người em tin tưởng nhất… còn anh? Anh như một thằng ngu khi cứ tin hết những gì mà em nói… em vẫn thường nói anh là Duy fool okay anh ổn…
Nói hết những gì cần nói tôi như thả hết đi những tâm tư của mình mấy ngày qua, tôi rất stress. Tôi có thể chọn đại một thằng nào đó ngoài đường để xả stress chỉ cần nó chạm nhẹ vào cục ức của tôi là coi như số phận của nó tới đó là hết… à mà chưa biết nó hết hay tôi hết. Chỉ là nói như thế thôi.
Tôi đứng dậy, tính tiền nước (lần đầu tiên tính tiền, trước đó Vy lo toàn bộ, vì hiện tại kinh tế tôi khá tệ, Vy thì khác…)
– Em ngồi tiếp hay về?
– Anh cứ mặc kệ em…
Tôi không nói nữa, bỏ mặc Vy ngồi đó, tôi ra lấy xe và đi một mạch không quay đầu nhìn lại… tôi chỉ ước rằng lúc đó ai hiểu cảm giác của tôi thôi…
Chẳng hiểu sao mùa này Sài Gòn lại mưa nhiều như thế…
‘Phố chiều nay đổ cơn mưa tầm tã.
Anh ướt lòng Phố ướt lối anh qua… ‘
Đau khổ quá, cuộc đời của tôi cứ như bị trêu bởi ông trời thì phải, dạng như rảnh rỗi quá thì sẽ có vài việc xảy ra để cuộc đời bận rộn một chút… thế mới đỡ nhạt… phải không?
Tôi cứ thế rong ruổi hết khắp phố khắp ngõ, rong ruổi dưới cơn mưa, trời không mưa tôi cũng mưa…
… mưa trong lòng.
Tôi là mẫu người khá đa cảm, cảm xúc của tôi nó mãnh liệt hơn những người bình thường. Tâm hồn tôi ngok ngek vì nó thơ mộng, tôi là kiểu người lãng mạn, thích nhẹ nhàng, thích quan tâm và được quan tâm… tôi cũng là kiểu người cục súc, cục khi mọi chuyện trở nên quá đáng, nó là một phần trong tâm hồn tôi mà tôi không kiểm soát được… nhưng ít khi nó lộ diện, trừ khi ai cố tình lôi con người đó ra thôi…
Vì vậy tôi thấy tổn thương sâu sắc khi ai không tôn trọng mình đây lại là hai người tôi đang bận long nhất. Một người là “là người ai cũng biết là ai” một người là khách hàng… à mà khách hàng không quan trọng, quan trọng tôi rất nể anh. Anh VP. Nhưng cái cách anh và Vy cư xử với tôi thì thật sự. Tôi đéo cần… đéo cần anh… kể cả Vy… thế thôi.
Ướt người trên những con phố đang rong ruổi để xua đuổi đi những ưu sầu. Chợt tôi nhận ra một điều gì đó cực khi phức tạp…
Thật ra anh VP là ai? Tại sao lại bận tâm Vy đến thế? Anh muốn gì?
Tôi biết một nguyên tắc không thể lật đổ.
“Trên đời này không ai cho không ai cái gì”.
Chợt tôi lại nhớ tới một người, người mà lúc này tôi có thể liên hệ mà không cảm thấy cô đơn… tôi lười liên lạc với nó vì phải liên lạc qua mess FB, không gọi được vì nó đang ở tận Newzealand…
Khoa!
Tôi lội người ướt mềm về khách sạn trong con mắt ngơ ngác của bé tạp vụ, nó chắc lại tưởng tôi bị thần kinh nên đi mưa ướt như thế… tôi lướt qua nó không một lời nào… không có hứng thú lắm…
Nó thì cứ ngơ ngác đưa mắt theo nhìn tôi… nhìn những giọt nước mưa bám trên người tôi cứ thế rơi vương khắp nền nhà… chắc nó bực lắm, vì phải dọn cái đống nước vương vãi khắp nền nhà mà… nhưng tôi cũng mặc kệ…
Tắm rửa.
Lên giường nằm.
Việc tôi làm tiếp theo chắc ai cũng đoán trước được, tôi nhắn tin cho Khoa.
– Dạo này thế nào, lâu rồi không nói chuyện.
Sực nhớ ra giờ này bên đấy là tâm 12h trưa, có thể nó nghỉ ngơi.
Chậc!
Phải đợi nó hồi âm rồi…
Trong thời gian chờ đợi, tôi nằm suy nghĩ lại những mảnh ghép còn thiếu trong câu chuyện này.
Vì sao Vi phải nói với tôi là đi khách nhưng không ngủ với khách để làm gì?
Vì sao anh VP lại tỏ vẻ quan tâm đặc biệt với Vy như vậy mặc dù trước đây tôi chưa từng thấy, một đêm anh có thể ngủ với 6 cô, ai anh cũng quan tâm thế thì anh thật sự quá là tầm thường?
Tại sao Vy lại để thằng Dương nắm đầu như thế, điều kiện thật sự là gì? Đằng sau có vấn đề gì? Dương nắm chuôi của Vy là gì?
Đến thời điểm này Vy phải đủ tiền hoặc có lẽ là dư nhiều rồi, trong trường hợp sự thật không ngủ với khách có thể là vừa đủ, nhưng sự thật không phải vậy thì quá thừa. 2 tỷ 3 tỷ là con số bình thường khi đi khách với giá đó.
Vậy tại sao đến giờ vẫn chưa có hành động nào là rút lui?
Tôi cần nói chuyện với thằng Khoa… vì tôi cần hỏi nó một vài thứ, hơn nữa cũng cần nhờ nó vài thứ!
Sự thật đến lúc cần phải được làm rõ rồi… không ai khác, chỉ có chính bản thân tôi mới giải đáp được thắc mắc của chính mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đừng làm đĩ nữa |
Tác giả | La Duy |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 30/06/2020 12:38 (GMT+7) |