– Anh còn đau nhiều hông?
Tôi ngồi dậy xoay người, nắn bóp hai bên cánh tay:
– Cũng đỡ đau rồi, nhờ em hết đó!
Đột nhiên nàng hấp háy mắt lay tay tôi:
– Giờ còn sớm, anh muốn tới nhà thờ cùng em hông?
Tôi nghệt mặt:
– Tới nhà thờ hả, anh đâu có theo đạo đâu!
– Hì, hông phải! Chỉ là em muốn đi thăm con cún ở nhà thờ thôi!
Tôi chẹp miệng cau mày:
– Con cúng của anh Long gì đó hen?
– Ừ, đúng rồi! Sao anh lại hỏi vậy? Hay là…
Nàng đột nhiên phởn mặt làm tôi lúng túng:
– Hay là sao?
– Đang ghen hen?
Bị thó trúng tim đen, tôi có phần bối rối, nhưng cũng nhanh chóng làm mặt ngầu trở lại:
– Bậy, làm gì có! Anh hỏi cho biết thôi ấy mà!
Nàng vuốt cằm, đưa đôi mắt tinh nghịch của mình liếc qua lại trên khoảng không ra vẻ đang nghĩ ngợi:
– Hay là giờ em chở anh về nhà rồi ghé nhà thờ thăm cún sau cũng được nhỉ?
Như bị kiến cắn mông, tôi xoắn tít lên:
– Bậy rồi bậy rồi! Không có anh theo là không được nhen!
Ngọc Lan tiến sát mặt vào tôi:
– Hửm, sao lại không được? Em chỉ đi thăm cún thôi mà!
– Nhưng em đi gặp cái anh đó sao anh yên tâm được!
– Vậy là chịu nhận ghen rồi chứ gì?
Bất đắc dĩ tôi đành thở dài thú nhận:
– Thì sao mà không ghen được. Dù gì người đó cũng là con trai mà!
Nàng ngồi xuống cạnh tôi ôm tay nũng nịu:
– Hì hì, có gì anh cứ nói ra chứ sao lại ấp úng!
Tôi chẹp miệng ngó đâu đâu:
– Thì mấy chuyện này với anh khó nói mà!
Nàng chủ động tựa vào vai tôi như mốt sự đền bù ngọt ngào:
– Hì hì, em biết mà! Chỉ giỡn với anh thôi! Nhưng có một số chuyện mình phải nói với nhau để hiểu nhau hơn, chéri à!
Tôi choàng vai nàng kéo sát vào hơn:
– Ừ anh biết rồi, từ từ anh sẽ quen mà!
Chỉ được ấm áp một chút nàng lại đẩy nhẹ tôi ra:
– Thôi anh tháo mấy miếng cao dán ra rồi rửa mặt đi, em lên thay đồ nhen!
Tôi hơi dè chừng:
– À, nhanh nhanh nha em!
Nàng nguýt dài:
– Xì, biết rồi ông tướng!
Đợi cho nàng lên lầu, tôi mới ngồi gỡ từng miếng cao dán lúc trưa ra. Phải nói một điều là lúc dán sung sướng biết bao nhiêu thì lúc gỡ ra lại đau khổ bấy nhiêu. Vì không chỉ có cao dán mà còn có mấy đám lông đi theo nữa. Nhất là ở vùng cánh tay, tôi phải mím môi giật mạnh một phát để qua nhanh cơn đau chứ cứ gỡ từ từ thì con hơn là bị tra tấn.
Mà cũng công nhận. Nhờ có mấy miếng dán này mà người tôi bớt đau đi hẳn dù chỉ là vài phần. Nhưng mọi cử động cũng như di chuyển của tôi đã thoải mái hơn chứ không phải đau âm ỉ như lúc trưa nữa. Đồ rằng chỉ tầm vài ngày nữa là tôi sẽ bình phục hoàn toàn ngay.
Quả thật đúng như đã hứa, khi tôi từ nhà tắm bước ra Ngọc Lan đã ngồi đợi ở ghế sô pha từ lúc nào. Giờ đây khoác trên người nàng là một chiếc áo voan ngắn tay trắng và chiếc chân váy xanh dương có in hình những cánh hoa trắng nhìn thật là tinh tế và sang trọng.
Đó là sở thích của nàng mỗi khi đi dạo hoặc đi chơi đâu đó. Khi thì là áo pull chân váy, khi thì là áo sơ mi chân váy. Đôi lúc còn có thêm chiếc áo khoác vest điểm thêm nét sang trọng, quý phái.
Tất nhiên chất liệu voan là không thiếu trong những bộ trang phục của Ngọc Lan. Đó là một loại vải mỏng, nhẹ và mát rất thích hợp với một người quen sống ở khí hậu lạnh như nàng. Và cả thân hình thon gọn của nàng nữa.
Và do vậy, hình tượng một cô gái lai Pháp trẻ trung, năng động nhưng không kém phần sang trọng và quyến rũ đã ăn sâu vào tâm trí của tôi từ lúc nào. Vì thế sau này ở bất cứ đâu khi bắt gặp cô gái nào đó mặc những bộ trang phục từ vải voan, tôi chỉ mặc định người thích hợp với nó nhất chỉ có Ngọc Lan mà thôi.
Tuy nhiên lần này có vẻ nàng ngạc nhiên về tôi hơn là tôi ngạc nhiên về nàng. Vì giờ này tôi đang mặc bộ đồ bình thường quần jean áo thun chứ không phải bộ đồng phục học sinh lúc nãy.
Tôi cười cười trả lời nàng:
– À tại tối hôm qua em nói hôm nay là ngày đặc biệt cộng với việc sáng nay em qua rước anh nên anh chuẩn bị sẵn ấy mà. Hề hề!
Có vẻ đã hiểu sự việc, nàng vui vẻ ngồi dậy:
– Vậy mình đi thôi anh!
– Ừ, anh ra ngay!
Nhà thờ Xóm Chiếu là một trong những nơi cho tôi nhiều kỷ niệm về Ngọc Lan nhất. Còn nhớ giáng sinh gần hai năm trước đây tôi và nàng đã cũng bán socola, cùng ngồi bên nhau trong đêm đông lạnh lẽo ở băng ghế đá gần cổng. Hay gần đây chính nơi đó là nơi tôi gieo những hạt giống buồn bã xuống. Giờ này chắc những đám hạt giống kia đã chết khô bởi những tia nắng hạnh phúc trong lòng tôi mất rồi.
Có lẽ thấy tôi cứ đứng trầm ngâm nhìn băng ghế đá, Ngọc Lan đột nhiên thúc tay tôi:
– Nè, lại nhớ chuyện xưa hả?
– Thì anh nhớ noel hồi đó chúng mình cũng ở đây cả buổi tối còn gì!
Nàng cụng nhẹ vào đầu tôi nghịch ngợm:
– Thì bây giờ anh muốn đến đây với em lúc nào cũng được mà!
Tôi phì cười rồi tiếp tục đi theo nàng vào nhà thờ. Bọn tôi không đi cửa trước, đó chỉ giành cho những người đi vào dự lễ ở sảnh. Có một ngõ ở bên hông dẫn vào những khu phía trong của nhà thờ. Bọn tôi dừng lại gần khu được kê bàn ghế ngay ngắn. Chắc có lẽ đây là chỗ tiếp khách vì trên bàn còn có ấm trà cùng một khay đựng bánh nhỏ.
– Susu ơi! – Ngọc Lan vừa gọi vừa nhìn dáo dác dưới đất.
Gọi đến tiếng thứ 3, con chó con hôm nọ đã chạy ra cuốn quýt dưới chân nàng như đã quen từ lâu. Nàng đưa chiếc túi xách cho tôi cầm rồi bồng chú chó lên đi về phía chiếc băng ghế đá quen thuộc.
Nàng đưa chú chó lên cho tôi coi kèm theo những đông tác vẫy chào tinh nghịch:
– Chào đi susu, bạn trai chị nè!
Tôi cũng ngồi xuống đón chú chó từ tay nàng:
– Chà nặng quá, mấy tháng rồi mà nhìn lớn vậy?
Nàng cười tươi vuốt ve nó:
– Hì, mới có hơn 2 tháng thôi, nhưng con này chó ngoại nên to lắm! Giống golden đó!
– À thảo nào lại to vậy!
Lúc đó tôi chỉ đáp lời nàng cho vui chứ cũng không quan tâm đến chuyện chó mèo cho lắm. Sau này rảnh rỗi hơn tôi mới có dịp lên mạng tìm hiểu về mấy giống chó này và rút ra một kết luận, người ta nuôi cho để giữ nhà, còn mua mấy con chó ngoại này, mình phải giữ lại nó. Mắc gì đâu!
Bạn vừa đọc xong Quyển 4, đọc tiếp Quyển 5 tại đây: http://truyensextv.com/doi-hoc-sinh-quyen-5/
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Đời học sinh” tại đây: http://truyensextv.com/tag/tuyen-tap-doi-hoc-sinh/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 23/11/2018 11:38 (GMT+7) |