“Nếu đã như vậy, ta chỉ mong sau khi kết thúc… ngươi và đại tỷ đều bình an.”
“Đương nhiên là bình an, ta còn muốn mía ngọt đánh cả cụm, sao có thể xảy ra vấn đề gì được?” Lạc Nam cười hắc hắc.
“Ngươi đứng đắn cho ta, với địa vị hiện tại của ngươi, mỗi cử chỉ, hành động đều sẽ là gương mẫu của vô số sinh linh ở thế giới này.” Bích Tiêu hừ một tiếng cảnh cáo.
“Vậy thì thôi, ta không thèm làm Minh Chủ nữa.” Lạc Nam bất mãn nói.
“Tại sao?” Bích Tiêu khó hiểu.
“Ta cố gắng tu luyện đến ngày hôm nay chỉ vì bốn chữ “tùy tâm sở dục”, nếu như thực lực càng mạnh, địa vị càng cao nhưng ngay cả cách hành sự cũng phải gò bó, vậy tu luyện còn có ý nghĩa gì?” Lạc Nam mỉm cười:
“Huống hồ ta cũng chỉ đùa giỡn với nữ nhân của mình.”
“Ai là nữ nhân của ngươi?” Bích Tiêu đỏ mặt.
“Mặc kệ, chuyện đã hứa với nàng ta đã hoàn thành, còn chuyện nàng hứa với ta không thể nuốt lời.” Lạc Nam bá đạo nói:
“Sau khi Nguyên Giới thống nhất, nàng phải gả cho ta.”
Bích Tiêu mím môi, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý cho ngày này, nhưng khi nó đến vẫn nhịn không được mà cảm thấy khẩn trương.
“Với thực lực của hắn, mình muốn trốn cũng trốn không thoát.” Nàng tự lừa mình dối người thầm nhủ, lí nhí nói:
“Vậy thì đơ…”
Chỉ là chưa nói hết câu, cằm đã bị nâng lên, một bờ môi ấm nóng đã phủ kín đôi môi anh đào thanh mát của nàng.
“Ưm… tên vô lại.”
Toàn thân nàng mềm nhũn, bị hắn ôm vào trong lòng.
Nội tâm đóng chặt bấy lâu nay đã hé mở, cảm xúc càng ủ càng nồng khiến nàng không muốn chống cự.
Hơn nữa dù chưa từng ăn thịt heo, ở bên cạnh hắn và mấy nữ nhân lâu rồi đâu phải chưa từng thấy heo chạy.
Bích Tiêu buông lỏng, hé môi đôi môi, chiếc lưỡi đinh hương nghênh đón nam nhân xâm nhập.
Lạc Nam tuy kích động nhưng không vội vàng dồn dập, ngược lại dịu dàng nâng niu nàng trong vòng tay.
Nhớ đến năm đó tại Hải Long Cung gặp nhau, hắn là tên tiểu tử vừa bước vào hành trình xông pha Ngũ Châu Tứ Vực, nàng lại là Chí Tôn cao cao tại thượng…
Phát sinh đủ mọi chuyện cho đến tận hôm nay, tình cảm của hai người đã như hoa tươi chờ ngày nở rộ.
Nếu không phải vì Bích Tiêu kiên cường vượt xa người khác, có lẽ đã sớm luân hãm từ lâu.
Nụ hôn như kéo dài hàng thế kỷ, Lạc Nam cũng chẳng táy máy tay chân gì, đối với hắn nàng có ý nghĩ đặc biệt.
Mãi đến khi Bích Tiêu cảm giác được sắp ngạt thở, thân thể ngày càng nóng như lửa đốt mới dùng sức đẩy hắn ra, thanh âm có chút run rẩy:
“Vừa lòng chưa?”
“Vĩnh viễn cũng không đủ.” Lạc Nam chép chép miệng.
Lòng nàng như có gì đó ngọt ngào lan tỏa, xoay người đứng lên như tiên tử không nhiễm bụi trần thả người bay đi, chỉ còn hơi thở hòa cùng làn gió thơm ngát bên tai:
“Ngươi cẩn thận một chút, đại tỷ rất mạnh.”
Lạc Nam vuốt cằm, hắn chưa từng dám lơ là khi phải đối đầu với Vân Tiêu.
Dù là Thần Huyền Huân cũng đánh giá rất cao Vân Tiêu, hắn sao có thể không cẩn thận?
Nhưng Bích Tiêu nhắc nhở hắn một câu như thế đã cho thấy thái độ của nàng.
Nàng đứng về phía hắn, ủng hộ quyết định của hắn.
Chỉ cần như vậy là đủ rồi.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv.com/con-duong-ba-chu-quyen-17/
Lạc Nam đẩy ra Yêu Uyển Cung, nhìn thấy cung điện trống rỗng, vuốt cằm nghi hoặc:
“Nàng trốn đi đâu rồi? Chẳng lẽ là về Đạo Yêu Thần Cung?”
Hắn định tìm Yêu Mị Uyển bàn chút chuyện “chính sự”, vậy mà không phát hiện tung tích của nàng.
Nghĩ đến đây liền đến đình viện giữa hồ nơi nàng và tỷ tỷ Yêu Chỉ Hân hay ngồi thưởng trà cũng không thấy đâu.
Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn lóe lên, tầm mắt của Lạc Nam cấp tốc phóng đại.
Rốt cuộc nhìn thấy tại Hoài Hành Chi Địa, Yêu Mị Uyển cùng Yêu Chỉ Hân đang chiến đấu với Cổ Nhật Cơ và Cổ Nguyệt Cơ.
Chẳng biết từ bao giờ hai đôi tỷ muội này trở nên khá thân thiết, thường hay luận bàn, chiến đấu gia tăng kinh nghiệm.
Một bên thì có sở trường ngự thú tác chiến, một bên lại chấp chưởng các Đạo Thuộc Tính.
Bất quá phần thắng thường nghiêng về tỷ muội Cổ Gia, dù sao thì các nàng cũng là hậu duệ của Siêu Thần, thủ đoạn vượt trội hơn so với tỷ muội Yêu Gia.
Không nóng vội, Lạc Nam trực tiếp trèo lên giường trong Yêu Uyển Cung, hóa thành cái bóng chờ đợi, miệng cười đầy xấu xa.
Quả nhiên khi màn đêm buông xuống, Yêu Mị Uyển truyền tống trở về trong cung.
Hắn đang định nhào đến, chợt nhìn thấy y phục trên thân nàng biến mất.
“Chiến đấu cả ngày đầy mồ hôi…” Yêu Mị Uyển thả người tiến vào bể nước ấm, thoải mái thở dài.
Lạc Nam chỉ thấy dưới làn nước ấm, thân thể như thuỷ xà quyến rũ vô hạn mờ mờ ảo ảo, trắng nõn hồng hào, đường cong lã lướt, quả thật là kịch độc với mọi nam nhân.
“Cái tên vô lương tâm đó.” Yêu Mị Uyển nói một mình như khuê phòng oán phụ:
“Lần trước chưa chuẩn bị, lần này đã sẵn sàng thì hắn không thèm đến, chắc là bị hồ ly tinh và quỷ nữ kia bắt mất rồi.”
“Oan lắm nha lão bà!”
Lạc Nam đột ngột lao vọt lên.
“A.” Yêu Mị Uyển chưa kịp hét lên, hắn đã nhanh chóng dùng tay che miệng nàng, Bất Hủ Bá Y biến mất ôm nàng áp xuống bể nước nóng.
Yêu Mị Uyển nhận ra tên phu quân khốn kiếp vậy mà tập kích mình, những lời vừa rồi đã bị hắn nghe trộm, nhất thời giận dữ muốn chết, hung hăng cắn tay hắn.
Lạc Nam mặc kệ đau đớn, cười hì hì:
“Phu quân đợi nàng cả ngày, nàng lại vu oan cho ta đi với nữ quỷ rồi cả hồ ly?”
“Mau tránh ra!” Yêu Mị Uyển tức tối truyền âm, nhịp tim lại đập rộn không thể ngừng nghỉ.
“Nàng nhìn ta là ngốc sao? Thê tử cưới về rồi, đã sẵn sàng rồi, ta đâu phải thái giám?” Lạc Nam dùng sức siết chặt lấy ngọc thể không xương của nàng:
“Nàng thật thơm, ôm thật mềm.”
Vừa nói vừa dùng sức cọ xát dưới dòng nước, da thịt liền kề, thái độ chống đối của Yêu Mị Uyển cũng ngày càng yếu ớt.
Thấy chủ nhân mình bị “khi dễ”, Chiến Thú mạnh nhất của Yêu Mị Uyển gầm lên, say lưng nàng hiện ra Hung Thú Đương Hổ.
Đương Hổ này đã được thôn phệ Hỗn Độn Long Châu, có thân thể như đại bằng, hai cái đầu hổ dữ tợn, lông vũ toàn thân lại như vảy rồng kết thành.
“Đồ đầu đất!” Lạc Nam bực bội, trực tiếp vung tay đập lên đầu nó, mười vạn hành tinh vận chuyển.
“Phốc!”
Đương Hổ bị nện cho choáng váng, miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.
“Đáng ghét, ngươi ức hiếp chủ nhân chưa đủ, rồi giờ ngay cả chiến thú cũng không buông tha?” Yêu Mị Uyển vừa bực mình vừa buồn cười.
“Ai kêu nó không hiểu phong tình, phá hư chuyện tốt của chúng ta?” Lạc Nam hất cằm.
“Hết cách với ngươi.” Yêu Mị Uyển trêu tức:
“Bất quá Đương Hổ của ta là cái, khi nó hóa hình chính là đại mỹ nhân, ngươi không thương hoa tiếc ngọc gì cả.”
“Mặc kệ, ta trước thương chủ nhân của nó.” Lạc Nam cười haha.
“Đừng có hối hận đấy.” Yêu Mị Uyển liếc xéo đôi mắt đẹp, uyển chuyển nghênh đón.
Động phòng hoa chúc vốn là việc thiên kinh địa nghĩa của phu thê, hai người danh chính ngôn thuận, được cả thế giới chúc phúc, còn chờ gì nữa?
Sau vài động tác của người có kinh nghiệm như hắn, từng tấc từng tấc ngọc ngà của nàng đều bị công phá đến không còn manh giáp.
Vài lần nàng muốn đảo khách thành chủ đều thất bại thảm hại, hết cách rồi… nam nhân này quá mạnh mẽ.
“Nhẹ một chút, thiếp ê ẫm…” Nàng rên rỉ nỉ non.
“Ngoan nào, nhấc chân cao lên!” Lạc Nam dụ dỗ:
“Chúng ta song tu công pháp.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 17 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 136 |
Ngày cập nhật | 14/05/2025 15:39 (GMT+7) |