“Ta hiểu ý của ngươi! Thậm chí ban đầu chúng ta cũng nghĩ là đặc vụ của địch phá rối! Chỉ là các chuyên gia đó cũng không làm việc ở cùng một cơ quan a! Hơn nữa cũng không phải toàn bộ đều là tinh anh trong lĩnh vực này, không thiếu những công nhân viên chức bình thường, cho nên cơ bản có thể loại trừ khả năng đặc vụ của địch mưu sát.”
Tiểu Tuyền nói rất nhanh, nhưng trật tự lại rất rõ ràng. Tôi nghe xong theo bản năng nhíu mày lại. Người chết có đơn vị công tác không giống nhau, cấp bậc cũng khác nhau, thậm chí bọn họ cũng không quen biết nhau, khả năng bị mưu sát tập thể đã giảm xuống rất thấp… Nhưng cũng không thể lập tức loại bỏ khả năng mưu sát, tôi suy nghĩ, sau đó bảo Tiểu Tuyền đưa tôi tới hiện trường vụ án nhìn xem. Quốc gia rất hậu đãi đối với những người tài giỏi như bọn họ, đều được cấp nhà, cho nên người chết đều có nhà ở khu Hải Điện, điều này giúp chúng tôi giảm bớt được rất nhiều công sức.
Trong một buổi sáng tôi và Tiểu Tuyền đã tới nhà của của năm nạn nhân, phát hiện hiện trường vụ án được bảo vệ rất hoàn hảo, chỉ là vì để tránh cho thi thể thối rữa nên đều phun formalin lên, thế nên cả buổi sáng tôi đã phải ngửi một mùi rất khó ngửi. Tình huống giống như Tiểu Tuyền đã nói, những người này đều bị phanh thây! Có người thậm chí còn trợn tròn mắt, trước khi chết vẫn duy trì thần thái hoảng sợ. Nghe nói trước khi chết thì thứ mà họ nhìn thấy cuối cùng sẽ lưu lại trong ánh mắt, tôi ôm tâm thái này quan sát cả nửa ngày, kết quả cũng không thấy gì.
Từ bên ngoài mà xem thì hiện trường không có bất kỳ dấu vết gì, rất phù hợp với đặc điểm của các vụ án quỷ thần giết người, nhưng tôi biết sự tình không đơn giản như vậy. Theo lý thì sau khi âm linh giết người rồi rời đi, miệng vết thương của người chết hoặc là trong nhà sẽ lưu lại một phần âm khí, cho dù thế nào thi thể cũng sẽ có biến hóa nào đó, tỷ như thi thể mọc ra nấm mốc hoặc là móng tay, tóc sinh trưởng điên cuồng.
Những vụ trước đây tôi từng tham gia, phần lớn là biết rõ chi tiết của âm vật, hoặc là căn cứ vào âm khí tỏa ra mà xác định là thứ gì quấy phá, vẫn chưa từng gặp loại tình huống này, trong lúc nhất thời không có chủ ý. Tiểu Tuyền có lẽ là cho rằng tôi không chịu cố gắng, có chút trách cứ nói:
“Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách, đám công thần của quốc gia bị giết hại tàn nhẫn như vậy, Trương lão bản sao có thể…”
“Ta không hề!”
Tôi có chút thô bạo cắt lời hắn, trên thực tế khi nhìn thấy những thi thể này tôi không suy nghĩ gì cả, trong lòng chỉ một mực muốn tìm kiếm manh mối, làm thế nào để những người đó chết được nhắm mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi cứng rắn như thế với Tiểu Tuyền, hắn hơi sửng sốt một chút, sau đó thái độ hòa hoãn lại, có chút xấu hổ nói hắn chỉ là do nhất thời sốt ruột, bảo tôi đừng để ý.
“Thôi đi, ngươi cũng là vì muốn phá án!”
Tôi phất phất tay, bảo Tiểu Tuyền đưa người về trước, tôi đi một mình với Phan Gia Viên. Phan Gia Viên là chợ giao dịch đồ cổ lớn nhất trong nước, đối với dân buôn đồ cổ chúng tôi thì đó tuyệt đối là một thánh địa.
Phan Gia Viên rất đông các quầy hàng, trong đó không thiếu người dân tộc thiểu số, hơn nữa còn có thương nhân đồ cổ từ các nơi, hình thành cục diện ngư long hỗn tạp, cũng dẫn đến 80% hàng hóa ở nơi này đều là đồ dỏm. Nghe nói đồ cổ ở nơi này rất có thể là giả, không ít chuyên gia đã chú ý tới, bởi vậy thương nhân đồ cổ trước khi mua bán phần lớn sẽ đến đây để luyện nhãn lực!
Đương nhiên, tôi tới đây không phải vì muốn tìm đồ quý, mà là vì muốn có tiền Ngũ Đế. Tiền Ngũ Đế có chia lớn nhỏ, tiền Ngũ Đế lớn chính là tiền thời Tần Hoàng Hán Vũ, Đường Tông Tống Tổ và Chu Nguyên Chương 5 vị đế vương còn tại vị, đáng tiếc loại tiền này vì niên đại xa xưa mà chỉ còn lại rất ít, không thể có được với quy mô lớn. Tiền Ngũ Đế nhỏ chính là tiền thời kỳ trị vì của 5 vị hoàng đế từ Thuận Trị đến Gia Khánh triều Thanh, loại tiền này có rất nhiều, hơn nữa giá cả không cao, cho nên trở thành công cụ trừ tà hàng đầu.
Nhưng chúng cũng có hàng giả, cũng may tôi có nhãn lực nhất định, qua một buổi trưa đã chọn được gần 100 đồng tiền có màu sắc tươi sáng, sau đó tôi gọi Tiểu Tuyền tới nhà người chết lần nữa, bên cạnh mỗi thi thể đặt một đồng tiền. Tiểu Tuyền ở bên cạnh không hiểu ra sao, nghi hoặc hỏi:
“Trương lão bản, đặt một đồng tiền cổ nho nhỏ là có thể biết thứ gì quấy phá sao?”
Bởi vì trước mắt không có bất kỳ manh mối gì, cũng không biết rốt cuộc có phải là tà vật quấy phá hay không, tôi chỉ có thể làm như vậy. Chỉ cần có âm linh xuất hiện, vậy ánh sáng trên mặt đồng tiền khẳng định sẽ biến mất, như vậy ít nhất cũng có thể xác định xem có phải là âm linh quấy phá hay không. Nghe tôi nói xong, Tiểu Tuyền gật đầu, sau đó hỏi tôi đêm nay có cần cho người canh giữ ở dưới lầu không?
“Không cần, có phải do âm linh hay không còn chưa rõ, ngươi định thủ ở đâu?”
Tôi nói xong thì lên xe của Tiểu Tuyền về lại phòng nghỉ.
Buổi tối tôi ngủ trong nhà khách của Bộ Quốc An, nằm trên giường không ngừng nhớ lại cảnh tượng hôm nay nhưng vẫn không thể xác định được rốt cuộc là có âm linh hay không! Thẳng thắn mà nói, tôi bày ra mấy đồng tiền đó chỉ là coi ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa thôi, trong lòng căn bản là không ôm hy vọng gì lớn. Có thể là vì lần này dính vào chính quyền mà tôi không ngủ được, đến nửa đêm vẫn lăn qua lộn lại.
Sau nửa đêm mới vừa buồn ngủ thì lại đột nhiên nảy sinh cảm giác hoảng hốt. Đây là một loại cảm giác không thể giải thích, tim chợt đập mạnh, không khí chung quanh đột nhiên đọng lại, phảng phất như thời gian dừng lại. Tôi theo bản năng cho rằng trong phòng có tà vật, đột nhiên đứng dậy nhìn quanh khắp nơi, nhưng trong phòng không có một tia âm khí, chỉ là cảm giác buốt lạnh! Nghĩ đến lúc ban ngày nhìn thấy những người chết thảm đó, trong phòng bọn họ cũng không hề có âm khí, chẳng lẽ thứ đó đã theo dõi tôi?
Lòng tôi nhảy lên, cảm giác như có một đôi mắt sắc bén đang trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mình, tôi nuốt nước miếng nhìn tới nơi trong lòng có cảm giác nguy hiểm, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở cửa phòng. Tôi nắm Thiên Lang Tiên bên gối, đứng tại chỗ lấy lại bình tĩnh, sau đó lấy hết can đảm chậm rãi đi về phía cửa. Đây tuyệt đối là lần tôi có cảm giác nguy hiểm nhất từ khi xuất đạo tới nay!
Còn chưa nhìn rõ là thứ gì, thậm chí nó cũng chưa vào nhà đã làm tôi kinh sợ, từ sâu trong linh hồn đã hốt hoảng. Khi tới gần cửa tôi nhắm một mắt lại, tập trung tinh thần nhìn về hướng cánh cửa, như vậy tuy rằng rất tốn sức nhưng lại an toàn hơn một chút. Tôi sợ tới gần cửa thì đối phương đột nhiên sẽ ra tay, tôi sẽ không có cơ hội để né tránh. Theo tầm mắt không ngừng ngắn lại, tôi hoảng sợ phát hiện ra đằng sau cánh cửa thật sự có một con mắt!
Đó là một con mắt màu đỏ tươi, dường như đang chảy máu, khi đối diện với tôi đã lộ ra một tia ngạo mạn, nhưng lại có nhiều hận ý hơn. Nó khẳng định là thủ phạm giết người, không ngờ nó lại hận cả tôi. Tuy rằng nó cho tôi một cảm giác rất nguy hiểm, nhưng đây là manh mối duy nhất có thể bắt lấy, tôi lớn gan dứt khoát mở cửa phòng, đồng thời vung Thiên Lang Tiên vụt ra ngoài.
Đánh đòn phủ đầu là thói quen của tôi, có thể giúp tự bảo vệ mình, huống chi lần này đã xác định bên ngoài có âm linh, tôi cảm thấy một roi này khẳng định có thể đánh trúng nó, không ngờ lại chỉ trúng vào không khí! Sau đó tôi khiếp sợ phát hiện con mắt kia đã biến mất, tôi theo bản năng lui vào trong phòng cẩn thận nhìn chung quanh, sợ nó nhân lúc tôi không chú ý mà đánh lén, không ngờ nhìn quanh cũng không tìm được nó. Hơn nữa tôi bỗng nhiên nhận ra khi con mắt kia biến mất, cảm giác khủng hoảng khiến tôi thấy áp lực cũng biến mất theo.
“Hô…”
Tôi thở ra một hơi thật dài, cả người ngồi phệt dưới đất, hồi lâu sau mới miễn cưỡng đứng dậy. Tuy rằng chỉ là đối mặt, nhưng tôi biết nếu lấy cứng đối cứng thì mình căn bản không phải là đối thủ của thứ này. Chỉ là tôi rất nghi hoặc vì sao nó lại xuất hiện ở ngoài cửa phòng của tôi. Nếu là muốn giết tôi, vì sao nó không tiến vào? Nếu không phải muốn giết tôi, vậy nó tới có mục đích gì? Suy nghĩ cả nửa ngày vẫn không có đáp án, tôi có chút mệt nhọc, chuẩn bị đóng cửa lại nghỉ ngơi, liếc mắt một cái nhìn thấy ở ngoài cửa, trên sàn nhà đã có 2 vết máu!
“…” Tôi sợ hãi lông tóc dựng ngược, lớn gan tiến lên nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là 2 chữ lớn viết bằng máu. Một chữ là chữ “trung”, chẳng qua là chữ “trung” này lại bị máu dồn thành một đống lớn. Mà chữ kia là chữ “tử” (chết)! Tôi nhìn 2 chữ này sửng sốt cả nửa ngày, mơ hồ hiểu được mục đích của âm linh, nó khẳng định là muốn thông qua 2 chữ này để truyền đạt cho tôi tin tức gì đó. Vấn đề là chỉ dựa vào 2 chữ này tôi cũng không nhìn ra là manh mối gì a?
Rơi vào đường cùng, tôi đành phải nằm trên giường tiếp tục suy nghĩ, kết quả bất tri bất giác ngủ mất, đến khi có tiếng Tiểu Tuyền đập cửa dồn dập, tôi mới từ từ tỉnh lại.
“Sao vậy?”
Tiểu Tuyền tốt xấu gì cũng là nhân viên của Bộ Quốc An, nếu không phải có chuyện quan trọng tuyệt sẽ không hoảng loạn như vậy, cho nên tôi còn chưa mặc quần áo xong đã vội vàng hỏi.
“Lại có người xảy ra chuyện…”
“Cái gì?”
Tôi không ngờ âm linh tìm tôi xong lại đi hại người khác, lập tức hỏi Tiểu Tuyền tối qua xảy ra người bị hại chết như thế nào.
“Ách… Hắn không chết.”
Tiểu Tuyền sửng sốt một chút nói. Tôi nghe xong nhẹ nhàng thở ra, sau đó bảo hắn nói tiếp. Hắn nói lần này người xảy ra chuyện là lãnh đạo của một bộ phận nghiên cứu phát minh vũ khí, tên là Diệp Vệ Quốc. Đêm qua Diệp Vệ Quốc cùng mấy người bạn trong quan trường uống rượu đến rạng sáng, khi trời sắp sáng mới về nhà, không ngờ vừa vào cửa hắn đã cảm thấy trong nhà rất lạnh, hắn lập tức chú ý, không tiến vào mà bảo thủ hạ đi vào trước.
Thủ hạ vừa đi vào thì hét thảm một tiếng, sau đó Diệp Vệ Quốc cảm thấy trên mặt mình nóng lên, đưa tay sờ phát hiện ra trên má đầy máu nóng. Men say lập tức biến mất, hắn lặng lẽ liếc vào bên trong, kinh ngạc phát hiện thủ hạ của mình đã bị chém thành hai đoạn! Diệp Vệ Quốc sợ tới mức kinh hô một tiếng, xoay người nghiêng ngả chạy xuống dưới lầu. Gần đây những người có liên quan đều nhắc đến mấy vụ án giết người này, Diệp Vệ Quốc cũng nghe không ít tin tức, cho nên thấy một màn này lập tức ý thức được mục tiêu kế tiếp của thứ đó chính là hắn.
“Diệp Vệ Quốc làm sao mà chạy thoát được, âm linh không truy đuổi hắn sao?”
Tôi hỏi. Tiểu Tuyền gật đầu, tiếp tục nói:
“Khi Diệp Vệ Quốc chạy xuống liền cảm giác được phía sau có một cỗ âm phong thổi tới, hắn cảm thấy mình ở vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm, cũng biết mình khẳng định đã bị đuổi theo, liền trong cái khó ló cái khôn chạy tới quân doanh. Lúc ấy trời sắp sáng, hắn gặp được một đội binh lính từ trong quân doanh chạy ra tập thể dục nên mới thoát được một mạng.”
Tiểu Tuyền nói đến đây sắc mặt trở nên ngưng trọng, hỏi tôi nên làm gì.
Tôi không nói gì, từ bên ngoài thì xem ra là chính khí trên người đám binh lính đã bức lui âm linh, nhưng nếu cẩn thận nhớ lại sự khủng hoảng mà tôi cảm thấy khi âm linh xuất hiện lúc tối qua, tôi cảm giác nó hẳn là sẽ không sợ mấy binh lính bình thường. Vậy vì sao nó lại rời đi? Còn nữa, tôi vừa mới tiếp nhận vụ án này thì đã bị âm linh theo dõi, vậy bọn Tiểu Tuyền chẳng phải là đã sớm bị âm linh tìm tới cửa? Nhưng hắn chưa từng nói chuyện này với tôi, từ lời nói cử chỉ của bọn họ ngày thường cũng không biểu hiện ra cảm giác đã từng gặp âm linh, điều này cho tôi một cảm giác kỳ quái, nhưng tôi cũng không hỏi gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dân buôn đồ âm - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/12/2021 11:38 (GMT+7) |