Hương Trà liền từ trên võng tre đứng lên, tư thái lười biếng trước đó hoàn toàn biến mất.
Bởi vì nàng cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.
Cái loại cảm giác này là lần đầu tiên Hương Trà nhận được từ trên người Lạc Nam, phải biết rằng nàng chính là thiên địa kỳ trân, đối với những thứ có khả năng uy hiếp đến mình vô cùng nhạy cảm.
Lần trước Lạc Nam trở về đã rất mạnh, hiếm có đối thủ nhưng nàng chẳng thấy vấn đề gì.
Lần này thì khác rồi, hắn đã lột xác từ trong ra ngoài, trở thành đại năng chân chính.
“Sư tỷ yêu dấu? Sao lại có vẻ nghiêm túc đến vậy?” Lạc Nam tủm tỉm hạ người rơi xuống bên cạnh nàng:
“Đến ôm một cái.”
Hắn giang rộng hai tay ôm lấy nàng, Hương Trà bật cười hung hăng đấm vào bụng hắn:
“Xú tiểu tử, xem ra ngươi rất tự tin?”
Mặc dù nàng muốn vận dụng thêm cả Đạo Thụ để đánh hắn, nhưng khi nghe cái tên này không sợ hãi chút nào, ngược lại còn khích lệ nàng… vẫn cảm thấy không vui.
“Hảo.” Đạo Thụ trầm giọng:
“Vốn vừa rồi lão phu không có ý định giúp Hương Trà nha đầu, nhưng khi nhìn thấy ngươi, lão phu quyết định tham gia trận chiến này.”
Hiển nhiên không riêng gì Uẩn Linh Đạo Trà mà ngay cả Đạo Thụ cũng đã nhận ra sự biến hóa của Lạc Nam, nóng lòng muốn thử sức cùng hắn.
“Haizz, các ngươi thật đúng là.” Không Mộc Đạo Nhân bất đắc dĩ:
“Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt.”
“Tiền bối xin cứ an tâm, ta chỉ muốn sư tỷ hiểu mình đã đủ khả năng bảo hộ nàng.” Lạc Nam vỗ vỗ ngực…
“Đủ lông đủ cánh rồi, trước đây đều là ta bảo vệ ngươi, sau này cũng như thế.” Hương Trà nâng lên nắm đấm.
Nàng biết sau đại chiến với Giới Điện, muốn che giấu hắn về thực lực và gốc gác của mình đã là chuyện không thể nào.
Chỉ bất quá dù nàng có là Uẩn Linh Đạo Trà hay bất cứ tồn tại nào khác đi chăng nữa, nàng vẫn là nữ nhân có địa vị quan trọng trong lòng hắn, điều này chưa từng thay đổi.
“Lần này trở về, có chuẩn bị chút lễ vật hiếu kính tiền bối.” Lạc Nam lấy ra phần tài nguyên thích hợp với Không Mộc Đạo Nhân dâng lên.
Nhìn nam tử trước mắt, ánh mắt đục ngầu của Không Mộc Đạo Nhân nhịn không được trở nên nhu hòa, gật đầu nói:
“Ngươi có lòng rồi.”
“Quà của lão tỷ đâu?” Hương Trà giận dữ hỏi.
“Đương nhiên là có.” Lạc Nam cong môi, lấy ra một bình Linh Thần Đạo Thuỷ đưa đến.
“Đây là?” Hương Trà hai mắt tỏa sáng, nước bọt xém chút chảy ra.
Nàng là thực vật, cực kỳ ưa thích mấy loại tài nguyên nồng đậm thuộc tính tự nhiên như thế này.
“Đặc sản của Linh Giới, ta phải bí mật ẩn nấp một phương đại thế giới cực nguy hiểm, bị hàng chục đại năng vây giết mới thành công đổi được thứ này đó.” Lạc Nam ra vẻ nghiêm nghị nói ra:
“Sư tỷ đừng chê cười.”
“Xem như ngươi biết điều.” Hương Trà vui sướng mang theo Linh Thần Đạo Thuỷ chạy đi nghiên cứu.
Nhìn thấy đại chiến sắp bắt đầu mà hắn còn đem thứ quý giá như vậy đưa cho nữ đồ đệ, Không Mộc Đạo Nhân xem như triệt để an lòng.
Bất kể như thế nào, bọn hắn vẫn luôn suy nghĩ cho đối phương.
“Tiền bối, lần này ta trở về gấp gáp, không có thời gian gặp các sư đệ, sư muội…” Lạc Nam lấy ra một chiếc Nhẫn Trữ Vật đưa cho Không Mộc Đạo Nhân nhờ vả:
“Phiền ngài phân chia, giao đến bọn hắn giúp ta.”
Vẫn như thường lệ, cứ mỗi khi hắn trở về Độ Đạo Môn, không thể thiếu lễ vật cho toàn thể đệ tử.
Hắn thu thập nhẫn trữ vật của trăm ngàn đại quân Hỗn Độn Long Tộc, mấy việc này chỉ là chuyện nhỏ, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng.
“Bọn hắn vẫn luôn xem ngươi là tấm gương.” Không Mộc Đạo Nhân mỉm cười:
“Nhận được quà nhất định sẽ rất kích động.”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv.com/con-duong-ba-chu-quyen-17/
Đã về tông môn, không thể không bái phỏng các vị Đạo Chủ.
Thái Diễm đã ở Bá Chủ Chi Thành, Lạc Nam vào chủ điện diện kiến Cầm Di và Bùi Nhật Linh.
Chỉ bất quá lần này, hắn đã thay đổi cách xưng hô, chắp tay nói: “Nhạc mẫu đại nhân, Bùi đại ca.”
“Bên ngoài kia, đặc sắc chứ hả?” Bùi Nhật Linh cười hỏi.
Lạc Nam nhìn ra ngọn lửa hừng hực trong mắt Bùi Nhật Linh đang cháy.
Nhưng nghĩ cũng đúng mà thôi, thân là nhân vật có thiên phú, có chiến lực cường hoành như vị Vực Thần Đạo Chủ này, nói không hướng về hỗn độn bao la rộng lớn chính là nói dối.
Hắn vẫn ở Độ Đạo Môn đến ngày hôm nay tất cả đều vì hai từ “trách nhiệm”.
Một khi Độ Đạo Môn có người thừa kế, khả năng cao Bùi Nhật Linh sẽ xông pha, tìm kiếm con đường đại đạo của riêng mình.
Trước đó Lạc Nam cũng có nghe Đan Phỉ đề cập, Bùi Nhật Linh đang muốn bồi dưỡng Bùi Vũ trở thành Vực Thần Đạo Chủ đời tiếp theo.
Bùi Vũ đã đột phá Thần Đạo, tính cách có phần thiếu đứng đắn nhưng nhân phẩm có thể đảm bảo, chuyện kế thừa vị trí của Bùi Nhật Linh chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Mà Lạc Nam cũng không có ý định ngăn cản, bởi vì hắn tin tưởng với năng lực của Bùi Nhật Linh, dù ở bất cứ nơi nào thì y cũng có thể thích ứng được.
Hắn sẽ chỉ tạo điều kiện để đối phương đỡ vất vả hơn khi bước chân ra khỏi Nguyên Giới mà thôi.
Về phần Cầm Di thì khác, nàng hiện tại đang rất vui vẻ hài lòng với cuộc sống.
Ngân Thiên Quốc Chủ đã thoái vị, dành phần lớn thời gian bầu bạn với nàng… ngôi vị Quốc Chủ giao lại cho tiểu tử Ngân Niên.
Càng đáng mừng hơn nữa, Ngân Niên và phi tử của y sinh ra được một cặp song bào thai gồm một nam một nữ, đẩy Cầm Di lên chức bà nội.
Nuôi dưỡng và chăm sóc đôi cháu này đang là niềm sung sướng lớn nhất của Cầm Di, đương nhiên vẫn luôn tìm cách thúc giục Cầm Dao Nhã sinh thêm cho mình cháu ngoại.
Cầm Dao Nhã vô cùng bất đắc dĩ, vấn đề này chỉ là tùy duyên, không thể cưỡng cầu, nàng cũng chẳng biết phải làm thế nào.
Lạc Nam trò chuyện với hai người hồi lâu, Cầm Di mới nhắc nhở hắn:
“Chúng ta biết hoài bão của ngươi, Độ Đạo Môn hay cả Nguyên Giới đều không phải nơi dừng chân cuối cùng, nhưng ngươi đang là Hộ Thần Trưởng Lão của chúng ta, ngày nào đó nếu ngươi rời đi, phải có trách nhiệm tìm người thay thế.”
“Nhạc mẫu xin an tâm, ta sẽ sắp xếp chu toàn.” Lạc Nam mỉm cười:
“Tuy nhiên lần này đến bái phỏng không phải chỉ để nói chuyện của tông môn, còn muốn đề cập chuyện của ta.”
“Chuyện gì thế?” Bùi Nhật Linh hứng thú hỏi, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc, hiển nhiên đã mơ hồ đoán được phần nào.
“Khụ.” Lạc Nam ho khan một tiếng, nghiêm túc chắp tay:
“Tiểu đệ ngưỡng mộ Linh Hi đã lâu, cùng nàng sớm có tình cảm, mong được hỏi cưới vào Lạc Gia, nhờ đại huynh làm chủ.”
Hắn nói xong, Ninh Vô Song cũng từ trong không gian pháp bảo hiện ra, mang theo sính lễ đã chuẩn bị sẵn sàng, trang trọng.
Hỗn Độn Thần Long Châu, lá cây Kiến Mộc, Bất Tử Dịch Thuỷ, Bồ Đào Quả và Thăng Hoa Thần Đan, Tre Cổ Việt biến dị, Thần Bảo Cực Phẩm.
Đã là Minh Chủ, địa vị khác xa trước đây, sính lễ cũng phải nặng hơn.
Bùi Nhật Linh mặc dù là Đạo Chủ, nhưng đối với mấy chuyện này chưa từng có kinh nghiệm, liền chuyển ánh mắt cầu cứu sang Cầm Di.
Cầm Di nhịn không được liếc xéo Lạc Nam một cái, nhưng lại không thể không ra mặt tiếp đón Ninh Vô Song, dù sao thì đôi bên chính là thông gia.
“Đối với chuyện hạnh phúc cả đời của muội muội, người đại ca như ta cũng không thể tự tiện, phải hỏi trước tâm ý của nàng.” Bùi Nhật Linh nói:
“Cho gọi Linh Hi vào điện!”
Rất nhanh, Bùi Linh Hi đang bế quan bị kinh động chạy vào.
Nhìn thấy Lạc Nam nghiêm túc đến mức gọi cả Ninh Vô Song theo cùng, tim đập rộn ràng, gò má đỏ tươi như máu.
“Phá Đạo Minh Chủ muốn hỏi cưới muội, ý của muội thế nào?” Bùi Nhật Linh hỏi, lòng thầm cười trộm, thừa biết đáp án.
Nào ngờ Lạc Nam vội vàng lên tiếng đính chính: “Tiểu đệ hỏi cưới Linh Hi vào Lạc Gia, mong nàng trở thành một vị Lạc Phu Nhân, không liên quan gì đến thân phận đao to búa lớn như Minh Chủ.”
Ninh Vô Song gật đầu hài lòng, nhi tử rất biết cách làm nàng tự hào, cũng rất biết cách khiến Bùi Linh Hi được thoải mái hơn.
Nếu dùng thân phận Phá Đạo Minh Chủ, khó tránh khỏi cậy quyền cậy thế, mà Bùi Linh Hi dù có gật đầu lại khiến người khác cho rằng nàng xem trọng ngôi vị Minh Chủ của hắn.
Chỉ cần Lạc Gia là đủ rồi, hắn muốn cưới Lạc phu nhân, không phải Minh Chủ phu nhân.
Về phần này, rõ ràng Bùi Nhật Linh ít kinh nghiệm hơn…
“Không biết đại ca thấy mối hôn sự này thế nào?” Bùi Linh Hi lại hỏi ngược lại Bùi Nhật Linh.
“Khụ, khụ.” Bùi Nhật Linh ho khan kịch liệt, truyền âm hỏi:
“Trả lời sao?”
“Cứ đánh giá thật.” Cầm Di truyền âm nói.
“Được rồi.” Bùi Nhật Linh ưỡn ngực thẳng thắng:
“Vốn cho rằng thế gian này không có nam tử nào xứng với muội muội của ta, bất quá từ khi tiểu tử Lạc Nam xuất hiện, ta liền thấy rất vừa mắt.”
“Phốc!” Cầm Di xém chút một ngụm phun ra.
Bùi Linh Hi cả người đỏ bừng, cuối cùng chỉ có thể mím môi: “Huynh trưởng như cha, mọi chuyện do đại ca làm chủ.”
Nói xong đã hóa thành làn gió tan biến mất dạng.
Bùi Nhật Linh gãy gãy đầu, nở một nụ cười: “Nếu đã như vậy, chọn ra ngày lành tháng tốt, cho phép các ngươi cử hành hôn lễ.”
“Sau khi Nguyên Giới có chủ, không biết ý của Bùi gia thế nào?” Ninh Vô Song vui mừng hỏi.
“Tốt lắm!”
Bùi Nhật Linh sảng khoái đáp ứng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 136 |
Ngày cập nhật | 14/05/2025 15:39 (GMT+7) |