“Cút! Mau ra ngoài.”
Ngươi đến đây chơi đều là những kẻ có tiếng tăm trong giới thượng lưu, nên không ai lạ gì Tề nhị thiếu của Tề gia, có Tề gia chống lưng, lại thêm một ông nội làm Tổng thống. Nên không ai dám làm phật ý hắn. Mọi người lũ lượt kéo ra ngoài, mặc dù đang giữa chừng “cuộc yêu”, chỉ có thể gom hết quần áo dưới sàn, mà chạy loạn ra ngoài.
Nhìn khách của mình rời khỏi phòng trong bộ dạng xộc xệch khó coi, Phi Yến tức giận, đẩy Tề Hạo ra.
“Tề Hạo! Anh đừng có quá đáng… bọn họ đều là khách của Đế vương, anh như vậy là đang đuổi khách, sau này Đế Vương làm sao tiếp tục kinh doanh.”
“Em sợ mất lòng họ… nhưng lại không sợ mất lòng tôi, bọn họ trả em bao nhiêu… Tề Hạo này trả gấp mười, như vậy đã đủ chưa.”
“Bộp!!!”
Tề Hạo tức giận, ném nguyên cả một sấp tiền trên bàn, những tờ tiền văng ra khắp nơi, tràn xuống sàn nhà. Nhưng chuyện làm tức giận không phải vì Phi Yến xem hắn không trọng bằng đám người vừa rồi, mà vì nguyên nhân khác. Hắn bước tới cạnh cô.
“Hôm qua người của tôi nhìn thấy em đến bệnh viện… em bệnh sao?”
Hai từ bệnh viện được thốt ra từ miệng Tề Hạo, làm cho Phi Yến giựt mình kinh hãi. Tề Hạo luôn cho người giám sát cô, cô biết điều đó. Nhưng đó không phải là vấn đề Phi Yến lo sợ. Xoay người đi, cô lẫn tránh ánh mắt đáng sợ của hắn.
“Tôi bị sốt… nhưng giờ đã không sao?”
Tề Hạo nhếch miệng cười, hắn bước tới gần cô hơn. Đưa tay, cưỡng ép khuôn mặt của Phi Yến, nâng cằm của cô lên, tay khác đặt lên trán.
“Bị cảm… nhưng lại đến bệnh viện phụ khoa, em nghĩ tôi là thằng ngốc”
“Anh…”
Người ngốc phải là cô mới đúng, thừa biết nếu hắn đã biết cô đến bệnh viện thì không khó để hắn điều tra ra cô đến bệnh viện làm gì. Với năng lực của Tề Hạo, cô nghĩ lúc này hồ sơ bệnh án của cô đang ở trong tay hắn.
“Anh tránh ra! Tôi không muốn tiếp tục nói chuyện với anh.” Phi Yến đẩy hắn ra, rồi bỏ ra ngoài.
Tề Hạo cũng đi theo sau cô.
“Em sợ cái gì… hay sợ phải thừa nhận, đang mang thai con của tôi.”
Phi Yến bất động đứng yên. Hai vai cô run rẩy, tay xiết chặt lại.
Phải, đứa trẻ này là con của Tề Hạo. Nhưng cô sẽ không bao giờ thừa nhận điều này, mối quan hệ mập mờ day dưa với hắn đã làm cô quá mệt mỏi. Giờ lại thêm chuyện của đứa nhỏ, cô vĩnh viễn sẽ không thể nào cắt đứt được với hắn.
“Nó không phải là con của anh.” Phi Yến tiếp tục đi tiếp.
Câu trả lời này không thể nào làm vừa lòng Tề Hạo, hắn biết quan hệ giữa Phi Yến và Hoắc Phi không chỉ dừng lại ở những cái ôm, cái chạm tay. Nhưng có gì đó trong hắn đang thôi thúc mãnh liệt, nhỏ nhoi phần trăm trong hắn đang mong chờ đứa trẻ trong bụng Phi Yến là con của hắn.
“Em đứng lại… chúng ta vẫn chưa nói xong… em nghĩ tôi sẽ hoàn toàn tin những gì em nói.”
Tề Hạo lập tức đuổi theo Phi Yến ra tận ngoài hành lang. Hắn giữ chặt lấy cô, hắn ghét việc mình phải bị đối xử như kẻ ngốc, và không cho phép cô lừa gạt hắn, càng không muốn con hắn gọi kẻ khác là cha.
“Nếu nó không phải là con của tôi… thì là ai?”
“Tề Hạo! Anh đã đính hôn với Trình tiểu thư, tại sao vẫn không chịu buông buông tha tôi? Tôi thật sự quá mệt mỏi vì phải dính lấy anh.”
“Nói cho tôi biết cha đứa trẻ là ai? Tôi sẽ buông tha em…”
Là thật sao… hắn sẽ buông tha cô. Tận bên trong Phi Yến bắt đầu dao động. Cơ hội này không phải lúc nào cũng xuất hiện. Cô quan sát thật kĩ vẽ mặt của Tề Hạo lúc này, từng biểu cảm trên gương mặt. Và nhận ra, ánh mắt nghiêm túc này của hắn là lần đầu cô nhìn thấy, có nên tin lời Tề Hạo, chỉ cần cô nói cha đứa bé là ai, hắn sẽ buông tha cô.
“Được! Tôi nói cho anh biết cha đứa trẻ là… Hoắc Phi.”
“Tách…”
“Tách…”
Phi Yến vừa nói thì ánh đèn chóp nhoáng sáng lên. Không chỉ chụp một mình Phi Yến, mà còn nhắm vào đôi nam nữ phía sau đang đi tới. Hoắc Phi, Dục Uyển và cả cô đều nằm trong ống kính.
Đôi mắt phát sáng, không đơn giản là chuyện tình tay ba nữa, mà đã nâng thành tay tư tay năm. Chưa bao giờ họ phấn khích như lúc này. Không chỉ cha vợ và chàng rể cùng có quan hệ với một cô tiếp viên, mà cô tiếp viên này còn có thai với vị hôn phu của bạn thân. Kịch tính hơn cả phim truyền hình, hay rồi… tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng, báo ngày mai sẽ bán rất chạy.
Những người trong cuộc vẫn bất động, không hề để tâm đến bọn kí giả đó đã chụp được bao nhiêu hình, hay tiêu đề ngày mai sẽ viết gì. Bởi vì họ đều có những rắc rối của riêng mình.
Dục Uyển vừa được Hoắc Phi dìu ra khỏi phòng, thì không chỉ nhìn thấy mà có nghe được câu quan trọng nhất cần nghe.
Chỉ có ba ly rượu không làm cô say đến mất phương hương, lời của Phi Yến cũng đủ đến cô phải tỉnh táo. Dục Uyển đẩy Hoắc Phi ra, bước đến trước mặt Phi Yến. Chỉ là cô muốn xác thật lại.
“Phi Yến! Cậu có thai với Hoắc Phi?”
Có thể cô sẽ không bận tâm trước đây Phi Yến và Hoắc Phi có quan hệ thân thiết ra sao, hiện tại họ đã chấm dứt. Cô tin tưởng Phi Yến lẫn Hoắc Phi sẽ không lừa gạt cô. Nhưng chuyện của đứa nhỏ thì quá bất ngờ, nó sẽ là sợi dây liên kết không bao giờ có thể cắt đứt được. Giữa Hoắc Phi, Phi Yến và đứa nhỏ, bọn họ là một đại gia đình, không có chỗ cho cô chen vào.
“Dục Uyển! Mình…”
Trước hoàn cảnh này Phi Yến đã không có đường lui. Cô không hề muốn phá hoại mối quan hệ của Dục Uyển và Hoắc Phi. Cô chỉ muốn tách Tề Hạo ra. Nếu bây giờ cô phủ nhận, thì Tề Hạo sẽ không bao giờ buông tha cô, nhưng nếu cô thừa nhận sẽ làm tổn thương Dục Uyển. Cô phải làm sao đây…
Sự do dự của Phi Yến làm cho Dục Uyển càng thêm hiểu lầm.
“Vậy là thật rồi.” Dục Uyển cười si dại như con ngốc.
Cái tên được nhắc nhiều nhất nãy giờ, là Hoắc Phi vẫn chưa có phản ứng gì. Hắn vẫn đứng yên, hắn cần thời gian thích ứng với sự việc hắn sẽ đối mặt. Phi Yến là hồng nhan tri kỉ của hắn, là người con gái lương thiện nhất hắn từng biết, trước giờ hắn luôn tin tưởng cô tuyệt đối, vì Phi Yến sẽ không nói dối hắn.
“Phi Yến! Là thật… em đang mang thai con của anh?”
“Hoắc Phi! Em…”
Phi Yến lại không biết làm sao để trả lời, trong khi ánh mắt của Tề Hạo đang đặt trên người cô. Hắn cũng đang chờ đợi đáp án từ cô.
Từng cữ chỉ thái độ của cô bây giờ, không thể để hắn nghi ngờ. Xin lỗi, Hoắc Phi, anh hãy tha thứ cho em lần này. Chỉ có thừa nhận, em mới cắt đứt được với hắn. Sau này, em sẽ giúp anh giải thích với Dục Uyển.
“Phải! Nó là con của anh.”
Không rõ là tâm trạng gì lúc này, thất vọng, tức giận, buồn bã. Khi nghe chính miệng Phi Yến xác nhận đứa trẻ là của Hoắc Phi. Tề Hạo cười như không, hắn xoay người đi. Thật sự, là con của Hoắc Phi…
Thật không hiểu, bản thân tại sao lại đau như vậy, hắn đã mong chờ vào điều gì. Có phải tận sâu bên trong hắn, đang hi vọng sẽ có sự gắng kết chặt chẽ với Phi Yến, sự có mặt của đứa trẻ sẽ là sợi dây vĩnh hằng liên kết hắn và cô. Cô sẽ không bao giờ chối bỏ được sự tồn tại của hắn.
Tề Hạo rời đi. Dục Uyển biến mất, Hoắc Phi lập tức chạy đuổi theo nhưng lại không thể tìm được cô. Chỉ còn Phi Yến đứng yên…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dục Uyển |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/12/2018 03:39 (GMT+7) |