“Thiếu Chủ… phốc!”
Mà chứng kiến cảnh tượng này, Ngọc Hàn Lãnh lại một lần nữa thổ huyết, vô tận tuyệt vọng dâng tràn trong lòng ngực…
Hắn vừa cảm động lại vừa tuyệt vọng, cảm giác phức tạp trong tâm lên đến đỉnh điểm…
Cảm động là vì Thiếu Chủ không ham sống sợ chết, dám đứng ra cứu hắn trước đám người Hải Sa.
Tuyệt vọng chính là thực lực của Thiếu Chủ còn không đủ để Hải Sa đám người nhét kẽ răng, đi ra chẳng khác nào chịu chết… Thiếu Chủ vì sao hồ đồ và ngu xuẩn đến như vậy?
“Ngươi là thiếu chủ Ngọc Tiên Môn?” Nghe lời nói tuyệt vọng trong miệng Ngọc Hàn Lãnh, Hải Sa đám người ánh mắt tràn ngập hứng thú đánh giá Ngọc Hải đang ở trước mặt.
“Còn ai ngoài bổn công tử? Mau thả Đại Trưởng Lão ra rồi quỳ xuống tạ tội… bằng không Ngọc Tiên Môn chúng ta đem Hải Yêu Cung các ngươi đuổi tận giết tuyệt, làm hải sản tám món nhâm nhi ly rượu!” Ngọc Hải cao cao tại thượng quát.
“Phốc!”
Nghe lời nói của tên này, Hải Giai với Hải Quy không nhịn được phì cười… dùng ánh mắt hài hước như xem một danh hài nhìn hắn.
Mà Hải Sa lại dùng ánh mắt như nhìn người chết khóa chặt Ngọc Hải.
Ở đâu ra thằng não tàn ếch ngồi đáy giếng? Ngọc Tiên Môn giết Hải Yêu Cung?
Trong mắt đám người Hải Sa lúc này, Ngọc Hải chính là loại công tử bột được Ngọc Tiên Môn nuông chiều từ nhỏ, kiến thức hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng, ngang ngược ở Tiểu Tiên Giới nên không xem Trung Tiên Giới ra gì.
Kẻ như vậy sống chỉ có chật đất…
“Chẳng trách Ngọc Tiên Môn qua vô số năm không có một ai thành công đặt chân Trung Tiên Giới!” Đạo Lãng khinh bỉ nói.
“Thiếu chủ… mau trốn!” Ngọc Hàn Lãnh cố nén chút sức lực sau cùng để bật thốt lên, mỗi một lần mở miệng máu huyết chảy ròng thảm thương cùng cực.
Hắn có thể lấy danh nghĩa cá nhân ra chiến với Hải Sa đám người, dù có chết hay thắng cũng sẽ không liên lụy đến Ngọc Tiên Môn.
Nhưng Ngọc Hải thân là Thiếu Chủ, lại mở miệng tuyên bố Ngọc Tiên Môn làm thịt Hải Yêu Cung, chuyện này nếu như truyền về… Hải Yêu Cung chỉ tùy tiện phái một vị Trưởng lão đã đủ đồ sát trên dưới Ngọc Tiên Môn rồi.
Hành động của Ngọc Hải lúc này ở trong mắt Ngọc Hàn Lãnh thật sự quá không sáng suốt.
“Câm mồm chó lại!” Đạo Lãng rút kiếm, một hơi cắt đứt đầu lưỡi của Ngọc Hàn Lãnh, đem gương mặt già của hắn nhuộm đầy máu tươi…
“Đại Trưởng Lão yên tâm, bổn thiếu chủ hiện tại rất mạnh!” Ngọc Hải vỗ vỗ lòng ngực nói, ánh mắt lóe lên chiến ý ngập trời.
“Mệt mỏi quá… mau chóng giải quyết đi!” Hải Sa lười chấp nhặt với Ngọc Hải, tên ngu xuẩn này không gợi lên nổi chiến ý của hắn.
“Để cho ta đi… lâu rồi chưa ăn thịt nhân loại!” Hải Giai cười nhạt, thân thể thiếu nữ lóe lên, tám cái càng cua vươn dài sắt lẹm, hết sức dữ tợn.
“Ta nói bà chị… có ai nói dáng vẻ của ngươi quá mức quái dị chưa?” Ngọc Hải một mặt chán ghét nói.
“Ngươi muốn chết!” Hải Giai thoáng chốc bị chọc giận, đối với Yêu Thú như nàng thì tám cái càng cua chính là niềm tự hào, lúc này bị đối phương đem ra sỉ nhục… nhất thời phẫn hận nảy sinh.
“Liên Kích!”
Vũ kỹ triển khai, tám cái Càng hòa thành liêm đao sắt lẹm dùng tốc độ nhanh đến cực hạn lao đến Ngọc Hải…
Mỗi một cái càng này vậy mà sánh ngang với Ngọc Cấp Pháp Bảo, uy lực cực kỳ kinh người… chúng nó có thể chiến ngang tay với Băng Cốt của Huyết Cốt Cơ Băng là đủ hiểu.
“Chúng ta đi!” Hải Sa lười biếng lướt qua, trong mắt bọn hắn thì Ngọc Hải bị tám cái càng cua chém thành trăm mảnh đã là hiển nhiên.
“Phiền chán!” Ngọc Hải lại là lười biếng ngáp một cái, trong tay xuất hiện một cái Kim Đài cỡ nhỏ, sau đó ném lên thiên không…
VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vô tận Tiên Lực truyền và, Trấn Ma Đài cấp tốc biến lớn… mang theo uy áp phô thiên cái địa, hướng về thân thể Hải Giai trấn áp mà xuống.
“Làm sao có thể?” Hải Giai bất chợt gào thét, tám cái Càng Cua sinh ra cảm giác sợ hãi…
Cắn răng một cái, nàng ta hóa thân thành bản thể, là một Con Cua lớn toàn thân óng ả với lớp vỏ cứng rắn vô cùng…
Trấn Ma Đài mặc kệ là người hay cua, thô bạo pha lẫn bá đạo toàn lực nện xuống…
ĐÙNG!
Âm thanh như hai ngọn núi va chạm vang lên, thân thể con Cua cự đại bị ấn lún sâu xuống mặt đất.
“Nện!” Lạc Nam chỉ tay, vô tận Tiên Lực một lần nữa gia trì vào Trấn Ma Đài…
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Như chày đâm cua trong cối, thân thể của con cua bị Trấn Ma Đài liên tục nện xuống…
Răng rắc…
Mai cua xuất hiện vô số vết nứt, có máu tươi tanh tưởi như suối từ bên trong chảy ra…
“Mau cứu ta!” Hải Giai gào thét, mắt cua muốn lòi ra ngoài…
“Làm sao… có thể?” Hải Sa đám người cũng bị biến cố làm cho khiếp sợ không thôi.
Không hiểu vì sao tình thế đột ngột diễn biến như vậy, hoàn toàn vượt quá ý liệu của bọn hắn.
“Vương Cấp Pháp Bảo… có thể nghiền nát mai cua của Hải Giai chỉ có thể là Vương Cấp Pháp Bảo!” Hải Quy cắn chặt răng gầm to.
Không dám có chút lơ là, thân thể hắn như thiên thạch lao vọt mà ra, một lần hóa thân thành bản thể…
Cự Rùa khủng bố như ngọn núi xuất hiện, thân thể khổng lồ của mình nhanh chóng lăng đến bên cạnh Hải Giai, dùng sức phòng ngự cứng cáp cứu lấy tính mạng của nàng…
ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG…
Trấn Ma Đài mặc kệ là cua hay rùa, nó vẫn điên cuồng nện xuống… đem thân thể khổng lồ của Hải Quy đóng xuống mặt đất.
“Thủy Thổ Cường Hóa!”
Hải Quy gầm thét một tiếng, vô số Thủy và Thổ Tiên Lực nhanh chóng trùm lên mai rùa, hình thành thêm một lớp giáp… đem khả năng phòng thủ của hắn gia tăng gấp mấy lần.
“Phù… phù… phù!” Hải Giai nhân cơ hội thở dốc kịch liệt, bị Trấn Ma Đài liên tục nện xuống đã làm nàng trọng thương, xém chút nữa không nhịn được bạo phát tu vi Ngọc Yêu rồi.
“Con rùa này có chút trâu!” Lạc Nam vuốt vuốt cằm, Trấn Ma Đài nện xuống mai rùa của Hải Quy vậy mà tạm thời không thể phá vỡ.
Sức phòng ngự của cái Mai này đã tiệm cận Vương Cấp Pháp Bảo, thiên tài của Vương Cấp Thế Lực quả nhiên không ai là kẻ đơn giản.
“Giết chết hắn… chỉ cần giết hắn chúng ta sẽ chiếm được Vương Cấp Pháp Bảo, cứ để Hải Quy chống chịu nó đi!” Đạo Lãng hưng phấn bừng bừng chỉ Ngọc Hải quát.
“Lãng nhi nói không sai, chúng ta toàn lực giết hắn!” Hải Sa ánh mắt lóe lên tham lam, gật mạnh đầu.
Nghe hai người đối thoại, Ngọc Hàn Lãnh chính thức tuyệt vọng…
Thiếu Chủ vì sao ngu ngốc như vậy, đạt được một kiện Vương Cấp Pháp Bảo đúng là vận khí nghịch thiên, tuy nhiên với thực lực của thiếu chủ không thể phát huy toàn bộ thực lực của Vương Cấp Pháp Bảo nha.
Lúc này thì tốt rồi, chỉ cần Hải Quy cầm cự Trấn Ma Đài một thời gian, Hải Sa với Đạo Lãng liên thủ đem thiếu chủ giết chết, như vậy Ngọc Tiên Môn lần này xem như mất trắng rồi.
“Là do lão phu quá vô dụng!” Ngọc Hàn Lãnh trong lòng rỉ máu, muốn nói chuyện nhưng lại lực bất lòng tâm.
Lạc Nam cũng âm thầm cảm thán, với thực lực Chân Tiên lúc này của hắn quả nhiên không thể làm Trấn Ma Đài công kích mạnh nhất có thể, thật sự tiếc nuối…
“Tiểu tử, cảm tạ ngươi đã dâng lên Vương Cấp Pháp Bảo!” Hải Sa với Đạo Lãng cười dữ tợn, thân thể đã tiếp cận Ngọc Hải.
Chùy gai cực đại trong tay Hải Sa hưng phấn rung lên, lục tầng Kiếm Ý của Đạo Lãng không cam lòng yếu thế, hai cổ sát khí cuồn cuộn khóa chặt cơ thể Lạc Nam.
“Các ngươi nói nó sao?” Lạc Nam cười tủm tỉm, một thanh Trọng Kiếm đen kịch trầm trọng như núi đã lơ lửng trước mặt, hắn phải dùng hai tay mới có thể nắm lấy.
“Không ổn! Mau chóng giải quyết hắn!”
Cảm giác bất an dâng trào trong lòng Hải Sa với Đạo Lãng hai người, thanh Kiếm kia vậy mà khiến bọn hắn cảm giác được uy hiếp vượt xa cả Trấn Ma Đài…
Tên đã rời cung không thể không bắn, Hải Sa cùng Đạo Lãng quyết tâm giết chết Ngọc Hải trước khi hắn kịp thi triển công kích…
Chùy Gai cùng Tiên Kiếm gào thét ong ong, thô bạo trảm xuống đầu Lạc Nam.
“Hồn Địa!” Lạc Nam cười tủm tỉm, vô tận Linh Hồn bao vây xung quanh cơ thể…
VÈO…
Công kích của Hải Sa cùng Đạo Lãng vừa lúc nện xuống, mất đi mục tiêu làm cả hai chới với.
“Ngục Thần Kiếm Pháp – Lập Ngục Trảm!”
Hồn Địa tiêu tan, giữa trời đất không biết từ bao giờ đã sừng sững một tòa Địa Ngục hùng vĩ xua tan sát khí trong đêm đen…
Lạc Nam tay cầm Hắc Ngục Kiếm toàn lực trảm xuống…
ẦM ẦM…
Địa Ngục rít gào, một kiếm uy thế như đến từ cõi u minh bá đạo mà thần bí, hung hăng nện về phía trước…
KENG…
Hải Sa cùng Đạo Lãng vội dùng Vũ Khí chống đỡ…
Rắc…
Theo âm thanh rạn nứt vang lên, trong ánh mắt khó tinh của hai người, Chùy Gai cùng Tiên Kiếm toàn diện bị đánh vỡ…
Lục Tầng Kiếm Ý băng liệt, Đạo Lãng phun một ngụm máu tươi.
Lập Ngục Trảm vẫn hung hăng nện xuống thân thể cả hai…
“Lãng nhi mau chạy!” Trong lúc mấu chốt, Hải Sa dùng sức đẩy văng Đạo Lãng bay ra ngoài…
Mà thân thể hắn một lần hóa thành Cá Mập, làn da cường hóa… đón đỡ một kiếm kinh thiên.
ĐÙNG…
Da thịt nát bấy, Cá Mập Hải Sa như đạn pháo bị oanh tạc ra ngoài, ở trên không trung điên cuồng thổ huyết, vô số vết thương lần trước chưa khôi phục hoàn toàn lần nữa bạo tạc, ánh mắt trợn trắng…
“Ta cùng ngươi liều!” Đạo Lãng thấy cảnh này tròng mắt muốn nứt, vô tận Lôi Đình ngưng tụ trong tay, hóa thành ngập trời chưởng ấn:
“Kiếp Thiên Chưởng!”
Một chưởng mang theo uy thế vô song, Lục Sắt Lôi Kiếp vạch ngang bầu trời, bắn thẳng về phía Lạc Nam.
“Tiên Đài Trấn Ma Cước”
Lạc Nam sắc mặt lạnh lùng, Đế Diễm cùng Lôi Kiếp nhanh chóng dung hợp, gia trì vào đôi chân…
Một Cước đạp ra, hư ảnh Tiên Đài sừng sững giữa cửu thiên thập địa nện xuống…
Tiên Đài Trấn Ma Cước cùng Trấn Ma Đài là hai thứ trong cùng một Nhẫn Trữ Vật, vị Tiên Vương chủ nhân của chúng nó trước đây chắc hẳn thích thô bạo nghiền ép kẻ địch.
Lạc Nam lúc này thi triển Tiên Đài Trấn Ma Cước dù không thể sánh bằng Tiên Vương nhưng uy lực không thể xem thường được…
Một cước vừa ra, thô bạo đá thẳng vào Lục Sắp Lôi Kiếp.
Lôi Kiếp điên cuồng ma sát với bàn chân Lạc Nam, Lôi Hỏa gầm thét dữ dội, nó muốn chứng minh Lục Sắc Lôi Kiếp không thể sánh bằng mình…
Nếu tu vi của Lạc Nam đồng cấp với Đạo Lãng, như vậy Lục Sắc Lôi Kiếp chỉ là cái rắm… dù sao Lôi Hỏa được tạo thành từ Đế Diễm và Ngũ Sắc Lôi Kiếp…
Chỉ bất quá tu vi của Lạc Nam thua Đạo Lãng khá nhiều, lúc này Kiếp Thiên Chưởng cùng Tiên Đài Trấn Ma Cước trở nên bất phân thắng bại, điên cuồng ma sát và dây dưa…
ĐÙNG…
Rốt cuộc Lôi Hỏa cùng Lục Sắc Lôi Kiếp ở trên thiên không va chạm đến mức nổ tung, âm thanh chấn kinh trời đất, một cổ khí lãng quét ngang bầu trời đem các tầng mây oanh tạc, thân thể của Lạc Nam bị phản chấn văng ra ngoài, đôi chân tê dại, vài thanh xương cốt đứt gãy, da thịt lở loét.
Niết Bàn Linh Thủy cùng Sinh Mệnh Huyền Mộc âm thầm vận chuyển, cố gắng khôi phục xương cốt cho hắn…
Mà đôi tay của Đạo Lãng cũng bị chấn đến máu me đầm đìa, Lôi Hỏa đem da thịt hắn thiêu cháy lộ ra bạch cốt ẩn sâu bên trong, đau đớn đến sắc mặt vặn vẹo, khóe miệng rỉ máu…
“Tiên Đài Trấn Ma Cước!”
Lạc Nam một lần nữa truy kích mà đến, từng cước uy thế ngập trời liên miên bất tuyệt đạp mạnh mà xuống, không cho Đạo Lãng bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Vào những lúc như thế này, khả năng khôi phục mạnh mẽ của Niết Bàn Linh Thủy và Sinh Mệnh Huyền Mộc mới có đất dụng võ.
Lạc Nam và Đạo Lãng cùng bị thương như nhau, nhưng chỉ thoáng chốc Lạc Nam đã sinh long hoạt hổ tiếp tục công kích, mà Đạo Lãng thương thế vẫn đang rỉ máu từng giọt, chỉ có thể cắn chặt răng thi triển thân pháp né tránh.
Bất quá Tiên Lực của Lạc Nam quả thật như hoàng hà vô tận, Tiên Đài Trấn Ma Cước được hắn liên tục tung ra, Đạo Lãng rốt cuộc không thể phản kháng nổi bị đạp bay ra ngoài, lục phủ ngũ tạng sắp nát bấy rồi…
“PHỐC!”
Bên kia chiến tuyến, Hải Quy rốt cuộc không chịu đựng nổi Trấn Ma Đài liên tục nghiền ép, mai rùa rắn chắc lõm xuống một lỗ dữ tợn, phun ra từng ngụm máu lớn.
Ngọc Hàn Lãnh trừng to mắt nhìn “Thiếu chủ” dùng sức một người nghiền ép đám thiên tài, sử dụng các loại thủ đoạn liên miên bất tuyệt, một cảm giác kỳ quái được sinh ra…
Hắn cảm giác như lần đầu tiên trong đời mình quen biết Ngọc Hải vậy… dù hai người ở cùng một Tiên Môn mỗi ngày đều có thể thấy nhau.
Ngọc Hải lúc này cho Ngọc Hàn Lãnh cảm thấy như một người hoàn toàn khác, bất quá cũng không còn đủ sức để suy nghĩ quá nhiều, lúc này hắn cần một nơi để ổn thỏa chợp mắt…
“Khốn kiếp… ta phải giết ngươi!”
Hải Sa vô lực nằm dưới đất nhìn thấy Đạo Lãng vì báo thù cho mình mà bị đạp đến trọng thương, lại thêm Ngọc Hải đã chiếm hoàn toàn ưu thế, hận ý như hóa thành thực chất…
Đã đến nước này, hắn cũng mặc kệ cái gọi là quy tắc… bộc phát tu vi Ngọc Tiên giết chết Ngọc Hải trước rồi tính sau…
“Bộc phát tu vi, toàn lực tiêu diệt hắn…”
Đạo Lãng, Hải Giai, Hải Quy ba người nghe vậy ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng, bị một người trẻ tuổi hành cho ngươi thế khiến ba người nhục nhã đến cực điểm, quyết tâm mặc kệ tất cả dùng máu tươi của hắn để rửa sạch, dù phải khiến Bí Cảnh băng liệt.
Chỉ là khi cả bốn người còn chưa kịp khôi phục Ngọc Yêu và Ngọc Tiên cảnh giới… đối thủ là Ngọc Hải vốn đứng trước mặt không biết từ bao giờ đã mất đi tung tích…
Mà bên dưới mặt đất, Ngọc Hàn Lãnh vốn đang hấp hối cũng biến mất dạng…
“Vô liêm sỉ, phốc!”
Hải Sa bốn người thấy tình cảnh này vừa giận vừa hận không chỗ phát tiết đến mức phun máu, thằng khốn này đánh bọn hắn chật vật hết sức rồi lúc này điên cuồng chạy trốn, làm người sao có thể vô liêm sỉ như vậy.
Lạc Nam mặc kệ tất cả, trong khoảnh khắc vừa rồi hắn đã dùng đến tầng thứ hai của Thân Pháp Thiên Hạ Vô Cực để có thể đoạt lấy Ngọc Hàn Lãnh và chuồn đi một cách quỷ dị và nhanh chóng đến mức như vậy.
Nếu để bốn tên kia kịp thời khôi phục Ngọc Tiên và Ngọc Yêu thật sự là lành ít dữ nhiều, tốt nhất là chuồn mất để bọn hắn không có động cơ để dùng thực lực của Ngọc Tiên Cảnh.
Nhìn Ngọc Hàn Lãnh đã hôn mê bất tỉnh trên tay, khóe miệng Lạc Nam nhếch lên đầy hài lòng…
Huyết Cốt Cơ Băng… lần này dù là chắp cánh cũng khó thoát.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 4 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 18/03/2021 08:39 (GMT+7) |