Đi xuyên rừng một đêm, Lạc Nam mệt nhọc thở hổn hển ngồi ở ven đường, trên người lấm lem bùn đất, y phục còn rách rưới vì bị cây rừng quẹt vào, lưu lại không ít vết thương.
Với thể chất của một thiếu niên 16 tuổi, việc lội rừng suốt đêm không ngủ quả thật có phần hơi quá sức.
Bất quá nhìn lại giỏ trúc đầy ắp các loại thực vật, Lạc Nam nhếch miệng cười hài lòng, cũng tạm ổn rồi.
Hắn ngồi nghỉ bên góc đại thụ ven đường, từ trong giỏ trúc lấy ra một vài quả dại ăn lót dạ, trong lòng thầm nghĩ:
“Nên nghĩ cách tìm một con ngựa.”
Không có ngựa đi đường, với diện tích mênh mông của thế giới tu chân, phàm nhân như hắn sợ rằng tốn vài chục năm mới cuốc bộ đến được đô thành Kinh Quốc, chưa kể trên đường có khả năng bị cường giả tiện tay làm thịt.
Lúc này nhìn thấy một đoàn người từ xa đi đến, có nam có nữ, có già có trẻ, số lượng khá đông đúc, trong đó còn có cả vài con ngựa.
Lạc Nam vội vàng tiến đến hỏi thăm:
“Đại thúc, các vị đang đi đâu thế?”
“Vị tiểu ca này, ngươi cũng nên nhanh chóng rời đi.” Đại thúc lập tức nói:
“Chúng ta đến từ Lưu Giang Trấn nằm dọc dòng sông Lưu, nhưng gần đây yêu thú dưới sông trở nên bạo loạn, không ngừng lên bờ tập kích, toàn trấn đã hoàn toàn thất thủ.”
“Trấn trưởng đang cố gắng di dời chúng ta đến thành trì lân cận xin nương nhờ đây.”
“Triều đình Kinh Quốc không viện trợ gì sao?” Lạc Nam thắc mắc hỏi.
“Trời ạ, tiểu ca này ngây thơ quá… trời cao hoàng đế xa, lại thêm phải đối phó với Vệ Quốc và các tông phái tu luyện gây náo loạn, thời gian đâu để ý đến dân thường như chúng ta?” Đại thúc cười khổ không thôi:
“Thậm chí dù có cử đến cường giả chi viện, sợ rằng cũng không thể đến kịp a, phàm nhân không có khả năng tu luyện như chúng ta chỉ có thể tự sinh tự diệt mà thôi, bệ hạ ban cho một phần đất để nương thân đã là ân đức tái sinh rồi.”
Lạc Nam trong lòng thầm than một tiếng, quả thật đối với tu sĩ thì phàm nhân cũng như con kiến… ai quyền cao chức trọng sẽ để ý đến những con kiến này?
Lưu Giang Trấn này còn nhỏ yếu hơn cả Tiểu Ly Thành, toàn trấn đều là phàm nhân, ngay cả trấn trưởng cũng không ngoại lệ.
Tiểu Ly Thành gặp nạn không ai ứng cứu, Lưu Giang Trấn được quan tâm mới là chuyện lạ.
Nên biết rằng ở Kinh Quốc, chỉ có Thành Thị trở lên mới có được tu sĩ tiếp quản, về phần trấn, thôn, làng… phần lớn đều tự sinh tự diệt mà thôi.
Mà thành cũng chia ra nhiều loại thành, giống như Tiểu Ly Thành đa số dân chúng đều là phàm nhân thì thuộc tầng dưới chót rồi.
“Ngựa này của các vị có bán không?” Lạc Nam hỏi thăm.
“Ngựa này là của trưởng trấn, chờ ta một chút.” Đại thúc nhanh chóng chạy đến một nam tử trung niên đang cưỡi ngựa phía trước.
Rất nhanh, vị trưởng trấn đã cưỡi ngựa đến trước mặt Lạc Nam, nhìn thấy giỏ trúc đeo sau lưng hắn, ánh mắt lóe lên:
“Ngươi là thầy thuốc sao?”
“Ta là đại phu, hiểu biết chút y thuật.” Lạc Nam mỉm cười hồi đáp.
“Tốt lắm, ngươi theo ta.” Trưởng trấn phất tay.
Hai người đến một chiếc kiệu, vừa rồi trưởng trấn chính là cưỡi ngựa đi bên cạnh kiệu này.
Mở rèm kiệu, bên trong nằm một phụ nhân sắc mặt trắng nhợt, hơi thở yếu ớt.
“Nàng là phu nhân của ta, trong lúc di dân không biết vì nguyên nhân gì sức khỏe ngày một yếu.” Trưởng trấn nói:
“Nếu ngươi trị được bệnh của phu nhân, tặng cho ngươi một con ngựa thì đã làm sao?”
Lạc Nam nở nụ cười, từ trong giỏ trúc lấy ra vài vị thuốc, ung dung nói:
“Đại nhân cho người chia phần thuốc này ra làm ba phần, nấu lên cho phu nhân uống trong ngày là được.”
“Ngươi không xem bệnh?” Trưởng trấn trong mắt hiện lên vẻ hoài nghi, nghiêm nghị nói:
“Người trẻ tuổi đừng lừa gạt, nếu không…”
“Đại nhân yên tâm, ta sẽ đi theo đoàn của các vị đến khi phu nhân bình phục.” Lạc Nam gật đầu nói.
Thật ra vị phu nhân này an nhàn thành quen, lần này toàn thân mỏi mệt, cộng thêm say sóng vì phải liên tục di chuyển mà thôi, uống vài vị thuốc an thần bồi bổ là không thành vấn đề.
Quả nhiên một ngày sau đó, trưởng trấn dắt theo một con ngựa ô đến trước mặt vỗ vai Lạc Nam cười nói:
“Y thuật của đại phu quả nhiên bất phàm, phu nhân có gửi lời cảm tạ đến ngươi.”
“Đa tạ.” Lạc Nam tiếp nhận dây cương.
Ngựa ô dường như không phục tùng tên nhóc này, biểu hiện có phần hung hăng, ngửa đầu hí lên một tiếng.
“Hừ.” Lạc Nam chợt lên tiếng hừ lạnh.
Bỗng nhiên ngựa ô toàn thân run rẩy, chủ động cúi đầu xuống trước mặt hắn.
“Bá Kỵ Long Mã còn ngoan ngoãn trước mặt ta, con ngựa như ngươi tính là thứ gì?” Lạc Nam trong lòng thầm nghĩ.
Động vật có linh, con ngựa cảm giác được hắn không dễ chọc, vô cùng sợ hãi.
Tình cảnh này khiến trưởng trấn kinh dị không thôi, muốn ngỏ ý mời chào:
“Đại phu quả nhiên là kỳ nhân, có muốn gia nhập trấn chúng ta? Ta cam đoan chờ mọi chuyện ổn định sẽ giúp ngươi thành lập một y quán.”
“Đa tạ hảo ý, bất quá ta có việc phải đến đô thành Kinh Quốc.” Lạc Nam lắc đầu từ chối.
Trưởng trấn nghe vậy sắc mặt trở nên quái dị, hỏi:
“Đại phu là tu sĩ sao?”
“Không, ta chỉ là phàm nhân.” Lạc Nam thoải mái nói.
“Trời ạ, đô thành Kinh Quốc cách nơi này bao xa ngươi có biết?” Trưởng trấn lắc lắc đầu:
“Đó chính là Đế Đô của Kinh Quốc, trừ vương công quý tộc, chỉ có tu sĩ đạt đến hóa Thần Cảnh trở lên mới đủ tư cách đi vào.”
“Ngươi có biết hóa Thần Cảnh là tồn tại gì không? Đó chính là bá chủ một phương, ở Kinh Quốc hay Vệ Quốc cũng đảm nhiệm chức đại quan, là thần trong lòng phàm phu tục tử chúng ta.”
“Chưa kể xuyên suốt chặn đường còn có vô số nơi hiểm trở, các toà thành không chào đón phàm nhân sẽ đuổi ngươi đi…”
“Chúng ta đang ở nơi biên quan xa xôi hẻo lánh nhất của Kinh Quốc, đô thành chính là tồn tại trong truyền thuyết chỉ từng nghe nói qua.”
“Đại phu ngươi dù có mọc cánh cũng không thể đến đô thành được.”
“Haha, đi một bước lại tính một bước vậy.” Lạc Nam nở nụ cười, hắn đã sớm biết rằng hành trình sẽ không dễ dàng, cũng không muốn giải thích nhiều với vị trưởng trấn này.
“Thôi được rồi, mỗi người có chí hướng riêng… đại phu bảo trọng vậy.”
Thấy không khuyên được hắn, trưởng trấn thở dài, lại dẫn theo đoàn người rời đi.
Lạc Nam leo lên lưng ngựa ô, lấy ra một nhánh thảo dược trong giỏ trúc nhét vào miệng nó.
Con ngựa ban đầu còn chưa hiểu đây là thứ gì, bất quá sau khi vô thức nuốt xuống, tinh thần và thể lực của nó lập tức đại chấn, phi nước đại như bay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 185 |
Ngày cập nhật | 29/01/2025 12:39 (GMT+7) |