Một tiếng nổ lớn kinh động toàn thể đại năng.
Không phải trong phạm vi Nguyên Giới, mà âm thanh đến từ hỗn độn.
Lạc Nam sau khi tiễn Thi Hồng Nhan trở về Tam Đạo Môn cũng bị thanh âm này làm cho kinh dị.
Hắn ngẩng đầu, Bất Hủ Thần Hồn bắn lên thiên không, xuyên thủng bầu trời.
Có thể thấy thân ảnh màu tím của một nữ tử đang đứng giữa hỗn độn bao la.
Chính là Vân Tiêu.
Vụ nổ vừa rồi do nàng tạo ra, mà khí tức trên thân thể nàng lúc này tỏa ra khiến hỗn độn cũng phải vặn vẹo dữ dội như từng con sóng lớn.
Vân Tiêu chậm rãi mở mắt, toàn bộ uy thế biến mất, nội liễm trở về như một nữ phàm nhân, hoàn toàn không có chút nguy hiểm.
“Hahaha, đại tỷ đây là đang thị uy sao?” Lạc Nam dùng âm ba phát động, cười phá lên trêu tức.
Tiếng cười của hắn truyền vào trong tai Vân Tiêu, gò má của nàng hiện lên một tia xấu hổ:
“Xú tiểu tử.”
Đã hoàn thiện thể chất, nàng chưa kịp thích ứng nên mới tạo ra động tĩnh lớn, quả thật hơi mất tự nhiên.
Trong ánh mắt muốn lồi ra của Lạc Nam, chỉ thấy Vân Tiêu vung tay xé rách hỗn độn, thân ảnh bước vào vết rách.
Vài giây ngắn ngũi, nàng đã hiện ra trước mặt nam nhân, nhếch môi hỏi:
“Trở về từ khi nào?”
“Cái quỷ gì thế?” Lạc Nam như lâm đại địch, vội vàng lùi vài bước chân.
Phải biết rằng Dị Nữ nhờ vào luyện hóa huyết mạch của Hỗn Dị Thủ Lĩnh nên mới có năng lực tạo ra thông đạo liên kết cùng hỗn độn.
Ấy thế mà Vân Tiêu lại cường bạo xé rách, thậm chí khiến hỗn độn rách xuyên vào Nguyên Giới?
Điều này cực kỳ nghịch thiên.
“Biết sợ?” Vân Tiêu bá đạo nói:
“Nên nhớ ai mới là đại tỷ, năm đó có thể một câu nói trấn áp ngươi, bây giờ cũng có thể.”
“Khá lắm!” Lạc Nam nâng lên ngón tay cái.
Hương Trà thì liên thủ với Đạo Thụ, Vân Tiêu càng táo bạo hơn, trực tiếp chơi đòn phủ đầu.
Rồi Lâm Tích, Hoài Khánh, Yểm Ma Điện Chủ đám người cũng không phải quả hồng mềm.
Càng ngày càng thú vị, hắn đã rất muốn phát động Bản Nguyên Chi Chiến.
“Nguyên Giới cũng nên thống nhất.” Vân Tiêu ung dung.
“Vẫn luôn chờ nàng.” Lạc Nam ôn nhu nói.
“Trước tiên dọn dẹp Đạo Quốc!” Nàng nhẹ nhún vai, thân ảnh biến mất.
Lạc Nam đuổi theo phía sau.
Rất nhanh, hai người hiện ra tại không trung.
Nguyên Giới có Tinh Môn bảo vệ, hầu hết đều đã phục hồi rất tốt, chỉ riêng Đạo Quốc vẫn cực kỳ thê thảm.
Khắp nơi đều bị hỗn độn ăn mòn, sinh linh biến mất, hoàn toàn bị hơi thở tử vong, chết chóc bao trùm.
Nơi này có quá nhiều oán khí của dân chúng Đạo Quốc chết thảm không được siêu sinh, đã hình thành một vùng lệ khí dữ tợn, ngay cả Thần Đạo cũng không dám tự ý tiến vào.
“Ngươi vừa trở về đã lo tán gái, không để ý đến chỗ này đúng chứ?” Vân Tiêu hỏi.
“Khụ.” Lạc Nam xấu hổ vuốt vuốt mũi.
Vốn hắn đối với Đạo Quốc chẳng có hảo cảm gì nên cũng lười chú ý, nhưng lại quên mất Nguyên Giới giờ đây đã thuộc về Phá Đạo Liên Minh của mình.
“Còn không mau ra tay?” Vân Tiêu nhấc chân đạp hắn.
Lạc Nam nhún nhún vai thả người bay ra.
RỐNG… GÀO… HÚ…
Trong nháy mắt, hàng chục tỷ oán hồn lệ khí chưa tan đã như vòi rồng xông thẳng về phía hắn.
Khí tức hỗn độn hòa cùng những oán hồn này, tạo nên cảnh tượng đen kịt như ma vật từ địa ngục trỗi dậy.
Vốn dĩ Lạc Nam chỉ cần triệu hoán Hỗn Độn Long Linh, chúng nó có thể thôn phệ sạch sẽ một cách dễ dàng…
Nhưng nói thế nào thì nói, người chết như đèn tắt, ân oán giữa hắn và Đạo Quốc cũng đã kết thúc rồi, vô số dân chúng, tu sĩ này chết oan, cũng không nỡ khiến bọn họ không được siêu sinh.
Hắn đứng giữa Đạo Quốc, Cổ Ngữ Phật kích hoạt, Phật Thế phô thiên cái địa mở ra.
Bất Hủ Thần Hồn chiếu rọi bốn phương tám hướng, Lạc Nam miệng niệm Siêu Độ Vong Linh.
Kết hợp với Thiên Âm Đạo Kinh, Phật Âm khuếch đại.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả oán hồn, khí tức thù hận, không cam lòng, phẫn nộ hay dữ tợn đến gần đều được siêu thoát.
Phật Quang bừng sáng giữa bóng đêm, Lạc Nam lúc này như một vị cao tăng đắc đạo, phổ độ chúng sinh.
Hàng nghìn, hàng vạn, hàng triệu rồi lại hàng tỷ oán hồn đều đã được siêu thoát, có thể tiến nhập luân hồi.
Bọn hắn nhẹ nhõm, trước khi tan biến lại đồng loạt hướng về phía Lạc Nam dập đầu.
Đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này, Loạn Thanh Quân cùng Thiên Khả chảy nước mắt, trên mặt nồng đậm tự hào.
Hiển nhiên ngay cả chính các nàng cũng không nghĩ, Đạo Quốc đã từng dốc toàn bộ quốc lực truy sát và vây giết phu quân, nhưng giờ đây hắn lại lựa chọn phương pháp nhẹ nhàng nhất, cao đẹp nhất để giải thoát cho toàn thể con dân Đạo Quốc.
RỐNG…
Những luồng hỗn độn chi lực còn đọng lại nhận ra có kẻ đang muốn huỷ diệt chúng nó, liền theo bản năng phản kháng, ngưng kết thành từng vòng xoáy cuồng bạo nghiền về phía Lạc Nam.
Nhưng mặc kệ chúng nó hung bạo đến đâu, vừa mới đến gần bán kính vạn trượng đã bị cái bóng dưới chân Lạc Nam nuốt chửng.
“Thú vị đấy… giấu cái gì dưới chân vậy?” Vân Tiêu hứng thú mỉm cười, bất quá nàng cũng không nhìn trộm.
Hắn không hỏi thủ đoạn của nàng là gì, nàng cũng không tìm tòi bài tẩy của hắn.
Như vậy chiến đấu mới thật sự thú vị.
Thiên địa cộng hưởng khi Đạo Quốc được phục hồi, dù không còn sinh mệnh nào tồn tại nhưng tà ác, loạn lạc, oán hồn đều đã tiêu tan.
Chỉ cần có thêm thời gian, Đạo Quốc sẽ lại khôi phục thành một vùng đất trời tươi tốt.
Lạc Nam làm ra cống hiến to lớn, một cổ lực lượng mơ hồ hàng lâm, cuồn cuộn như thác chảy vào cơ thể hắn.
“Cái này?” Hắn giật mình, đưa mắt nhìn về phía Vân Tiêu, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
Là Công Đức Chi Lực.
Cống hiến cho thế giới, được thế giới ban phát Công Đức…
“Vân Tiêu… chỉ có thể là nàng.” Thần Huyền Huân trong đan điền cũng nhịn không được thể hiện khâm phục:
“Nàng cố ý làm như thế, muốn một trận thật sự công bằng, dù thua hay thắng cũng vô oán vô hối.”
Vốn dĩ Vân Tiêu là người được Giới Linh của Nguyên Giới lựa chọn để kế thừa Thế Giới Bản Nguyên.
Vậy nên trong cuộc chiến tranh đoạt, nói không chừng Giới Linh sẽ lặng lẽ ra tay, tác động xấu gây bất lợi cho Lạc Nam để Vân Tiêu tăng tỷ lệ giành chiến thắng.
Vân Tiêu thừa hiểu điều đó, thế nên nàng chủ động yêu cầu Lạc Nam giải quyết tình huống tồi tệ ở Đạo Quốc, từ đó được Công Đức Chi Lực của thế giới gia thân.
Mà khi hắn có Công Đức Chi Lực bảo hộ với số lượng kinh khủng như vậy, Giới Linh chắc chắn không thể ra tay với hắn nữa rồi, đây là quy tắc của thế giới, dù là Giới Linh cũng vô pháp làm trái.
Vân Tiêu đã từ bỏ ưu thế của nàng, rõ ràng nàng có thể tự mình giải quyết tình huống ở Đạo Quốc và thu được Công Đức Chi Lực, chiếm hết lợi ích…
Nhưng nàng lựa chọn ngược lại, dù điều đó gây bất lợi cho nàng.
Tất cả chỉ để đánh một trận công bằng, ngang hàng với người nam nhân mà nàng vừa mắt mà thôi.
“Nàng gian lận, ta không phục, dù bại cũng không thể phục nổi.” Lạc Nam chợt ngửa đầu mắng to.
“Nói khùng nói điên cái gì?” Vân Tiêu nhíu mày, chẳng hiểu mình làm sai ở đâu?
“Nàng cứ như thế, sẽ khiến ta càng ngày càng yêu nàng.” Lạc Nam thở dài, cảm thấy mình đã sắp thất bại:
“Đến khi chiến đấu, ta làm sao dám toàn lực ra tay? Đây chắc chắn là khổ nhục kế, mỹ nhân kế… đúng, nhất định là như vậy.”
Hắn phải tự lừa mình dối người để bớt đi sự si mê, có như vậy hắn mới “nhẫn tâm” mà thi triển toàn bộ thực lực khi phải đối mặt với nàng.
Vân Tiêu vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn hắn:
“Tên thần kinh!”
Thân ảnh biến mất, chỉ để lại hương thơm hòa cùng làn gió…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 140 |
Ngày cập nhật | 15/05/2025 15:39 (GMT+7) |