– Anh Phong!
Tiếng con bé Mi đột nhiên xuất hiện cạnh bên làm tôi hốt hoảng suýt hét toáng. Nó vỗ vai tôi cười tươi:
– Em đến trả điện thoại cho anh nè!
– Hả à ừ! Mà em giấu ở đâu bây giờ mới đưa vậy?
Như lần trước, nó đỏ mặt quay đi chỗ khác:
– Ở đâu anh hông cần biết, thôi em về đây!
– À này, chờ tý!
Chợt nhớ đến ngày valentine trắng, tôi lục cặp lấy hai hộp sô cô la định bụng sẽ tặng cho con bé. Nào đâu tiếng của tụi cờ đỏ đã vang lên từ phía sau lưng và trong khoảnh khắc đó tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa cất điện thoại vào cặp:
– Ê thằng kia, lại sài điện thoại trong trường à?
Tôi cuống quýnh rút đại hộp sô cô la đưa con bé rồi nói gấp rút:
– Đây là sô cô la anh tự làm đó, valentine trắng vui vẻ nghen!
Rồi tôi lại lao vút đi không để con bé kịp mở lời.
Cảnh tượng lúc này chẳng khác nào một cuộc rượt đuổi trong phim hành động. Bây giờ là giờ ra về rồi, chẳng còn ai có thể giúp tôi được nữa, không chạy thoát bọn này coi như tôi mất trắng luôn cái điện thoại quý giá, vì thế tôi phải chạy nhanh hết mức có thể.
Tuy nhiên vừa chạy đến chỗ cầu thang dẫn đến tầng dưới, tôi lại bắt gặp Lam Ngọc đang từ dưới đi lên. Nàng nhìn tôi có vẻ sững sốt:
– Gì thế Phong?
Như chẳng có thời gian giải thích, tôi nắm tay Lam Ngọc chạy ù một mạch luôn xuống tầng dưới. Đến chân cầu thang nàng mới kịp nói:
– Phong lại bị cờ đỏ xét điện thoại hả?
– Ừ, mới vừa lấy điện thoại đã gặp tụi ôn đó, bực ghê!
– Vậy Phong đưa điện thoại đây!
Nàng cầm lấy chiếc điện thọa của tôi rồi chạy vào một lớp bỏ trống. Cũng vừa lúc đó tụi cờ đỏ cũng rượt đến nơi, nó túm lấy cổ áo tôi như một chú chuột:
– Sao, giờ hết chối cãi rồi nhá!
– Chối là chối gì cơ?
– Mau giao điện thoại ra đây!
– Có đâu mà giao!
Tức tối trước thái độ dửng dưng của tôi, bọn nó bắt đầu lục soát khắp người, đến cả chiếc cặp gầy nhôm của tôi bọn nó cũng chẳng tha. Tuy nhiên chiếc điện thoại đã bị Lam Ngọc đem cất, có lục đến tết bọn nó cũng chẳng tìm được. Thế nên sau khi lục xong, bọn nó tỏ vẻ kinh ngạc lắm, liền tóm lấy cổ áo tôi:
– Này, mày đã giấu điện thoại ở đâu, khai ra mau!
– Ê, tao đã nói là không có, sao bọn mày nhây thế hả, tao mét cô tụi bây lộng quyền à!
Nghe tôi đe, bọn nó cũng chẳng dám làm càng, đánh bỏ tay ra hừ mũi quay đi:
– Chờ đấy, có ngày tao cũng bắt thó được mày!
Khi bọn nó đã đi hẳn, Lam Ngọc mới từ trong lớp bước ra. Nàng dúi chiếc điện thoại vào tay tôi nhăn mày:
– Sau này Phong phải cẩn thận hơn đi, Ngọc không thể giúp Phong mãi được đâu! Ngọc cũng là cờ đỏ mà!
– Ừ, hề hề, Phong biết rồi!
– Ừm, mà Phong lúc nãy hẹn Ngọc ra là có việc gì đấy!
Như đã được lặp trình sẵn trong đầu, tôi liền mở cặp lấy hộp sô cô la còn lại ra ngay. Nhưng thật bất ngờ, hộp sô cô la mà tôi đưa cho Lam Ngọc lại không phải là hộp sô cô la tôi định tặng cho Lam Ngọc. Qua lớp giấy gói, tôi biết được đó chính là hộp sô cô la hình trái tim mà tôi định tặng cho Ngọc Mi.
Vậy ra tôi đã đưa nhầm “hàng” cho con bé.
Tuy nhiên Lam Ngọc vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, nàng tròn mắt nhìn hộp sô cô la tôi đang cầm:
– Gì vậy Phong?
Hết cách, tôi đành theo lao:
– À là quà valentine trắng!
– Valentine trắng?
Nàng nhíu mày nhìn tôi một lúc rất lâu trước khi đôi mắt nàng lóe lên một ánh nắng. Nàng ngập ngừng cầm hộp sô cô la:
– Um, cảm ơn Phong nhé!
– Tự tay Phong làm đấy, Ngọc nhớ nếm thử rồi cho nhận xét nhen!
– Ừ chắc chắn rồi!
Nàng tươi cười cầm hộp sô cô la thật chặt bằng cả hai tay. Tôi biết mình lại vừa làm Lam Ngọc cười, đó là điều hạnh phúc nhất mà tôi lúc nào cũng muốn đạt được. Chắc có lẽ định mệnh đã khiến nàng nhận được hộp sô cô la này. Riêng tôi cũng cảm thấy vừa lòng khi mọi chuyện xảy ra như thế.
Tôi tạm biệt Lam Ngọc trong ánh nắng vàng của buổi trưa oi ả và tự nhủ vơi mình rằng sẽ không bao giờ mang điện thoại đến lớp nữa. Bởi vì từ đây về sau, tôi còn đụng độ với bọn cờ đỏ này dài dài.
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv.com/doi-hoc-sinh-quyen-3/
Tháng 3 cũng là tháng được nhiều học sinh mong chờ nhất. Lí do rất đơn giản, đây là tháng thường diễn ra các hoạt động đoàn hội và một trong số đó chính là hoạt động hội trại.
Tôi rất tự hào khi kể với bất kì ai về những giải thưởng mà lớp tôi đã gặt hái vào kì hội trại năm trước. Một trong số đó chính là cuộc thi kéo co. Nhờ có sự trợ giúp kĩ thuật từ Ngọc Lan, lớp tôi đã hiên ngang bước vào vòng chung kết tuy nhiên có hơi đáng tiếc một tí là chỉ xếp á quân. Lúc đó chân tôi bị đau nên chẳng thể tham gia được hoạt động nào ngoại trừ đi dạo và hô hào cổ vũ chung với đám con gái lớp mình, nếu không phải quán quân chứ ít.
Cho nên năm nay với quyết tâm cao độ tôi sẽ tham gia bất ki môn nào mà tôi có thể tham gia được để giành được nhiều giải thưởng nhất.
Tôi cứ mong chờ cho đến tiết sinh hoạt lớp để được nghe thầy nói về lịch cắm trại cũng như các trò chơi được trường tổ chức. Lúc đó tôi sẽ xung phong tham gia mọi trò chơi cho bằng được, và tất nhiên tôi sẽ được thầy khen lấy khen để và có khi lại được cộng điểm vào bài kiểm tra toán sắp tới.
Đó chính là toàn bộ ý nghĩ non nớt trong đầu tôi lúc đó. Nhưng cũng hợp lí thôi, đấy là tuổi trẻ mà. Tuổi trẻ luôn muốn làm những điều mà người khác không làm được để chứng tỏ bản thân cho người khác biết.
Và thế, trong tiết sinh hoạt tôi hăm hở chờ thầy vào mà đến rung cả đùi. Ngay cả Lam Ngọc ngồi cạnh bên cũng phải ngạc nhiên:
– Sao thế Phong, làm gì hôm nay lại xông xáo lên vậy?
– À hề hề, không có gì. Tại đang lạnh nên rung cho ấm ấy mà!
– Hả… – Nàng tròn mắt rờ trán tôi rồi mở cửa sổ để ánh nắng chiếu vào – Trời thế này mà lạnh hả Phong?
– Hề hề, đùa thôi đang chờ thầy vào thông báo lịch cắm trại ấy mà!
Nàng không nói gì chỉ lắc đầu cười trừ rồi lại chú tâm vào đọc quyển sách đang cầm tay.
Tôi biết nàng đang đọc sách ngữ văn về những tác phẩm mà năm trước trường đã từng cho đề thi để tập làm. Nàng luôn học giỏi nhưng môn khác những với môn ngữ văn thì chắc chỉ có điểm cao hơn tôi chút đỉnh thôi, còn lại vẫn cách biệt xa so với mấy đứa trong lớp. Đây chính là nguyên nhân khiến nhiều lần Lam Ngọc bị khống chế môn và không được học sinh giỏi mặc dù điểm phẩy vẫn cao ngất ngưỡng.
Nhìn Lam Ngọc chăm chỉ đọc từng trang sách, tôi lại cảm thấy nể phục đức tính siêng năng và chịu khó của nàng. Cũng phải, 10 năm nàng còn có thể đợi được, huống chi chỉ là chuyện học như thế này. Còn tôi thì vẫn phó mặc cho những con điểm cứ đưa đẩy mình tới đâu hay tới đó và ngay trong chính số phận của mình cũng vậy.
Tôi ngồi nhìn Lam Ngọc rất lâu, lâu đến nỗi tôi có thể cảm nhận được những cơn gió thoảng luồn qua cửa sổ thổi những lọn tóc mây mỏng manh bám lên hai gò má mủm mỉm có một chút hồng nhạt của nàng. Những lần đó, tim tôi như tan chảy ra như ta ngậm một muỗng đá bào trong miệng. Thật mát lạnh và ngọt ngào vị sirô.
Tôi vẫn ngắm nàng như thế cho đến khi chợt bắt gặp ánh mắt nàng cũng đang liếc nhìn mình qua rèm mi đen tuyền. Tôi giật mình vội đưa mắt lên bảng nơi thằng lớp phó vẫn đang mài dũa dòng chữ “sinh hoạt lớp” to tướng bằng cục phấn màu từ nãy giờ. Nhưng nó chẳng thể cuốn hút tôi lâu, chỉ một chốc sau tôi lại di tia nhìn sang Lam Ngọc. Nàng vẫn miệt mài đọc sách mặc cho bọn lóc chóc xung quanh có cười đùa ồn ào đến đâu.
Thật là hạnh phúc khi được cùng ngồi với Lam Ngọc trong tình cảnh như thế này. Tôi đồ rằng có ngồi cả đời như thế cũng chịu. Miễn là Lam Ngọc vẫn chịu ngồi đây cùng tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/10/2018 03:38 (GMT+7) |