Đó là thời điểm hắn tiến vào Tứ Đạo Cổ Lâm trước khi hóa phàm, nhìn thấy thân ảnh múa kiếm trong bộ váy dài màu trắng kia, nghe thấy giọng hát ai oán hối hận kia, lại nghe thấy câu hỏi mang theo một tia hy vọng của nàng.
Nội tâm Lạc Nam run rẩy, hắn đã sớm biết Giới Linh sẽ nhắm vào điểm yếu duy nhất này để làm khó hắn.
Nhưng sau một kiếp phàm nhân, tâm của Lạc Nam bình lặng như nước, lựa chọn thản nhiên đối mặt.
“Mộng đã tan, người cũng nên thức tỉnh.”
Vẫn như lần trước, hắn chậm rãi thốt lên câu trả lời.
Chỉ là hắn không quay đầu bước đi, hắn không lựa chọn rời khỏi, ngược lại tiếp tục dừng chân chứng kiến…
Nữ nhân thê mỹ phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt mông lung ướt đẫm nhìn thân ảnh nam nhân trong tuyệt vọng.
Nàng bước đến bên bờ vực thẳm.
Trong sự nghi hoặc của Lạc Nam, giải trừ khế ước với Uyên Ương Kiếm, phong ấn chúng nó, buông thả vào vực sâu.
Đồng tử trong mắt Lạc Nam co lại, hơn ai hết hắn hiểu ý nghĩa của hai thanh kiếm này đối với bản thân nàng.
Đó là kiếm do phụ mẫu của nàng để lại, đã từng xem nó quý trọng hơn tính mạng của chính mình.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến Lạc Nam không thể lường trước được.
Nàng lơ lửng giữa không trung, một thân tu vi đã có thể hóa phàm lại đột ngột phân tán, Nguyên Lực như vòi rồng giải phóng…
Lạc Nam thở hổn hển, lồng ngực phập phồng…
Tu vi của nàng, linh hồn của nàng đều đang tiêu tán.
“Đáng sao…” Lạc Nam thì thào, bờ môi trở nên khô khốc.
Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một thanh âm thở dài vọng giữa không trung:
“Không hối hận chứ?”
Lạc Nam toàn thân chấn động, đây chính là giọng nói của đại tỷ Vân Tiêu, hắn không thể lầm được.
Kiếm Vô Uyên chỉ còn một chút hơi tàn, hai mắt nhắm chặt, bờ môi nở nụ cười mãn nguyện:
“Hy vọng Hội Trưởng tán thành, nguyện vọng của Vô Uyên…”
“Những năm qua ngươi cống hiến cho Phá Đạo Hội không cầu hồi báo, một nguyện vọng duy nhất này… dù hắn có giận trách, ta cũng sẽ thành toàn.” Vân Tiêu thở dài:
“Yên tâm đi, ta sẽ nhờ Giới Linh một lần… để ngươi có thể chuyển thế vào một kiếp phàm nhân của hắn, nhưng mà khi đó… thế gian chắc chắn không còn Kiếm Vô Uyên.”
“Đa tạ Hội Trưởng.” Kiếm Vô Uyên khép lại đôi mắt, một giọt thanh lệ trong suốt chảy ra, thê mỹ cười yếu ớt:
“Tuyệt không hối hận, Vô Hối sẽ là tên của ta… mà ta, sẽ không bao giờ dùng đến kiếm nữa, bởi vì kiếm trong tay ta là thứ đã khiến chàng thương tổn.”
Thanh âm vừa dứt, linh hồn, tu vi và tất cả của nàng cũng đều tan biến, một vòng xoáy không gian mở ra, đem thân ảnh của nàng nuốt trọn.
“Hự…” Lạc Nam cắn chặt hàm răng, mím chặt môi không để một tia máu từ tâm của mình chảy ra bên ngoài.
Tim của hắn chưa từng đau đến như thế.
Tầm mắt của hắn trở nên mơ màng.
Đứa bé kia có thiên phú luyện kiếm tuyệt hảo sánh ngang với Nam Thiên Tố, Độc Cô Ngạo Tuyết nhưng lại chén ghét kiếm đến tận xương tuỷ, dùng cách nào dụ dỗ cũng không chịu tu luyện.
Trải qua cảm giác mất đi phụ mẫu thêm một lần, một đời bồi tiếp bên cạnh hắn, một đời nói cười, một đời quên hết tất cả, một đời nguyện ý tu luyện lại từ đầu chỉ để một lần nữa được bước đến bên cạnh hắn.
Hắn rốt cuộc hiểu ra mọi chuyện…
Nhưng rõ ràng nàng chỉ muốn lừa mình dối người, bởi thế gian này đã không còn Kiếm Vô Uyên, chỉ còn lại Vô Hối…
“Nữ nhân này thật ngu xuẩn.” Lạc Nam tự giễu cười một tiếng:
“Vì ta… thật sự không đáng cho nàng.”
Lạc Nam mở bừng đôi mắt…
RĂNG RẮC.
Toàn bộ cảnh tượng trước mặt sụp đổ.
Bên trong đồng tử của Giới Linh Chi Nhãn hiện lên một tia ngoài ý muốn, không ngờ Lạc Nam lại có thể dễ dàng vượt qua cửa ải tâm cảnh này như thế.
Ngoài việc nội tâm có chút dao động và cảm giác đau đớn trong phút giây ngắn ngũi ra, hắn lại bình thản như vậy?
Chẳng lẽ Kiếm Vô Uyên đã không còn là bóng ma, là tâm ma trong tâm cảnh của hắn nữa hay sao?
“Tiểu Yêu Nghiệt, ngươi xem!”
Đúng lúc này, Hỗn Độn Minh Chủ bỗng nhiên quát lên.
Lạc Nam và tất cả mọi người vô thức đưa mắt nhìn qua…
Chỉ thấy Hỗn Độn Minh Chủ đưa tay chụp vào không gian, một thân ảnh đã bị hắn tóm gọn.
“Mau thả ta ra!”
Người mặc váy công chúa màu đỏ, diện mạo tinh xảo như búp bê bằng sứ giận dữ quát lên.
“Thiên Khả!?” Thiên Hoàng Quốc Chủ nhất thời vừa giận vừa sợ, trầm giọng chất vấn:
“Minh Chủ, ngươi muốn làm gì?”
“Hừ, nuôi gián điệp mà cũng không biết, quả thật ngu xuẩn.” Hỗn Độn Minh Chủ cười gằn nói:
“Năm xưa khi Lạc Nam và Loạn Thành Quân bị toàn bộ Đạo Quốc truy sát, nếu không phải nha đầu Thiên Khả này bao che cho bọn hắn, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ có chỗ dưỡng thương, có chỗ thoát thân sao?”
“Cái gì?” Toàn bộ Đạo Quốc sắc mặt kịch biến.
“Thiên Khả, liên luỵ đến muội rồi!” Loạn Thanh Quân lo lắng đến cực điểm, lập tức bằng tốc độ nhanh nhất lao đến Đạo Quốc.
Chúng nữ thấy vậy cũng sốt ruột, nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, nội tâm bừng lên ngọn lửa cuồng nộ nói:
“Mau thả nàng ra! Ta sẽ tự mình nghênh chiến với ngươi.”
Nghe thấy lời này của hắn, toàn trường liền biết lời của Hỗn Độn Minh Chủ là đúng sự thật.
“Thiên Khả… ngươi làm phụ hoàng thật sự thất vọng.” Thiên Hoàng Quốc Chủ nội tâm run rẩy, hai mắt đỏ ngầu lên.
Hắn vạn phần không ngờ, chính nữ nhi thiên tài mà mình sủng ái nhất lại nối giáo cho giặc.
“Phụ hoàng, Thanh Quân tỷ có quan hệ rất tốt với ta, ta không thể nhìn tỷ ấy gặp chuyện.” Thiên Khả sắc mặt trắng bệch giải thích.
“Câm miệng!” Hỗn Độn Minh Chủ bóp chặt cổ nàng, Thiên Khả sắc mặt đỏ bừng, Quy tắc Hỗn Độn đang xâm nhập vào cơ thể của nàng.
Hài hước nhìn lên Lạc Nam giữa bầu trời, Hỗn Độn Minh Chủ lạnh lẽo nói:
“Lạc Nam, nghe nói ngươi là kẻ trọng tình trọng nghĩa, vậy ngươi sẽ làm sao để cứu mạng ân nhân của mình đây hả? Năm xưa nếu không có Thiên Khả cưu mang, ngươi chắc chắn phải chết.”
Lạc Nam nhíu chặt chân mày, hắn không ngờ đến ngay cả việc bí mật như thế mà Hỗn Độn Minh Chủ cũng biết tường tận.
Rõ ràng tên này giống như một con độc xà luôn rình rập, chờ đợi lúc ngươi sơ hở và lơ là sẽ cho ngươi một đòn chí mạng.
“Ngươi muốn thế nào?” Lạc Nam nghiêm nghị đáp.
Mặc dù rất khinh miệt cách làm của đối phương, nhưng Hỗn Độn Minh Chủ nói rất đúng.
Lạc Nam là kiểu người nợ ân tình là sẽ hoàn trả, nợ một trả mười… hắn làm sao có thể trơ mắt nhìn Thiên Khả vì mình mà chết?
“Ngươi vẫn chưa hoàn toàn vượt qua Tâm Kiếp.” Hỗn Độn Minh Chủ nhếch mép cười tà:
“Nếu ta bóp chết nàng trước mặt ngươi, tâm cảnh của ngươi chắc chắn sẽ ảnh hưởng, từ đó vượt kiếp thất bại.”
Lời này vừa ra, sắc mặt toàn trường đột biến.
BÙM.
Không để tất cả phản ứng, Hỗn Độn Minh Chủ đã lạnh lùng ra tay.
Quy tắc Hỗn Độn trong cơ thể Thiên Khả kích nổ, nàng như một quả cầu nổ tung, máu thịt, linh hồn toàn bộ nghiền nát.
“AAAAA…” Lạc Nam như dã thú cuồng nộ gầm lên:
“Ngươi muốn chết!”
Hỗn Độn Minh Chủ đã thành công đánh trúng điểm yếu của hắn.
“PHỐC!”
Ngay khi hắn vừa nổi giận, tâm cảnh liền xuất hiện vết rách, một ngụm máu tươi phun trào.
Rõ ràng vừa mới bị chuyện của Kiếm Vô Uyên làm cho xao động, nay lại thấy địch nhân giết chết ân nhân trước mặt của mình, đó là một đả kích lớn đối với Lạc Nam.
“Thiên Khả!” Loạn Thanh Quân còn chưa kịp tiếp cận đã thấy tình cảnh này, nàng nghẹn ngào rơi lệ, cả người run lên bần bật.
Nếu sớm biết như thế, dù năm đó nàng và Lạc Nam có chết cũng không làm phiền Thiên Khả a.
Lòng tốt của Thiên Khả để đổi lấy kết cục như vậy, nàng thật sự không cam tâm.
ẦM!
Bá Lực trên cơ thể Lạc Nam nổ tung, sát ý dâng lên đến đỉnh điểm.
Vạn Cổ Bá Tướng chấp chưởng Loạn Thần Kiếm hiện ra sau lưng hắn.
NGAO!
Một tiếng long ngâm phá tan trường không, Lạc Nam đã hóa thành bản thể Tổ Long.
“Không xong, tâm cảnh của hắn đã gặp vấn đề!” Hương Trà, Yểm Ma Điện Chủ đám người hoảng hốt:
“Tâm Kiếp chưa tán, Tâm Cảnh dao động rất dễ tẩu hoả nhập ma, độ kiếp thất bại.”
“Đại tỷ mau nghĩ cách!” Đông Hoa, Bích Tiêu chúng nữ sắc mặt trắng bệch, đáy lòng lo lắng đến cực hạn nhìn lấy Vân Tiêu, hy vọng nàng sẽ ra tay cứu Lạc Nam.
“Ta tin tưởng hắn!” Đáp lại, Vân Tiêu chỉ thốt lên bốn chữ như vậy.
“Không sai, phu quân là người chuyên sáng tạo kỳ tích.” Yên Nhược Tuyết đặt niềm tin tuyệt đối cho nam nhân của mình, nàng nói:
“Chàng sẽ có biện pháp giải quyết.”
Tuế Nguyệt nghe vậy cũng trấn an các nữ bình tĩnh lại, ánh mắt lóe lên một tia sáng…
Chẳng lẽ chàng muốn…
RỐNG!
Mà lúc này, Lạc Nam ngửa đầu gầm lên một tiếng thịnh nộ, như phát cuồng lao về phía Hỗn Độn Minh Chủ trước sự lo lắng của rất nhiều người thân của hắn.
“HAHAHAHA, muốn đấu với bổn tọa, còn quá non và xanh.” Hỗn Độn Minh Chủ ngạo nghễ cười to:
“Tâm Cảnh xảy ra vấn đề, Tâm Kiếp sẽ diệt ngươi, không cần bổn tọa ra tay!”
Hỗn Độn Minh Chủ dịch chuyển sang một nơi khác, không thèm quan tâm đến Lạc Nam.
Trong mắt hắn lúc này, Lạc Nam đã như một con thú hoang, một con chó điên… không cần bận tâm đến.
Quả nhiên đúng như lời hắn nói, Giới Linh Chi Nhãn ở phía sau một lần nữa ngưng tụ Tâm Kiếp, chuẩn bị một đợt cuối cùng triệt để tàn phá lý trí của Lạc Nam.
“Làm tốt lắm, không hổ là Minh Chủ!” Đám người Loạn Hoàng Vũ, Huyễn Huyền Không, Cực Hải Đạo Chủ mừng rỡ vô cùng.
Nếu có thể đem Lạc Nam đào thải ở chỗ này, Phá Đạo Liên Minh sẽ như rắn mất đầu, giải tán là điều chắc chắn.
Ngay cả Thiên Hoàng Quốc Chủ cũng đè nén cảm giác đau đớn vì nữ nhi bị giết, ngược lại vô cùng tán thành cách làm của Hỗn Độn Minh Chủ.
Vì đại sự, không câu nệ tiểu tiết…
Nữ nhi kia đã phản bộ Thiên Hoàng Thần Quốc, phản bội Đạo Quốc cứu mạng Lạc Nam, đã không xứng làm công chúa của hắn.
“Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì…” Toàn bộ Phá Đạo Liên Minh như nín thở trước khoảnh khắc này.
Tâm Kiếp như một luồng khí lãng vô hình, khuếch tán cảm giác đau thương chết chóc từ cái chết của Thiên Khải và sự tiêu tán từ Kiếm Vô Uyên đến mức cực đại, nhắm thẳng vào Lạc Nam lao vọt đến.
Lạc Nam đang ở trạng thái điên cuồng, bỗng nhiên hai mắt trở nên thanh tĩnh chưa từng có.
NGAO!
Long Thần chuyển mình, Tổ Long Trảo kết hợp Nghịch Thần Thủ mang theo Quy tắc Bá Đạo hung hăng chưởng ra.
RĂNG RẮC…
Tâm Kiếp bỗng nhiên sụp đổ.
“Làm sao có thể?”
Tình cảnh này khiến nụ cười trên miệng đám người Hỗn Độn Minh Chủ cứng đơ trong nháy mắt.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vượt kiếp thành công, mây đen tán đi, Giới Linh Chi Nhãn triệt để tan biến.
Tu vi của Lạc Nam bùng nổ, Thần Đạo Cảnh hàng thật giá thật hàng lâm.
Thể Tu, Hồn Tu, Nguyên Tu đều đã thành Thần.
“Công tử có quyền khám phá bí mật Hệ Thống và Bất Hủ Diễn Sinh Kinh.” Kim Nhi lên tiếng thông báo.
“Để sau rồi nói!” Lạc Nam hít sâu một hơi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hỗn Độn Minh Chủ.
Kẻ này, hắn sẽ tiêu diệt bằng mọi giá.
“Hoang đường!” Hỗn Độn Minh Chủ gầm rống thịnh nộ:
“Với tính cách của ngươi, làm sao có thể vững tâm trước cái chết của nàng?”
Lạc Nam lười giải thích với đối phương, ngược lại ngạo nghễ tuyên bố:
“Dù ngươi đẩy nàng vào địa ngục thì sao, lão tử cũng có cách mang nàng cứu trở về!”
Vô tận Long Ngữ, Bá Thần Lực bỗng nhiên xoay tròn giữa đất trời, tạo thành một vòng xoáy Thời Không huyền diệu luân chuyển quanh thân Lạc Nam.
“Nghịch Thế Thần Thông – Loạn Nghịch Luân Hồi!”
Lạc Nam trầm thấp niệm khẩu quyết, Tổ Long Trảo bá đạo tách mở luân hồi chi môn.
Lâm Tích, Tuế Nguyệt, Lạc Kỳ Nam mấy nàng hãi hùng:
“Hắn muốn trở về quá khứ cứu mạng Thiên Khả!?”
Hành vi này lại một lần nữa chứa đựng sự điên cuồng nhưng lại thể hiện sự trọng tình trọng nghĩa của Lạc Nam.
Bởi ai cũng biết việc tác động đến thời không ở thế giới cấp cao như Nguyên Giới vốn đã là rất khó, phải gánh vác phản phệ rất nhiều.
Càng huống chi Lạc Nam lại chấp nhận tự thân quay về quá khứ, thay đổi lịch sử?
Dù hắn đã thành Thần, nhưng cái giá phải trả chắc chắn là rất đắt, Thần Đạo bình thường căn bản gánh vác không nổi.
Nhưng mà chỉ có một người như vậy, nam nhân như vậy mới xứng đáng để các nàng ngưỡng mộ, các nàng yêu thương, các nàng chung thuỷ.
Thiên Khả là ân nhân của hắn, bằng mọi giá hắn không thể để nàng vì mình mà chết như vậy… bất chấp trước đó quốc gia của nàng còn cùng hắn đối nghịch.
Đây cũng là lý do vì sao Tâm Cảnh của Lạc Nam có thể vững vàng trong đợt Tâm Kiếp vừa rồi.
Bởi ngay từ đầu, hắn đã tính đến trường hợp xấu nhất, mình sẽ phải quay về quá khứ, loạn nghịch luân hồi, thay đổi tương lai…
VÙ VÙ VÙ VÙ.
Vòng xoáy thời không như một lỗ đen, vặn vẹo luân hồi dần dần hút lấy Lạc Nam vào bên trong.
“Ngươi rất giỏi, thật sự rất giỏi!”
Hỗn Độn Minh Chủ nặng nề thở ra một hơi:
“Trở về quá khứ sẽ tiêu hao rất khủng khiếp, bổn minh chủ cũng sẽ nhân cơ hội đó lấy mạng ngươi.”
“Thời Không Song Thần Lão nghe lệnh!”
“Có chúng thần!” Hai vị Thần Lão vô thanh vô tức truyền âm lĩnh mệnh.
“Các ngươi đuổi vào luân hồi, trở về quá khứ bằng mọi giá cũng phải diệt hắn.” Hỗn Độn Minh Chủ gằn giọng:
“Chuyến đi này, dù giết được mục tiêu, hai ngươi chắc chắn cũng sẽ hy sinh.”
Thời Không Song Thần Lão sùng kính đáp:
“Có thể chết vì chủ nhân, là vinh hạnh của chúng thần!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 223 |
Ngày cập nhật | 20/02/2025 15:39 (GMT+7) |