Đầu óc tôi nóng lên, đang muốn nhảy vào động, nhưng Bàn Tử so với tôi còn nhanh hơn, kéo dây thừng buộc trên chân ra rồi rút mã tấu nhảy luôn vào trong, trong nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng. Tôi định tiếp bước hắn, lại bị Hoa Hòa Thượng kéo lại, nói đường kính động quá nhỏ, nếu tôi cũng nhảy xuống đó, phía dưới rất khó tấn công, nếu cần, một mình Bàn Tử cũng có thể đem người cứu lên được, nếu tôi không nghe mà cứ xuống đó thì chính là tìm chết.
Tôi khụ một tiếng, thăm dò bên trong động, lại không nhìn tới cái gì, chợt nghe thanh âm Bàn Tử vang vọng. Dây thừng trên mặt đất không ngừng giật rơi vào trong động, trong lòng tôi nóng như lửa đốt.
Qua một phút đồng hồ, đột nhiên dây thừng ngừng lay, tiếp theo đầu bên kia truyền tới chấn động, rồi Bàn Tử đột nhiên từ sâu phía dưới hét to lên một tiếng: “Nhanh kéo dây thừng!”
Chúng tôi chạy nhanh lại cố hết sức không ngừng kéo dây, liều mạng kéo lên trên, rất nhanh Bàn Tử kéo theo Phan Tử xuất hiện, Phan Tử còn đang không ngừng đá chân, hiển nhiên thi thai kia vẫn chưa chịu nhả ra.
Trần Bì A Tứ bảo chúng tôi tránh hết ra, chính mình nhíu mày, trên tay nhảy ra một viên thiết đạn, tung một viên vào mắt cá chân Phan Tử, hung hăng đánh vào cái đầu to của thi thai, thi thai đến lúc này mới hét lên một tiếng rồi nhả ra, nhưng ngay lập tức lại muốn xông lên.
Trần Bì A Tứ không cho nó cơ hội, lại nảy ra một viên thiết đạn, đánh nó té lăn cù, nó xoay người hướng lên, lại thêm một viên nữa, lúc này nó mới bị đánh lăn hẳn xuống.
Chúng tôi nhân cơ hội kéo cả hai người ra ngoài, lập tức tránh xa cái cửa động. Hoa Hòa Thượng chuẩn bị xẻng công binh, chờ chực ở một bên, quả nhiên không quá vài giây, thứ đó lại hùng hổ xông lên, Hoa Hòa Thượng ‘Bang’ một tiếng bắt nó phải trở xuống, chúng tôi chợt nghe một tiếng hét thảm thiết sau đó là tiếng thi thai rơi tục lục vào sâu trong động.
Bàn Tử sắc mặt tái nhợt, một bên thở một bên nói với Phan Tử: “Có nhìn thấy không, xem ra tức phụ vẫn là thích nhà cậu nhiều hơn.” Phan Tử vừa bị dọa, khoát tay áo: “Không nói nữa, chúng ta hòa nhau.” Lại hỏi Hoa Hòa Thượng: “Con mẹ nó cái động này, liệu có phải ổ của thi thai không nhỉ, nếu đúng thế, lão tử cho nó nổ tanh banh, giúp nó đầu thai sớm một chút”
Hoa Hòa Thượng xua tay: “Không phải, thi thai không phải động vật, không làm ổ. Cái động này quả thực kỳ quái, khi nãy các cậu ngã xuống đó, ở bên trong nhìn được cái gì không?”
Bàn Tử nói: “Không mang đèn pin, cái gì cũng nhìn không tới, có điều đụng phải vài khối đá phiến, động này hẳn là do người xây dựng.”
Do con người xây dựng? Hoa Hòa Thượng để ý nhìn lại, tôi cũng rời tầm mắt đến chỗ cái đại động.
Cửa động nhìn qua có điểm giống miệng giếng, con mẹ nó lại còn có vẻ sâu. Tôi nghĩ nó có thể là một cái cọc giếng rỗng, nhìn kĩ cũng không phải, miệng giếng này đường kính có vẻ hơi lớn, cọc giếng thời điểm đó không có khả năng đạt tới loại trình độ này, bên cạnh hố giếng có dấu vết tu sửa, không phải hố dung nham núi lửa do tự nhiên hình thành. Chiếu đèn pin vào, bên trong không trông thấy thi thai nữa, xem ra nó rớt hẳn xuống dưới rồi, không biết Hoa Hòa Thượng đã chọc chết được nó chưa. Thứ này trừ bỏ to một cách dễ sợ, cũng không quá lợi hại.
Vách tường bên trong giếng, đoạn phía trên được khảm một ít đá phiến, về sau chẳng có gì, hơn nữa vô cùng nhấp nhổm không bằng phẳng, có điểm giống vách ruột người, gió từ phía trong thổi ra, mang theo hương vị ẩm ướt, đi vào thăm dò độ vài thước, bên trong tối đen.
Không biết thông tới nơi nào.
Bàn Tử thắc mắc: “Miệng hầm có điểm như hướng đông bắc? Hay là thời điểm xây dựng linh cung, được dùng làm chỗ muối cải trắng nhờ.”
Hoa Hòa Thượng không thèm để ý đến hắn, lấy tay thăm dò động khẩu: “Gió là từ nơi này thổi ra, giếng này không phải hàng thật, khẳng định có thể còn thông tới nơi nào.”
Bàn Tử hỏi, “Có thể hay không thông đến cửa sau địa cung của Thiên cung, theo lời mấy người các cậu nói thì là Tam đầu long bí đạo?”
Tôi nhẹ giọng nói: “Thế cục Tam đầu long đã chứng minh là giả, hơn nữa cho dù là thật, bí đạo hẳn là phải mở ở trong cung, như thế nào lại chạy xuống chỗ này được?”
Bàn Tử nói: “Cậu không hiểu. Cái này gọi là dương đông kích tây, Cậu chưa nghe Mao chủ tịch nói sao? Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Nói không chừng đây chính là kế sách của cái tên”Uông Uông Khiếu’kia.’
Bàn Tử nhất thời không nhớ được tên Uông Tàng Hải, thuận miệng phong luôn cho hắn một cái ngoại hiệu, tôi nghe xong thiếu chút nữa phát phì cười. Tức giận nói: “Kính nhờ nhà cậu tôn trọng người trên một chút, nói như thế nào Uông Tàng Hải cũng là nhất phái đại sư này nọ. Cậu mà trông thấy còn phải kêu một tiếng tổ sư gia. Hơn nữa lời kia đâu phải Mao chủ tịch nói, là Sở Lưu Hương nói.”
Bàn Tử nói: “Cậu miễn cho tôi cái khoản nhận tổ tông đi, cái gì tổ sư gia, hắn nếu có nhận tôi thì tôi cũng không thèm tiếp thu hắn đâu, chúng ta ngừng ở đây, bây giờ cái động tính sao? Có muốn vào xem thử không? Nói không chừng thật đúng như lời của tôi, bàn tính tương lai cũng là một cái tai họa đó, nếu tại đây trong động này còn một cái thi thai làm tổ đi hại người, chúng ta cùng xuống bắt nó xử lý.”
Hoa Hòa Thượng lắc đầu nói không có khả năng: “Nếu đàn long tòa là giả, vốn không cần có thông đạo giữa ba tòa núi làm gì, như vậy cũng hợp tình lý, bọn họ căn bản không có và cũng không thừa tinh lực đi làm một công trình lớn như vậy, xây một cái Vân Đỉnh Thiên Cung chỉ sợ đã quá sức. Cái động này, chỉ sợ có uẩn tình bên trong.”
Tôi thấy ánh mắt hắn có vẻ hơi tỏa sáng, hiển nhiên đã nghĩ ra điều gì, bảo hắn cứ nói ra đi, để mọi người cùng thương lượng.
Hoa Hòa Thượng nói: “Tôi chỉ là mới nghĩ đến điều này, nói ra sợ các cậu không tin.”
Bàn Tử nói: “Không sao không sao, có ý kiến thì cứ phát biểu, nếu có sai lầm, tổ đội sẽ góp ý sửa chữa cho đồng chí.”
Hoa Hòa Thượng bật cười, gật đầu nói: “Được, tôi sẽ nói. Chưa bàn tới mấy thứ khác, tạm nói cái động này xây dựng ngay phía dưới linh cung đại điện, ý nghĩa vô cùng sâu xa, các cậu nghĩ xem, đào ra một hang động ở trong này, khẳng định là vì có nguy hiểm cần ẩn nấp, lại có gió thổi từ trong ra, chứng tỏ cái động được thông tới nơi nào đó nên có thể gọi là thông đạo, lại nhìn, dấu vết tu sửa trên vách động toàn bộ là vết dùi đục ngược, nói đúng hơn động này là từ bên trong đục ra, mà không phải từ ngoài này đục vào, ba điểm trọng yếu, dựa theo kinh nghiệm của chúng ta mà nói, có thể suy đoán ra đây là một cái bài đạo (nguyên văn: 排道, nghĩa là con đường được bố trí sẵn phòng hậu họa), là nhân công xây mộ chuẩn bị sẵn cho mình một đường lùi, nếu cổ mộ bị phong bế, có thể từ nơi này chạy trốn.”
Tôi kỳ quái nói: “Bài đạo? Không thể nào, nói như vậy, nơi này vẫn có một cái địa cung sao? Tuy rằng không phải tam đầu long, nhưng vẫn xây lăng tuẫn táng?”
Hoa Hòa Thượng lại lắc đầu: “Khả năng không lớn lắm, phía dưới đá phong mộ chúng ta không phát hiện thấy có cửa vào địa cung, nếu có địa cung thì cửa vào tất nhiên phải ở đó, nếu không thấy cửa vào, thì khẳng định không có địa cung, đây là chân lý vạn cổ không thay đổi, xây cửa vào ở ngoài vị trí phong thủy, bất lợi lớn cho chủ mộ.”
Bàn Tử nói: “Cái tên Uông Uông khiếu này, làm chuyện gì cũng quái đản, có lẽ chính hắn đã đem cửa cung xây ở chỗ khác.”
Hoa Hòa Thượng xua tay: “Trăm ngàn lần đừng nghĩ phức tạp như vậy, tính khí Uông Tàng Hải cũng có cực hạn, nếu hắn ngay cả táng kinh cũng không tuân thủ, làm ăn xằng bậy như lời cậu nói, chúng ta có một vạn cái mạng cũng không đủ.”
Tôi đồng ý, nếu ngay cả táng kinh cũng không tuân thủ, vậy không cần xem phong thuỷ làm gì. Cứ như Thành cát Tư Hãn kiếm đại một cái hố rồi chôn xuống, vạn bước chân ngựa giẫm qua, đến bây giờ vẫn chưa có ai tìm được. Tôi hỏi: “Thế nếu phía dưới không có địa cung, cái bài đạo anh nói, nó thông tới địa phương nào?”
Hoa Hòa Thượng nói: “Dùng phương pháp loại trừ, thứ nhất, bài đạo xây bên dưới linh cung của lăng tuẫn táng, như vậy khẳng định là có quan hệ với việc xây dựng Vân Đỉnh Thiên Cung, thứ hai, địa phương nào gần đây có khả năng cũng bố trí một cái bài đạo như vậy? Không thể nghi ngờ, chỉ có địa cung của Vân Đỉnh Thiên Cung! Cho nên kết luận của tôi là… bài đạo mười phần chắc tám, là từ địa cung của Thiên cung bên dưới Tam Thánh sơn một đường đào tới đây.”
Tôi lập tức kêu lên: “Điều này sao có thể, khoảng cách quá xa, bọn họ nếu thật sự chỉ đào một cái bài đạo làm đường lui, cũng không cần phải đào tới tận đây, có thể đào ra mặt trên của Tam Thánh sơn mà, như vậy không phải tiết kiệm không ít khí lực sao? Hơn nữa ở đào một cái bài đạo dài như vậy trong lòng núi, cần bao nhiêu thời gian, ít nhất cũng phải mất hai ba mươi năm đi? Đó là công trình sức người có thể làm được sao?”
Hoa Hòa Thượng giải thích: “Vân Đỉnh Thiên Cung cũng là một công trình lớn, ở thời hậu cổ khẳng định tiêu phí sáu bảy mươi năm, thậm chí trải qua mấy thế hệ nhân công, tôi nghĩ người tham gia xây mộ biết rõ chính mình cuối cùng sẽ phải chết oan dưới này, vụng trộm truyền tai nhau việc xây một cái bài đạo, cũng không phải không có khả năng. Về phần bọn họ vì sao lại muốn khai mở cửa ra bài đạo trên một tòa núi khác, chắc chắn tự họ có nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó, chúng ta đi xuống thử xem, biết đâu rõ được ngọn ngành.”
Hiệp Thành lại hỏi: “Hòa Thượng, ý tưởng đó của cậu, chính cậu có dám chắc không đấy?”
Hoa Hòa Thượng dừng một chút, nói: “Nói thật, tôi không dám chắc, có điều tôi thấy rất đáng cho chúng ta liều một phen. Tóm lại hơn nhiều so với trở ra rồi mất công đi một chuyến cực khổ nữa, hiện tại mọi dấu hiệu đều cho thấy đây là một cái bài đạo, nếu điều tôi đoán là sai lầm, phía dưới kia là địa phương khác, đi vào đó cũng không phải chuyện gì hại, loại bài đạo này, chúng ta cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chắc hẳn không có cái gì nguy hiểm, không bài trí cơ quan như đoạn hành lang chúng ta vừa chạy bán mạng ở trên kia.”
Tôi bắt đầu cân nhắc, cách nói của Hoa Hòa Thượng quả thực vô cùng hấp dẫn, cục diện phong thuỷ nơi này bị làm cho rối loạn quá mức, tôi đã không thể xác định một cách rõ ràng nữa rồi. Cho dù bọn người Trần Bì A Tứ có nói phong thủy nơi này tốt xấu ra sao tôi cũng chẳng còn hứng thú. Thứ hai là, bên kia A Ninh bọn họ không biết tiến triển thế nào, chúng tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian, đến bây giờ ngay cả mục đích Tam thúc an bài chúng tôi xuống đất chuyến này cũng chưa rõ, nếu bởi vì giùng giằng ở đây mà để bị vượt mặt, thì tôi thật sự có lỗi với thúc ấy.
Mặt khác còn có một điều đáng lo lắng chính là Thuận Tử hiện tại có khả năng trên cơ bản đã biết chúng tôi đang làm gì, bây giờ hắn lặng lẽ đứng một bên, không nói năng gì, nhưng người này không phải loại ngu ngốc, tôi vẫn để ý thấy tay hắn cho tới bây giờ vốn không có rời xa đao của hắn quá hai thước, chứng minh người này đã đề phòng chúng tôi, một khi trở lại trong thôn, ai biết hắn sẽ làm gì, nói không chừng sẽ lập tức đem chúng tôi ra bán, Trần Bì A Tứ khẳng định cũng lo lắng điểm này, nếu chúng tôi bất đắc dĩ phải xuống núi, trước khi vào trong thôn chuyện đầu tiên cần làm khẳng định là giết người diệt khẩu hoặc dùng một số tiền lớn để bịt miệng, đến lúc đó muốn tìm người khác dẫn đường, sẽ rất khó, bởi vì một đám người mới lên núi tuyết xuống một lần, sau đó người hướng đạo vô tung vô ảnh biến mất, ai còn dám dẫn đường cho chúng tôi lên nữa, thứ hai, trong thôn người có thể làm hướng dẫn viên núi tuyết, chỉ sợ không nhiều lắm.
Mấy người thương lượng một chút, cân nhắc kỹ lưỡng, nhưng ý kiến vẫn không thống nhất, Hiệp Thành sợ Thi thai nên kiên quyết không tán thành đi xuống, Phan Tử cũng đã rõ lợi hại của nó, Bàn Tử và tôi thì thấy có thể thử một chút. Hoa Hòa Thượng phải đi xin chỉ thị Trần Bì A Tứ, nói lão gia chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Trần Bì A Tứ vẫn ngồi ở đằng kia nhắm mắt lại nghe chúng tôi nói chuyện, Hoa Hòa Thượng hỏi mấy lần, không biết vì cái gì, hắn không hề có chút phản ứng, tựa hồ đang ngủ.
Bàn Tử có hơi thiếu kiên nhẫn, đi qua chụp lấy vai hắn mà lắc: “Lão gia, ông có lời gì thì nói phứt đi, đừng ở chỗ này ra vẻ lạnh lùng chứ.” Đẩy một lúc, Trần Bì A Tứ lung lay một chút, lại như cũ không hề mở mắt ra.
Hoa Hòa Thượng vừa thấy, biến sắc, vội chạy lại cầm một tay của hắn lên xem mạch, lập tức mặt liền chuyển trắng, Bàn Tử thấy vậy cũng chạy qua, sờ lên cổ lão già, mặt cũng nhất thời biến sắc nói: “Đkm, hắn chết rồi!”
Mọi người nghe xong, đều ngây ra một lúc, cái gì? Chết rồi? Sao có thể, vài giây trước không phải còn khỏe khoắn lắm sao?
Nhưng cùng lúc chứng kiến sắc mặt của Bàn Tử, cái gáy đẫm mồ hôi của Hoa Hòa Thượng, cùng sự mất đi phản ứng của Trần Bì A Tứ, chúng tôi đều ý thức điểm không thích hợp, mọi người lập tức chạy đến vây quanh.
Một bên lão già dường như rất kiên định, nhắm chặt mắt lại, ngồi im không nhúc nhích, giống như một bức tượng băng điêu khắc.
Tôi sờ sờ cổ tay Trần Bì A Tứ, không cảm nhận được mạch đập, chỉ nhận thấy da hắn cứng lại như sáp, hơn nữa lạnh đáng sợ. Hơn nữa thịt bên trong dường như cũng cương cứng.
Chẳng lẽ hắn thật sự đã chết? Lòng tôi hoảng sợ, ngay lúc chúng tôi ở nơi nào bàn cãi về cái động khẩu, Trần Bì A Tứ an vị ở trong này, trái tim chậm rãi ngừng đập?
Tuy rằng triệu chứng phù hợp với chứng tử vong do nhiệt độ cơ thể thấp, nhưng chứng tử vong do hạ nhiệt ít nhất cần ở trong môi trường nhiệt độ thấp hai mươi phút mới có thể chính thức tắt thở, chúng tôi mới ngồi đây chưa đến năm phút đồng hồ, hắn như thế nào lại đột ngột chết? Không thể giải thích nổi.
Trong lòng tôi vẫn còn một tia hy vọng, Bàn Tử người này nói chuyện không dựa vào lẽ thường, hắn chỉ sờ sờ cổ Trần Bì A Tứ một chút, phán đoán tử vong rất võ đoán. Có khả năng ở trên sơn cốc, vừa rồi một đường chạy quá nhanh, lão già đã chín mươi này không đủ khả năng chịu đựng?
Hoa Hòa Thượng cau mày, tách mở mí mắt của lão già, lấy đèn pin chiếu vào. Sắc mặt càng ngày càng khó coi, cuối cùng hắn quay đầu nhìn thoáng qua Hiệp Thành, lắc lắc đầu.
Hoa Hòa Thượng có hiểu biết y học nhất định, nhìn thấy hắn lắc đầu, chúng tôi nhất thời đều há miệng hớp một ngụm khí lạnh, biết không có sai lầm gì ở đây cả, hắn thực sự đã chết.
Phan Tử nhẹ giọng hỏi: “Sao lại thế này, chết như thế nào?”
Hoa Hòa Thượng thở dài. Không rõ là hắn không biết hay không muốn nói chuyện, vẻ mặt sầu thảm ngồi phịch xuống đất. Bàn Tử liền kéo kéo Phan Tử, nói: “Tuổi tác lớn như vậy rồi, chết như thế nào chẳng được.”
Tôi không khỏi thở dài, quả nhiên đối với lão nhân gần chín mươi, đi vào nơi như thế này, thật sự rất miễn cưỡng, phát sinh loại chuyện này tuy nói là ngoài ý muốn, nhưng khả năng xảy ra cũng rất rõ ràng rồi, Trần Bì A Tứ đại khái là chính hắn cũng không nghĩ tới, chính mình cuối cùng lại chết theo kiểu như vậy. Coi như là báo ứng.
Ông nội tôi cũng ra đi rất đột ngột, lúc ấy tôi đang ăn cơm, một phút trước còn sai tôi đi lấy rượu, một phút đồng hồ sau ông đã ra đi, cha tôi nói, rất nhiều người trộm mộ bởi vì năm mới đã tiếp xúc với một lượng lớn mộ khí, cho nên trái tim đều bị tổn hại đến một trình độ nhất định, lúc già yếu đại bộ phận đều đột ngột chết đi như vậy, cũng tốt, đây là kiểu chết thoải mái nhất rồi còn gì.
Chúng tôi đều bối rối không biết phải làm sao, thứ nhất, Trần Bì A Tứ là cầm đầu của bọn hắn, hiện tại người đã chết, Hiệp Thành và Hoa Hòa Thượng chẳng còn lý do gì để tiếp tục. Thứ hai, chúng tôi có được một cái đại tiện nghi, thuận lợi loại bỏ chướng ngại, nhưng có điều Trần Bì A Tứ vừa chết, Muộn Du Bình lại không ở đây. Dựa vào Bàn Tử cùng Phan Tử dẫn đường cho cả nhóm, chỉ sợ cũng quá liều lĩnh đi.
Ngay lúc đầu óc tôi đang quay cuồng tính toán, Trần Bì A Tứ bỗng nhiên run lên, tôi cả kinh, tưởng thi động phản xạ có điều kiện, ai biết “Ba” một tiếng cổ tôi bị tay hắn gắt gao nắm lấy, cả người hắn vẫn cứng đơ, ánh mắt lặng lẽ mở ra.
Chúng tôi toàn bộ giật nảy hết cả mình, Hiệp Thành trực tiếp trượt ngã xuống dưới năm, sáu thước, Bàn Tử cùng Phan Tử đồng thời lui về sau, Bàn Tử cả kinh kêu lên: “Xác chết vùng dậy!”
Tôi rất nhanh muốn gỡ tay hắn ra, không nghĩ tới lão già héo rũ như nhánh cây khô này mà lực tay lại cực kỳ lớn, giống như bàn ê – tô, đẩy mãi không động. Tôi cực lực vừa ho khan vừa kêu to: “Lấy… móng lừa đen, mau mau!”
Còn chưa nói xong, Trần Bì A Tứ đột nhiên buông cổ tôi ra, đẩy một phát, mắng: “Ngươi ở đây bậy bạ cái gì?”
Đầu óc tôi bị đảo lộn tùng phèo, chạy nhanh đến muốn nấp phía sau Bàn Tử, lại bị Bàn Tử ngăn cản không cho qua, lúc này bỗng nhiên nghĩ ra, không phải chứ, xác chết vùng dậy còn có thể nói chuyện? Quay lại ngó Trần Bì A Tứ, rõ ràng người này đã lấy lại tinh thần, hô hấp cũng khôi phục.
Mấy người chúng tôi mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn Trần Bì A Tứ, không ai biết vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ánh mắt Bàn Tử nhìn thẳng vào hắn dò xét, vô cùng nghi hoặc, nhưng là lần này Trần Bì A Tứ giống hệt như lúc bình thường, một chút cũng không giống như vừa bị tắt thở ngừng mạch. Tựa hồ những điều chúng tôi nhìn thấy kia nháy mắt đều là ảo giác.
Hoa Hòa Thượng ngây người nửa ngày, mới lấy lại phản ứng, hỏi: “Lão gia ngài không có việc gì chứ? Ngài vừa rồi…”
Trần Bì A Tứ cứ như hoàn toàn không biết chính mình vừa rồi chết bất đắc kỉ tử, khó hiểu nhìn hắn một cái, châm một điếu thuốc, nói: “Việc gì là việc gì?”
Hoa Hòa Thượng nhìn thái độ của Trần Bì A Tứ, có chút cứng nhắc, không biết nói cái gì cho phải.
Trần Bì A Tứ lạnh lùng nhìn hắn một cái nói: “Cậu yên tâm, lão nhân tôi không dễ dàng chết như vậy.”
Tôi xem bô dáng cùng ngữ khí Trần Bì A Tứ, không có gì khác thường, cũng không giống như Tá Thi Hoàn Hồn, bỗng nhiên cảm giác vừa rồi có phải bị hắn đùa giỡn hay không? Nhưng hắn đâu phải loại người thích đùa cợt, đã ngần ấy tuổi.
Trần Bì A Tứ đột nhiên “Sống lại”, lập tức ai cũng không phản ứng kịp, nhưng nhìn lại dáng vẻ của hắn, chúng tôi cũng không thể đem hắn đốn ngã rồi giải phẫu xem cái quỷ gì đang diễn ra. Lòng tôi dần dầng dâng lên hoài nghi không biết có phải vừa rồi Hoa Hòa Thượng và Bàn Tử phán đoán nhầm, mạch đập của người cao tuổi vốn khó xác định, hai ông lang băm căn bản không sờ đúng chỗ. Mà Trần Bì A Tứ rốt cuộc tuổi tác đã lớn, ngẫu nhiên phát ngốc một tí, là chuyện thực bình thường.
Mấy người ai cũng nghi hoặc, nhưng là vô pháp biểu lộ.
Hoa Hòa Thượng tuy rằng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vừa thấy Trần Bì A Tứ không xảy ra chuyện gì, cũng chẳng để ý thêm nữa, vì thế đem chuyện bàn bạc vừa rồi của chúng tôi thưa lại, Trần Bì A Tứ nhìn động băng trong chốc lát, nói: “Cậu nói có lý, tựa hồ đáng để thử một chút.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |