Cái vị cà phê đó nó không lẫn vào nhau mà xuất hiện lần lượt, khi thưởng thức bạn sẽ cảm nhận cái vị béo ngọt đầu tiên rồi chuyển dần sang đắng chát nhưng một lúc sao nó lại chuyển sang ngọt thanh. Tôi cũng không biết chắc mình có thực sự nghiện cái vị cà phê đó không hay đơn thuần tôi đã nghiện cô bé pha cà phê ấy rồi…
– Anh Phong? Anh có ngủ không đó!
Tiếng con bé Linh vang lên làm tôi chợt bừng tỉnh, nó giơ hộp bột chiên còn gần nửa lên:
– Nè, anh ăn chung với em đi!
– Sao em không ăn hết đi, anh mua cho em mà!
– Thui, gần tới giờ cơm rồi, anh ăn phụ đi!
Hết cách tôi đành mở hộp bột chiên ra ăn phụ con bé. Nhưng có mỗi một đôi đũa vót thì làm sao mà gắp đồ ăn được. Vừa định thò tay bóc thì con bé đã đập nhẹ vào tay tôi:
– Hông được ăn bóc!
– Ơ, lúc trước em cũng thế mà!
– Lúc trước khác bây giờ khác, mình người lớn rồi phải lịch sự nơi công cộng tý.
Con bé tỏ vẻ người lớn nhìn tôi cười khì mặc dù ở nhà nó ăn bóc còn nhiều hơn tôi nữa. Nhìn nó tôi nhíu mày:
– Chứ giờ ăn bằng gì đây, có đôi đũa mà em cầm rồi!
– Thì đó, há họng ra!
– Hả?
– Em bảo anh há họng ra em gắp cho!
– Ẹc, thế kì lắm! Đưa đũa đây anh cầm!
– Hông cho! Há họng ra mau!
– Uầy, kì lắm mà!
– Bây giờ có há ra hông!
Nhìn vẻ mặt cương quyết của con bé cộng với bản tính cứng đầu sẵn có của nó tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài thực hiện mệnh lệnh đã được niêm yết.
– Há họng to ra nè, ùm…
Chẳng những đút, nó còn làm kiểu như đang đút cho trẻ con vậy. Mà cái mồm nó đâu có nói nhỏ được, cứ oan oác lên làm mấy người xung quanh nhìn tôi kinh ngạc rồi che miệng cười tủm tỉm làm tôi nhiều lúc quê thấy tía. Mấy cặp đôi khác còn nhìn tôi để phân bua nữa, kiểu như:
– Kìa anh, thanh niên bây giờ ngọt ngào hơn chúng mình rồi đó!
– Ừa, để bữa nào chúng mình cũng vậy nha?
Thiệt là những lúc đó tôi muốn độn thổ cho xong nhưng nhìn con bé đang khoái chí thế này tôi cũng chẳng muốn làm gián đoạn. Cũng may là số bánh còn lại trong hộp không nhiều nên chỉ gắp vài gắp là hết sạch.
– Xem nè, anh Phong ngoan ghê, hết sạch bột chiên luôn!
Con bé giơ chiếc hộp không lên khoe mẻ rồi chu mỏ hút ly nước cam tỏ vẻ thích thú lắm. Còn riêng tôi thì vẫn bình thường, duy chỉ có cái bụng là hơi no tý xíu nhưng vẫn còn đủ chỗ để ăn cơm chiều được.
Sau khi ăn xong hộp bột chiên, tôi lại ngã người nhìn con bé Linh vô tư hút nước cam rồi suy nghĩ đến kế hoạch của thằng Toàn, định mệnh sẽ xếp tôi với ai đây?
… Bạn đang đọc truyện Đời học sinh – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/doi-hoc-sinh-quyen-2/
Thực ra kế hoạch của thằng Toàn không phải thần thánh gì. Nó phụ thuộc vào ngoại cảnh rất nhiều và quan trọng nhất là độ may mắn và duyên số của tôi nữa. Bởi lẽ tìm một người trong biển người bao la còn khó hơn là mò kim đáy biển. Chắc gì tôi đã tìm được người nào?
Mà thôi, tạm gát qua một bên đã bởi vì kế hoạch đó đến tận đêm mới thực hiện lận. Bây giờ mới có sáng 30 tháng chạp thôi. Và chúng tôi đang chuẩn bị những bước dọn dẹp cuối cùng để chuẩn bị đón tết.
Nói là dọn dẹp chứ cũng chả có gì nhiều để làm cả. Quét bồ hống mạng nhện này, lau kính chùi rửa lư hương này, lau lại sàn nhà cho sạch nữa. Những việc này thường thì tôi với ba tôi lúc trước chia nhau mà làm. Nhưng bây giờ có 2 chị em nhỏ Nhung phụ cũng đỡ một chút vì con gái vốn rất giỏi những việc quét dọn, lau chùi này vả lại ở quê họ cũng thường phụ nội tôi dọn nhà đón tết.
Tự nhiên nghĩ đến nội lòng tôi chợt cảm thấy chạnh lòng. Không biết năm nay có ai đó phụ nội tôi dọn dẹp nhà cửa hay không. Nội tôi ở chung với vợ chồng mợ hai, mà hai người này thường xuyên vắng nhà do đi làm ăn xa. Năm nay cầu mong họ sẽ về sớm để phụ nội tôi, vì nội tôi cũng già rồi, không còn nhiều sức nữa, mong sao thằng Mậu với thằng Khánh ở dưới quê biết đường mà giúp, tôi đến hè mới có thể về quê được.
Dọn dẹp một hồi nhỏ Nhung bỗng reo lên:
– Ý chết, quên nữa!
– Gì thế, làm giật cả mình?
– Ông nhìn xem còn thiếu gì không?
Tuy nhiên nhìn một lượt xung quanh nhà, ngoài mọi thứ đã trở nên sạch sẽ láng bóng ra tôi chẳng thấy thiếu thứ gì cả. Tôi lại thắc mắc:
– Ơ, thiếu gì đâu?
– Trời ơi, ông lọt tròng hả? Thiếu mâm ngũ quả đó!
Nghe nhỏ nói tôi mới để ý ra nhà mình thiếu mâm ngũ quả thật. Thông thường thì việc này do ba tôi phụ trách nhưng năm nay không có ông nên tôi nhất thời quên mất. Bây giờ nhìn lại tôi mới thấy nhà mình thiếu sức xuấn hẳn khi không có mâm ngũ quả. Tôi quay sang nhỏ Nhung dò hỏi:
– Giờ sao, đi mua hay gì?
– Ông này hỏi lạ, không có mâm ngũ quả đương nhiên phải đi mua rồi, đi mau đi kẻo người ta nghỉ bán!
– Nhưng tui đâu biết mua trái gì?
– Trời đất, ông có phải người Việt không vậy?
– Đó giờ có mua lần nào đâu?
– Thiệt tình, thôi chở tui ra chợ đi, tui mua cho!
Nghe thấy đi ra ngoài con bé Linh ở sau nhà lót tót chạy ra:
– Cho em đi với!
– Hông được, em ở lại trông nhà đi! Chưa quét ván nhện trong phòng mình nữa kìa!
– Hu, em hông biết cho em đi với!
– Chị nói không là không, còn càu nhàu nữa là tối nay khỏi cho đi chơi tết!
Nghe chị mình đe thế nó không dám làm gì nữa chỉ phụng phịu ngồi phịch lên ghế rồi ôm lấy cái gối bật TV lên xem. Nhỏ Nhung có lẽ đang bực tức lắm, nhỏ bước đến giựt cái gối trong tay bé Linh ra quát mắng:
– Nè, có nghe lời chị không? Chị bảo đi vào phòng quét ván nhện, em ở đây xem TV là ý gì đây?
Con bé không trả lời, chỉ cắm đầu xem TV chẳng thèm để tâm đến những lời chị nó nói. Tức quá chị nó toan vơ lấy cây chổi cạnh bên để đánh con bé nhưng tôi đã kịp ngăn lại. Tuy nhiên nhỏ Nhung vẫn mắng chửi con bé:
– Nè, lì vừa vừa thôi! Mới lên thành phố có mấy hôm mà tỏ thái độ ngang bướng rồi à, có tin tao nói với mẹ cho mày về quê không hả?
Có lẽ vì chịu ấm ức đã lâu nên con bé không ngồi im nữa, nó đứng dậy trừng mắt nhìn chị nó:
– Chị thì nghĩ tốt lành gì cho em chứ, ở quê cũng vậy ở trên đây cũng vậy, có lần nào chị cho em được tự do đi chơi không?
– Hôm nay mày dám cãi lại chị mày ư, có đứa em nào hỗn như mày không?
– Em không hỗn, em không cãi chỉ là em đang nói lí với chị thôi!
– Mày quá lắm rồi, không đánh là không được mà!
Chị nó tức giận vơ lấy cây chổi lông gà toan đánh nó nhưng tôi đã kịp thời ngăn lại. Con bé Linh chỉ hừ một cái rồi chạy vào trong phòng đóng cửa cái sầm nghe rõ to. Chị nó tính đuổi theo nhưng tôi đã kéo lại, đặt nhỏ ngồi xuống ghế:
– Bà bình tĩnh đã, nó chỉ là trẻ con thôi mà!
– Trẻ con thì trẻ con, bộ có quyền hỗn vậy sao?
– Thì nó chỉ muốn đi chơi thôi, chứ có ý gì khác đâu!
– Giờ ông thấy tui có lí hay nó có lí, nói!
Nhỏ đột nhiên trừng mắt nhìn tôi muốn tỏe lửa. Tôi hốt hoảng gật đầu lịa lịa ngay:
– Ực, bà có lí, hề hề!
– Hùm, có thế chứ! – Rồi nhỏ thừng lững đứng lên – Đi chợ thôi!
Tôi lúc đó chẳng biết làm gì hơn ngoài trách bản thân quá đen đủi, sống cùng với hai cái của nợ trong nhà thế này không tàn cũng phế. Nhưng trót đã được sự ủy thách của ba tôi rồi thì rán chờ cho qua tết để được giải phóng vậy, chán bà cố!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đời học sinh - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/09/2018 03:38 (GMT+7) |