Mà cũng thật khó để phân biệt ai trong họ là người đẹp, người dịu dàng ân cần, và người lôi cuốn thu hút như mô tả về ba nữ thần Grace trong thần thoại Hi Lạp. Tài nghĩ vẩn vơ, cười mỉm vì bỗng nhiên nhận thấy mình cũng có thua kém gì các vị hiền triết thời Hi Lạp cổ đại đâu, cũng nằm trong phòng xông hơi để được chăm sóc. Chỉ thiếu những quả nho lạnh toát bỏ vô miệng mà thôi.
Nhưng bên ngoài kia đã có sẵn nồi chè đỗ đen. Lúc nãy nhấc cái nồi bún bò ra thì Tài đã cho một nồi nước khác cùng đậu đen vô để nấu với đường phèn. Nước cốt dừa và dừa nạo thì lúc nào cũng sẵn trong lon và tủ đông. Tài ngồi dậy, mở cửa ra phía ngoài trời đang còn lạnh cóng, nhảy ùm xuống hồ nước ngoài đó, ngụp đầu rồi đứng dậy bước dần lên theo các bậc thang. Thật là sảng khoái, dù rằng bên Phần Lan năm nào cũng thấy có tin tức về người bị đột tử do chơi kiểu vậy. Nước lạnh làm các lỗ chân lông ngay lập tức đóng lại, tất cả các cơ bên dưới mặt da hoạt động mạnh đòi máu phải ngay lập tức túa ra các nơi. Có người cho rằng chơi như vậy thì luồng máu phun trong ống động mạch sẽ làm thông thoáng một vài chỗ tắc nào đó, nhưng nhiều người nhắc nhở rằng chuyện phun trào có thể làm bể các mạch máu li ti ở chỗ nào yếu, ví dụ như xuất huyết não chẳng hạn, tức là stroke – đột quị. Và nếu tim bất ngờ phải đập mạnh lên có thể sẽ cố quá mà thành quá cố bại liệt luôn, hay giãn cơ. Nhưng cũng có người lại tin rằng làm như vậy sẽ khiến cơ tim phải luyện tập mà khỏe mạnh hơn. Nói chung là những gì diễn ra bên trong một cơ thể sống vẫn chưa được biết đến hoàn toàn, mà chỉ mới là những tranh luận qua lại dựa trên một số triệu chứng biểu hiện ra bên ngoài. Chỉ có một điều Tài cảm thấy chắc chắn là sau khi chiến thắng được nỗi sợ lạnh bằng cách không đi chậm chậm mà nhảy ùm xuống đó thì bây giờ lúc bước lên cái lạnh bên ngoài trời chỉ còn là muỗi. Mỉm cười nhìn ba người đẹp đang há hốc mồm ngó ra ngoài, Tài bước trở lại vô trong, hôn nhẹ mỗi nàng một cái, rồi kéo cả ba ra ngoài ăn chè.
Các nàng thích ăn chè nóng nhưng Tài lại thích ăn lạnh, cho nên mở tủ đá ra lấy cái hộp đựng chén sắt ra. Bên trong cái chén sắt lạnh buốt là những viên bi bằng đá cẩm thạch to…
Tròn. Múc chè vô đó, dù có nóng cỡ nào đi nữa cũng thành lạnh buốt ngay lập tức, và không sợ bị đá tan ra làm loãng như đá làm bằng nước. Tài lấy cái muỗng dài múc ăn ngon lành.
Thấy Thu nói muốn đãi hai cô bạn món cừu nướng Thổ Nhĩ Kỳ, Tài gật đầu gợi ý là không cần phải ra tiệm mà có thể mua về nướng ở nhà gỗ, thấy ở bên ngoài có sẵn bàn ghế và lò nướng thịt bằng điện. Thế là tíu tít theo lời Tài, ba nàng cứ thế trần như nhộng mà chạy quanh vườn, hái rau thơm. Nếu rau mua về nhà chúng ta thường nhặt bỏ cái phần xấu bỏ đi thì các cô nàng này lại chỉ chọn những lá nào thích ăn mới hái. Rau sạch, không phân thuốc gì cả, cũng không tì vết bụi, nên được những ngón tay đẹp ngắt xong là cho thẳng vô rổ luôn, chút nữa về chỉ kịp ăn. Có lúc ba nàng túm lại một chỗ, có khi lại tỏa ra tản mạn mỗi người một nơi, vẫn không ngừng chuyện trò ríu rít như chim sâu đang vừa cần mẫn cũng lại vừa chơi đùa tìm bắt. Những câu chuyện thần thoại Hi Lạp luôn là đề tài muôn thuở để người ta suy nghĩ và bàn luận. Đã là đẹp tại sao không lôi cuốn, hay ít nhất là không lôi cuốn bằng người khác? Và phải chăng người đẹp thường đanh đá cá chày cho nên phải được cân bằng lại bằng một nhân vật khác đầy dịu dàng, nhẹ nhàng, ân cần, sẻ chia, luôn sẵn sàng đem cho ngay cả chính bản thân mình? Và phải vừa đẹp vừa hấp dẫn vừa dâng hiến thì mới có thể trở thành biểu tượng của tình yêu? Mà đã có Vệ nữ làm thần tình yêu sao lại còn thêm thằng bé bắn cung? Rõ ràng là thế giới thần linh của Hi Lạp vô cùng rắc rối, và các vị thần nhiều lúc ghen ăn tức ở cũng đánh nhau, tranh giành vị trí của nhau, hay xúi đám người trần tục đánh nhau để định phân thắng bại nơi đỉnh Olimpia. Và còn thêm cả thế giới của những vị nửa thần nửa người nữa. Ba nàng Graces bay lượn trong khu vườn có thể coi như là Địa đàng phương Đông – Eden như một cuốn sách viết về mảng lục địa đã chìm xuống ở đâu đó trong khu vực các nước Đông Nam Á, cũng huyền bí không kém sự tích Atlanta – tên dùng được gọi Đại Tây Dương, mà chuyển ngữ sang Tiếng Việt đã hoàn toàn làm mất gốc.
Định vẽ thêm một bức tranh nữa, nhưng phải gọi vài cú điện thoại. Tài nhanh chóng sai cậu nhân viên người Thổ bên công ty vận tải tạt qua cửa hàng ngon nhất của họ để mua mấy khay thịt, mỗi loại một ít: Sườn cừu, thịt cừu, cánh gà… Không thể thiếu mấy hộp meze tức là salad trộn, và đặc biệt là bánh mì Thổ vừa nướng xong, giòn tan thơm phức, cũng vài ba loại khác nhau. Và gọi cho cậu quản lý tiệm ăn ướp thịt lợn với hạt dổi, thịt bò với húng lìu, luộc sẵn bún, làm nước mắm và pha riêng một hộp chẩm chéo. Chỉ cần ba nàng vặt xong một rổ rau to đùng xà lách rau thơm các loại là mặc quần áo, lên xe ghé qua siêu thị để lấy các thứ và mua thêm nước uống là các con ở nhà có được một bữa tối thịnh soạn.
Chồng Mai cũng chở hai đứa con sang khu nhà gỗ ngồi ăn. Hai đứa bé xuýt xoa khen ngon. Con gái của Hà cũng vậy. Thức ăn Thổ không còn là món lạ ở các nước châu Âu nữa, cho nên bọn trẻ con đều biết so sánh đánh giá. Hai đứa con của Thu nhận định đây là bữa đồ nướng Thổ ngon nhất từ trước đến giờ, và hỏi địa chỉ cửa hàng để sau này cũng đến cùng mẹ mua về. Cô nàng thì khéo léo giữ khoảng cách đối vời chồng Mai. Thực ra thì chỉ đơn giản là hôm qua cứ để yên cho động chạm thì gã đàn ông sẽ dần tiến sâu hơn là ôm ấp sờ…
Mó bên ngoài. Còn bây giờ lúc nào cũng nằm ngoài tầm tay với thì làm gì có cơ hội. Mai thì không chỉ luôn giữ khoảng cách xa nhất đối với lão chồng, mà thậm chí còn không thèm nhìn mặt và tránh những chỗ ngồi đối diện để khỏi phải bị vô tình nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét. Không hẳn là công khai, nhưng Mai luôn động chạm với những cử chỉ mà chỉ thêm một chút xíu nữa là trở thành âu yếm công khai với Tài. Trong đầu cô nàng rõ ràng đã có một lằn ranh nào đó mà sau chuyến đi này sẽ được phân định rõ ràng. Thực ra thì Tài chỉ là chất xúc tác để Mai có cơ hội nhìn lại mối quan hệ của mình, và nay mai sẽ nhờ anh mình can thiệp để lão chồng phải tự chuyển ra ngoài mà sinh sống. Mà nếu khó khăn thì cũng không thiếu tiền để ba mẹ con tự mua một căn hộ nhỏ mà xoay sở, kinh doanh độc lập.
Hà thì gần như là luôn dính cứng vào với Tài. Bản thân cô chả có gì phải giữ kẽ, và hơn vậy muốn được ở sát bên người mình yêu càng nhiều càng hạnh phúc, cứ mãi không rời. Vốn bản thân chỉ biết lầm lũi vươn lên, có lúc đánh đổi bản thân để kịp lọt qua những cánh cổng vừa hé mở, giờ đây lần đầu tiên trong đời Hà mới được ai đó hưởng thụ như một món đồ cao quý, sang trọng. Đúng ra thì thời sinh viên cũng có người để ý, và thời gian làm thợ rồi lên chủ tiệm nails, ngoài gã n Độ cũng có một vài người đàn ông quan tâm. Nhưng mà cái tầm của họ không phải là nơi mà Hà muốn trao thân. Nhìn những thứ đồ vật mà người đàn ông này sử dụng, thưởng thức những món ăn mà anh ta chuẩn bị, đều là những thứ không nổi bật ra bên ngoài bằng hãng hiệu tiền bạc, nhưng thực chất lại tốn kém hơn thế rất nhiều, vì là hàng thửa chứ không phải những thứ được sản xuất hàng loạt và vung tiền quảng cáo rồi cuối cùng lại tính toàn bộ chi phí nhãn hiệu đó vào túi tiền của khách hàng. Mà kể cả không phải là mắc tiền hay sang trọng gì, nhưng khi mà bản thân mình cũng được thưởng thức bên cạnh những thứ đồ ăn ngon thú chơi thời thương cùa tầng lớp cao, thì vậy là cũng đủ để mãn nguyện, dành cho bản thân mình những giây phút nghỉ ngơi trọn vẹn để tạm quên cuộc sống đời thường. Đó chẳng phải là lý do khiến người ta đi nghỉ đó sao.
Vừa tận hưởng nỗi vui tinh thần, Hà vừa kẹp cánh tay Tài vô ngực mình mà cạ cạ để hưởng thụ khoái cảm thân xác. Từ lúc ra xe về đến giờ không còn mặc bra nữa, mà thả rông, vừa để cho cơ thể bỗng nhiên được cảm thấy tự do, vừa cũng là để cho cái núm vú, như lúc này đây, được mân mó qua làn vải mịn, mà chính xác là cánh tay thỉnh thoảng lại miết qua miết lại, hay chạm chạm nhẹ đè vô.
Chuyện rõ như vậy làm sao mà thằng chồng của Mai không nhìn thấy cho được cơ chứ. Nhưng lão ta chỉ còn biết nuốt nước bọt mà mơ tưởng sang bộ ngực của Thu, từ lúc đi vào trong phòng quay trở ra cũng thấy biến mất những đường gờ của áo lót, ẩn hiện bên dưới bộ quần áo mặc ở nhà. Đám trẻ con ăn uống no say. Hai đứa con buồn ngủ đòi về nên cũng có lý do để ra xe. Cũng chả dám hỏi xem Mai có muốn về cùng hay không. Lủi thủi ra xe.
Tính ra mà nói thì toàn bộ tài sản mà gã ta kiếm được đều nhờ dựa vào ông anh của Mai cả. Và đó chính xác cũng là lý do ngày xưa hắn ta chuyển mục tiêu, xoay từ Thu sang Mai để có…
Cửa ra nước ngoài. Việc kinh doanh cũng vậy, thực ra chỉ là những phần thừa mà anh trai của Mai buông ra thôi, và tiếng tăm hay luật lệ giấy tờ cũng thế. Bây giờ tích cóp được chút tiền riêng, xây nhà cho bố mẹ ở Viêt Nam, thừa ra thì chơi bời đây đó, nhưng không phải là dạng doanh nhân thực sự biết đứng vững trên hai chân.
Nhưng đó là những toan tính lo âu của gã đàn ông vừa rời khỏi cuộc chơi ở ngoài kia, còn suy nghĩ của ba người đàn bà bên trong này, không hẹn mà cùng gặp ở một điểm, là tối nay sẽ hành động ra sao đây. Thu có phòng riêng nhưng chiếc giường đôi nhỏ xíu, và bao quanh đó là căn phòng bé tẹo, chỉ vừa đủ đặt chân xuống đất. Tường không cách âm, mà chạm nhẹ vô là kêu rầm rầm. Đó là còn chưa kiểm tra coi lò xo và ván giường có kêu kẽo kẹt hay không nữa. Thu và Hà chưa thử ở ngoài xe cho nên chỉ có mình Mai biết ở ngoài đó cũng không đủ không gian cho nhất long tam phượng làm chỗ ái ân. Ba nàng vừa nhanh chóng dọn dẹp vừa lùa mấy đứa bé vô phòng ngủ, rồi kéo nhau ra ghế sô – pha mà mở ra thì còn to hơn giường king size, lại còn trong gian phòng khách to vật bao nhiêu là chỗ, lại còn cả ghế lẫn bàn nữa.
Tài kéo mấy chiếc ghế ở bàn ăn qua chắn lối đi, vừa kê vừa chồng lên nhau như một cái tháp nhỏ là nội bất xuất ngoại bất nhập. Vốn dĩ đứng bên trong kia bị khuất sau bức tường không nhìn thấy bên ngoài này nhưng Tài vẫn treo mấy chiếc khăn tắm lên đó cho chắc ăn. Rồi quay trở ra vặn nhỏ đèn xuống đến hết mức, lại kéo rèm cửa chính và cửa sổ cho nên tạo thành một gian phòng đặc biệt rộng rãi và vô cùng ấm cúng.
Ba người đẹp sau một hồi thán phục với mắt nhìn thiết kế và sắp xếp của Tài, thì bắt đầu quay sang kháo chuyện làm đẹp. Thu lột luôn quần Mai xuống mà bàn chuyện giật lông. Chỗ này. Chỗ này. Hà vừa nói vừa rút miếng dán tạm thời ra giật lông, miệng giải thích về chuyện mua máy đun nóng hạt wax, lẫn cao hơn là máy triệt lông bằng laser. Không giống như Thu, chỉ nói là chính, và dĩ nhiên không thể thiếu những câu thể hiện ta đây tài giỏi. Làm xong hết phần bên cạnh sạch đến chỗ mặc bikini, rồi hết bên dưới để tha hồ mặc bikini lọt khe như các bãi biển bên Brazil, ba cô bàn tính nhau coi hình dáng như vậy đã ổn chưa, không nói không hẹn mà cùng nhau quay mặt về hướng Tài đặt dấu hỏi.
Tài nãy giờ ngồi cắn pho – mai với oliu và thịt nguội, đủ loại đóng gói thành set trên cái khay, nhắm với riestling để tráng miệng, ngẫm nghĩ vẩn vơ về công nghệ vi sinh. Thế giới vi sinh chính là những điều siêu nhỏ nhặt tạo ra hương vị ngon mắc tiền hơn là những thứ số lượng nặng nề. Người ta hôn nhau thấy ngọt, ngửi cặc thấy thơm, liếm lồn thấy ngon, hay còn nhiều điều huyền bí khác nữa trong nghệ thuật ân ái chính là vì thế giới không dễ gì định vị này. Không chỉ diễn ra ở tầng siêu vi mô phải quan sát bằng kính hiển vi điện tử, mà quá trình phản ứng trao đổi chỉ có thể ghi nhận trong môi trường đang sống, chứ không phải đã chết rời. Cộng thêm cơ chế hormone bên trong cơ thể nữa, cũng là một hình thức máy móc…
Tự động hoạt động ở tầng nano, tức đâu đó một phần triệu của mi – li – mét, nhỏ gấp trăm lần đường kính sợi tóc.
Ba nàng nhìn mãi không thấy Tài có phản ứng gì. Bởi vì anh ta chỉ đang vô thức gắp đồ lên nhai và cầm ly lên uống, chứ không thực sự nhìn thấy gì vì đầu đang triết lý vẩn vơ. Chính xác là nhớ lại một đoạn từ Thần thoại Hi Lạp… “thần Zeus (tiếng Việt hay gọi là Zớt) cưới Hera… nhưng vẫn quan hệ tình dục với nhiều phụ nữ khác, cả người thường lẫn thần linh… Với Eurynome, con gái của Oceanos, thì đẻ ra các nàng the Graces (còn gọi là Charites), đặt tên lần lượt là Aglaie, Euphrosyne, và Thaleia…” Vỏn vẹn chỉ có vậy thôi, nhưng thời Phục Hưng đẻ ra cơ man nào là những bức tranh nổi tiếng như của Raphael hay Botticelli, cùng bao nhiêu là câu chuyện và truyền thuyết thời hiện đại được các nhà thơ thêu dệt xung quanh đó. Nhiều người còn nhầm lẫn tên Thaleia với một trong số 9 nàng thơ (Muses). Tài cứ vậy mà nhấm nháp, tủm tỉm cười khi thử áp cái tên đó xem hợp với nàng nào nhất.
Tức khí, cả ba cô không hẹn mà cùng cởi hết quần áo ra mà làm dáng. Người lấy tay bê ngực lắc lắc, kẻ lại chổng mông lại đong đưa, bên uốn éo, chỗ cười dịu dàng mà mời chào. Cộng hết cả lại thực là vô cùng khêu gợi.
Đang nghĩ coi dịch những chữ như radiance, joy và flowering như diễn dịch của nhà thơ Hesiod vô tiếng Việt ra sao thì tự nhiên thấy ba nàng thần nữ khả ái trước mặt mình bỗng phút chốc mất sạch quần áo mà duyên dáng chuyển động, Tài giật mình tưởng mình hoa mắt thành hoang tưởng, rồi cười phá lên nhưng chợt nhớ ra mà nhanh tay bụm miệng. Đứng dậy chỉnh nhiệt độ sưởi lên cao hơn một chút rồi bước ra đó, từ từ cởi hết quần áo trên người.
Tài nằm úp trọn lên người Mai, môi miệng lưỡi lần lượt thay phiên nhau chăm sóc đôi môi của nàng. Một tay mân mê vú của Hà. Còn Thu thì thử chọt ngón tay vô quét quét bên trong coi sao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đảo nhiệt đới |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 04/08/2025 06:55 (GMT+7) |