Toàn trường hít sâu một hơi sau khi nghe lời tuyên bố của Song Đài Tiên Tử.
“Đa tạ.” Ngọc Tú ưu nhã chắp tay, không kiêu ngạo không nịnh nọt… nàng đã biết trước mình sẽ thành công.
“Đệ tử được quyền mang theo một người cùng nhau tiến vào học viện, cô nương có thể sắp xếp sau đó đến gặp chúng ta.” Đài Trang nhắc nhở nói.
“Không cần sắp xếp.” Ngọc Tú xoay người hướng về phía Lạc Nam vẫy vẫy tay.
Lạc Nam khẽ cười một tiếng, dắt theo Tiểu Ô đến bên cạnh nàng.
“Đây là tùy tùng của ta, hắn sẽ cùng ta tiến vào học viện.” Ngọc Tú theo lời căn dặn của Lạc Nam nói.
“Được.” Song Đài Tiên Tử không có ý kiến gì, cũng không quá để tâm đến một tùy tùng bình thường như Lạc Nam.
Song Đài Tiên Tử tiếp tục khảo hạch những sĩ tử khác…
Đáng tiếc sau màn trình diễn bất phàm của Ngọc Tú, mười vị thiên tài còn lại ở hàng bên trái đều không thể lọt mắt Song Đài Tiên Tử, tất cả bị đào thải.
Đến lượt hơn trăm thiên tài bên phải thả người lên đài, diện tích của đài cao liền mở rộng.
Đài Lộ không nói tiếng nào, một cổ uy áp cuồn cuộn tỏa ra đè lên đám đông.
“HỰ… HỰ… HỰ…”
Trước uy áp kinh khủng của một vị hóa Thần Cảnh, hơn chín phần mười thí sinh trực tiếp bị quét xuống đài.
“Hít… khảo hạch thật kinh khủng.” Đám đông vây xem nhìn mà giật mình.
Trong vòng ba giây, chỉ còn lại 5 người trụ vững trước uy áp của Đài Lộ một cách hết sức chật vật.
Đài Lộ nhẹ gật đầu, thản nhiên nói:
“5 Người các ngươi hỗn chiến, kẻ nào trụ lại cuối cùng trên đài sẽ được tuyển.”
Quy tắc đơn giản, năm thí sinh còn lại lập tức lao vào nhau…
Một phen sống mái, rốt cuộc chỉ còn một tên thanh niên trẻ tuổi thở hổn hển trụ lại trên đài.
Tên thanh niên này vừa rồi chiến đấu đánh ra hư ảnh Giao Long màu bạc tung hoành, khí thế phi phàm… không khó đoán ra hắn có quan hệ với Ngân Giao Thành.
“Rất tốt, ngươi tên là gì?” Đài Lộ hỏi.
“Bẩm tiên tử, tại hạ là Ngân Hàn… là thiếu thành chủ của Ngân Giao Thành, thành chủ là phụ thân của tại hạ.” Ngân Hàn hai mắt đầy nóng bỏng và cuồng nhiệt nhìn tỷ muội Đài Lộ.
Hắn vừa mới xuất quan không lâu, may mắn có cơ hội thể hiện trước mặt hai vị tiên tử là thần tượng trong lòng mình.
“Hừ, ta không hỏi lai lịch của ngươi, nói nhiều như vậy làm gì?” Đài Lộ lạnh lùng nói:
“Còn nữa, phải gọi ta là lão sư, miệng xưng đệ tử.”
Ngân Hàn đáy lòng run lên, vội vàng cúi đầu dạ vâng, hắn biết dù mình có là thiếu thành chủ của Ngân Giao Thành… nhưng so với một trong tứ đại gia tộc là Đài Gia thì kém quá xa.
“30 Danh ngạch tại Ngân Giao Thành đã đủ, Chiêu Hiền Quán chính thức đóng lại…” Đài Lộ nghiêm túc tuyên bố:
“Tất cả thí sinh thành công thông qua khảo hạch tập hợp tại Chiêu Hiền Quán, các ngươi có ba ngày chuẩn bị hành trang và người theo hầu, sau đó cùng chúng ta tiến về Kinh Đô.”
Đài Trang tính cách ôn nhu hơn tỷ tỷ của mình, khéo léo nói:
“Theo ta được biết, vẫn còn bảy toà thành trì cao cấp chưa tuyển đủ 30 tân sinh, các ngươi vẫn còn cơ hội… phải tranh thủ thời gian a.”
“Đội ơn tiên tử nhắc nhở.”
Không ít thiên tài thất bại chưa từ bỏ cơ hội, ngưỡng mộ nhìn thân ảnh của Ngọc Tú và Ngân Hàn… sau đó vội vàng lao vọt mà đi, muốn đến các toà thành khác càng nhanh càng tốt.
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv.com/con-duong-ba-chu-quyen-16/
Cùng lúc đó trong Kinh Bảo Các.
“Ngươi nói hai người đó đã tiến vào Kinh Đế Học Viện?” Đại Trưởng Lão vừa nhận được thông tin từ thuộc hạ.
“Dạ vâng, nữ nhân tên Ngọc Tú kia dùng thủ pháp luyện đan cao minh vượt qua hiểu biết của Song Đài Tiên Tử, thành công trở thành đệ tử của học viện.” Thuộc hạ bẩm báo.
“Còn tên nam nhân đi cùng nàng thì sao?” Đại Trưởng Lão trầm giọng hỏi.
“Cũng theo cùng với tư cách tùy tùng của Ngọc Tú.” Thuộc hạ hồi đáp.
“Ngươi có thể lui!” Đại Trưởng Lão híp mắt lại, gõ gõ đầu ngón tay lên bàn:
“Lần trước khi bọn hắn đến đây, rõ ràng nữ nhân lấy nam nhân làm chủ đạo… tại sao hắn có thể là tùy tùng?”
Nghĩ đến đây Đại Trưởng Lão lắc đầu, lẩm bẩm nói:
“Hai người này vô cùng bí ẩn, bất quá bọn hắn hiện nay đã thành người của Kinh Đế Học Viện, Kinh Bảo Các cũng không tiện xen vào… việc này xem ra phải báo với cao tầng của học viện lưu tâm.”
Ba ngày nhanh chóng trôi qua.
Lạc Nam dẫn theo Tiểu Ô cùng Ngọc Tú tập hợp tại phía trước Chiêu Hiền Quán.
Nơi này đã sớm có một nhóm người khác, tất cả là 29 thiên tài thành công thông qua khảo hạch và những người hầu, người nhà của bọn hắn.
Phần phật.
Y phục tung bay, thân ảnh tuyệt mỹ của hai vị tiên tử Đài Lộ và Đài Trang phiêu phù mà xuống.
Đảo mắt nhìn qua các tân sinh, chú ý đến Ngọc Tú và Lạc Nam vẫn khoác áo choàng và che mặt, Đài Lộ nhíu mày nói:
“Tiến vào học viện, không ai được giấu diện mạo thật… tất cả đều phải đường đường chính chính.”
Ngọc Tú bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lạc Nam, thấy hắn gật đầu mới đem áo choàng và khăn che mặt cởi bỏ.
“Hít…”
Trong lúc nhất thời, tất cả nam đệ tử đều kinh diễm.
Dung mạo của Ngọc Tú hoàn toàn không kém Song Đài Tiên Tử a, thậm chí còn có một cổ cảm giác siêu nhiên vượt qua.
“Thì ra là nàng… trời ơi.” Một thanh âm bật thốt lên.
Đám người khó hiểu nhìn sang, người vừa lên tiếng chính là Lê Tư.
Hiển nhiên thiếu nữ này trước đó cũng đã thành công thông qua khảo hạch.
“Vị đệ tử này, có chuyện gì sao?” Đài Trang chau mày hỏi.
“Xin lỗi lão sư, không có gì… đệ tử vừa nghĩ đến chuyện cũ mà thôi.” Lê Tư lắc lắc đầu, trong lòng lại dâng lên kinh đào hải lãng.
Hơn ai hết nàng hiểu cách đây hơn một năm, Ngọc Tú chỉ là một thiếu nữ đánh cá, tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ yếu đến đáng thương.
Nhưng bây giờ thì sao? Nàng đang đứng cùng một chỗ với mình để tiến vào học viện cao quý nhất.
Lê Tư nhìn qua nam nhân bên cạnh Ngọc Tú, chứng kiến Lạc Nam đã tháo xuống áo choàng híp mắt nhìn mình, trong lòng dâng lên sợ hãi:
“Quả nhiên là người nam nhân này, nhất định chính là hắn đã làm gì đó, thật khủng bố.”
Lê Tư vội vàng cúi đầu không dám nhìn Lạc Nam…
Ngân Hàn cũng bị vẻ đẹp của Ngọc Tú làm cho say đắm, nhanh chóng tiến lại gần bắt chuyện:
“Ngọc cô nương, tại hạ là thiếu thành chủ Ngân Giao Thành, không biết đến từ danh môn gia tộc nào?”
Ngọc Tú nhíu mày, nàng rất chán ghét loại người mở miệng ra là khoe khoang xuất thân, không thèm mở miệng trả lời.
Ngân Hàn càng thêm thích, tự tin nói: “Ngọc cô nương sở hữu thủ pháp luyện đan xuất chúng, ta lại có chiến lực không tồi, nếu như chúng ta hợp tác với nhau sẽ là văn võ song toàn, nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.”
ẦM!
Có uy áp bỗng nhiên giáng xuống.
Trên không trung xuất hiện một chiếc phi thuyền hình dạng giống như Hồ Điệp khổng lồ, trên lưng Hồ Điệp có lầu các lộng lẫy.
Đài Lộ và Đài Trang thả người bay lên phi thuyền, vẩy tay ra hiệu tất cả mọi người cùng lên.
“Địa Cấp Phi Hành Pháp Bảo… quả nhiên là nội tình của Tứ Đại Gia Tộc.” Các tân đệ tử nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.
Một kiện Địa Cấp Pháp Bảo có giá trị tương đương với một toà Ngân Giao Thành này rồi.
Lạc Nam là phàm nhân không thể phóng lên pháp bảo trên cao, bất quá hắn cưỡi trên lưng Tiểu Ô cùng Ngọc Tú, con ngựa nhảy vọt lên thuyền.
Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đám đông biểu hiện kỳ lạ.
Những thiên tài khác không mang theo hộ vệ có chiến lực cao cường thì cũng mang theo trưởng lão gia tộc cùng mình tiến vào Học Viện, chỉ có mỗi mình Ngọc Tú là dẫn theo một tên phàm nhân, điều này khiến ngay cả Đài Trang và Đài Lộ cũng nhíu mày khó hiểu.
Tuy nhiên mang theo ai là quyền của mỗi người, các nàng cũng không thể ý kiến.
“Xuất phát!” Đài Lộ cao giọng nói.
Phi Thuyền Hồ Điệp giương cánh bay cao, như tên lửa lao vút khỏi Ngân Giao Thành…
Bên trên tường thành, Thành Chủ và cao tầng cung kính đưa tiễn hai vị lão sư của Học Viện.
Ở bất cứ đâu trên đại lục này, thân phận của Song Điệp Tiên Tử cũng vô cùng cao quý…
Các đệ tử tập trung phía trước lầu các, Đài Trang và Đài Lộ chậm rãi giảng thuật một số tình huống cơ bản ở Kinh Đế Học Viện cho các tân sinh.
Chỉ nghe Đài Trang êm tai nói: “Tại Kinh Đế Học Viện, học sinh sẽ được đào tạo riêng biệt ở tất cả lĩnh vực trọng yếu… các ngươi được quyền chọn khu vực để theo học lĩnh vực sở trường của riêng mình, giống như Ngọc Tú có thể chọn học tập tại Y Đan Viện chuyên bồi dưỡng y sư, luyện đan sư, dược sư các loại.”
“Đương nhiên một người cũng có thể theo học nhiều lĩnh vực, ví dụ nếu ngươi chứng minh được bản thân là Linh Thể Song Tu, ngươi có thể học ở cả khu vực thuộc về Linh Tu và Thể Tu.”
“Tuy nhiên dù ở bất cứ lĩnh vực nào từ linh tu, thể tu, hồn tu, luyện đan, luyện khí, trận pháp… cũng đều được chia thành ba cấp phân biệt là Tiểu Học, Đại Học và Thái Học.”
“Tiểu Học là các tân sinh Kim Đan như các ngươi, Đại Học là các lão sinh đạt đến Nguyên Anh, còn Thái Học là hóa Thần như hai người bọn ta…”
“Đạt đến Thái Học, các ngươi lại có hai lựa chọn… thứ nhất là trở thành Lão Sư như tỷ muội chúng ta, phụ trách dạy dỗ tân sinh Tiểu Học, thứ hai là ứng tuyển để làm quan hoặc làm tướng, cống hiến trực tiếp cho Kinh Quốc… bất cứ lựa chọn nào cũng sẽ được thụ hưởng bổng lộc từ quốc gia.”
“Đương nhiên nếu có đủ bản lĩnh và khả năng sắp xếp thời gian, các ngươi cũng có thể vừa làm lão sư, vừa làm quan, làm tướng.” Đài Trang mỉm cười:
“Giống như Đài Lộ, ngoại trừ làm lão sư ở học viện, tỷ ấy còn làm một vị tướng lãnh trong quân đội.”
Một tân sinh tò mò giơ cao tay hỏi: “Thưa lão sư, nếu tu đến Luyện Hư cường giả thì sao?”
“Đạt đến Luyện Hư, các ngươi sẽ trở thành Trưởng Lão của Kinh Đế Học Viện, phụ trách dạy dỗ cho học sinh Đại Học hoặc làm quan, tướng cấp bậc Ngũ Phẩm.” Đài Lộ ung dung đáp:
“Nếu muốn tiếp tục thăng quan tiến chức lên Tứ Phẩm, Tam Phẩm hay Nhất Phẩm… vậy phải làm ra cống hiến to lớn cho quốc gia, không phải cứ tu vi cao là chức vụ cao.”
“Nghe nói Hiệu Trưởng của Kinh Đế Học Viện, Quốc Sư đại nhân chính là Quan Nhất Phẩm.” Ngân Hàn ngưỡng vọng không thôi.
“Không sai, toàn bộ Kinh Quốc chỉ có ba vị Quan Nhất Phẩm là Quốc Sư, Thừa Tướng và Đại Nguyên Soái.” Đài Lộ nổi lòng tôn kính.
Ngay cả phụ thân của nàng, gia chủ Đài Gia, một trong tứ đại gia tộc cũng chỉ là Quan Nhị Phẩm mà thôi.
Kinh Đế Học Viện do hai vị quan nhất phẩm là Quốc Sư và Đại Nguyên Soái lập nên, địa vị của nó ở Kinh Quốc không cần phải bàn đến.
“Tại học viện, tất cả mâu thuẫn đều sẽ được giải quyết trên lôi đài, không được tự phát chiến đấu trong phạm vi học viện, nếu vi phạm sẽ bị trục xuất.”
“Ngoài một số quy tắc ở học viện, nhắc nhở các ngươi có những tồn tại không thể trêu vào tại Kinh Đô… nếu không ngay cả Học Viện cũng không thể cứu các ngươi.” Đài Trang thiện ý cảnh báo nói:
“Nhất Hoàng, Song Các, Tam Phủ, Tứ Gia.”
“Nhất Hoàng đương nhiên là hoàng thất Kinh Quốc, người thuộc hoàng thất là bất khả xâm phạm.”
“Song Các bao gồm Kinh Bảo Các và Dưỡng Lão Các, các ngươi tự hiểu.”
“Tam Phủ chính là Phủ Thừa Tướng, Phủ Quốc Sư và Phủ Nguyên Soái… người của ba phủ này các ngươi không được đắc tội.”
“Tứ Gia gồm Đài Gia, Trần Gia, Lý Gia và Nguyễn Gia, những gia tộc này đều có Quan Nhị Phẩm hoặc Tướng Quân trấn thủ… cũng đừng nên trêu.”
Lê Tư rụt rè giơ tay hỏi: “Dưỡng Lão Các là nơi nào?”
“Đó là nơi nghỉ dưỡng của các đại lão có công trong quá trình thành lập và xây dựng Kinh Quốc, nói thẳng ra là chỗ nghỉ ngơi của những lão quái vật đã về hưu.” Đài Lộ trịnh trọng nói.
“Hít…” Các tân sinh sợ hãi rùng mình, có điên mới trêu vào chỗ như vậy, e rằng ngay cả Quan Nhất Phẩm cũng sẽ né tránh Dưỡng Lão Các a.
Về phần Kinh Bảo Các là do hoàng thất thành lập, đương nhiên không thể trêu vào rồi.
“Cũng đừng e ngại, nếu các ngươi có biểu hiện xuất sắc… nói không chừng sẽ được một vị tiền bối nào đó trong Dưỡng Lão Các tán thưởng, thu làm đệ tử.” Đài Lộ hiếm thấy khích lệ:
“Từ đó tiền đồ sáng lạng, có chỗ dựa vững chắc.”
Các đệ tử hừng hực quyết tâm, Dưỡng Lão Các chính là nơi ở của một đám lập quốc công thần, tuy rằng đã về hưu nhưng nhờ vào công lao to lớn với quốc gia, địa vị của bọn hắn lại vững vàng như đại thụ trong lòng dân chúng cũng như hoàng thất Kinh Quốc.
Nếu được một vị trong Dưỡng Lão Các thu nhận làm truyền nhân, chẳng phải ngay cả Tam Phủ, Tứ Gia cũng phải nể mặt mình ba phần?
“Nếu không còn gì thắc mắc, tất cả có thể chọn một phòng trên lâu thuyền nghỉ ngơi.” Đài Trang giải tán đám đông:
“Với tốc độ của Hồ Điệp Phi Thuyền, ước tính hơn một tháng sẽ đến Kinh Đô.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 186 |
Ngày cập nhật | 29/01/2025 15:39 (GMT+7) |