Tu vi của nàng chỉ là Luyện Khí Trung Kỳ, tốc độ không cao, dù đã thi triển thân pháp cũng mệt đến mức thở hổn hển.
Không lâu sau, ánh mắt Lạc Nam hướng về phía sau.
Quả nhiên tiếng bước chân lập tức truyền đến, kèm theo đó là thanh âm hung ác:
“Phải nhổ cỏ tận góc, Địa Thi Tông phí công chiếm đoạt Tiểu Ly Thành một cách bí mật, không thể để cao tầng Kinh Quốc nhận được tin tức.”
Mùi vị hôi thối truyền tới, mấy con Thi Cẩu dưới sự chỉ huy của một tên Trúc Cơ của Địa Thi Tông điên cuồng sủa inh ỏi, tăng tốc đuổi theo.
“Không xong rồi…” Tiểu Tệ toàn thân run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Nàng thiêu đốt tinh huyết của bản thân, đẩy nhanh tốc độ lao đi như gió…
Nhưng tốc độ của một Luyện Khí Trung Kỳ thật sự quá chậm, tiếng bước chân tiếp cận từ địa đạo vang lên ngày càng gần, ngày càng dồn dập như đang đè nặng vào trái tim của Tiểu Tuệ.
“Chỉ còn một cách duy nhất thôi…” Tiểu Tệ hít sâu một hơi, nhẹ cúi đầu hôn lên trán Lạc Nam thì thào run lẩy bẩy:
“Tiểu thiếu chủ, ta tin tưởng ngươi cát nhân ắt có thiên tướng, nhất định ngươi sẽ có thể sống tiếp…”
“Tiểu Tuệ xin lỗi vì không thể chăm sóc ngươi được nữa rồi.”
Sau đó nàng đem hắn thả xuống bên trong địa đạo, bản thân thì quay trở về phương hướng của đám chó săn Địa Thi Tông phóng đi.
Đồng thời, cơ thể của Tiểu Tuệ nhanh chóng phình to, toàn bộ lực lượng bên trong đan điền kích nổ.
Nàng kịp thời nhìn thấy đám Thi Cẩu và tên tu sĩ Địa Thi Tông, quyết đoán lao thẳng vào bọn chúng.
GÂU GÂU GÂU…
“Ngươi điên à? Mau dừng!”
Trong tiếng sủa loạn inh ỏi của bầy chó và tiếng mắng chửi vừa sợ vừa nộ…
BÙM!
Máu thịt nổ tung, Tiểu Tệ tự bạo toàn thân, dùng chính cái chết của mình ngăn chặn sự truy đuổi của kẻ thù, vùi lắp lối đi của địa đạo…
Lạc Nam ngơ ngác nhìn theo tất cả những chuyện này, một đứa trẻ ba tháng tuổi căn bản vô lực để thay đổi.
ẦM ẦM ẦM…
Địa đạo theo vụ nổ sụp đổ, đất đá bay tán loạn, Lạc Nam bị lực phản chấn dữ dội, da thịt non nớt tràn đầy vết máu, cả người bị vùi lắp trong một bãi bùn đất.
“Sẽ chết như thế sao?”
Ý thức của hắn trở nên mơ hồ, chỉ kịp lờ mờ nhìn thấy địa đạo sụp xuống lộ ra một khung cảnh u ám phía trên, cây cối um tùm… có vẽ là một khu rừng rậm.
Nếu không may bị dã thú đánh hơi được, kết cục chỉ có một.
Bất quá trời cao không phụ lòng người, có lẽ cảm động trước tấm lòng của phu phụ Lạc Chiêu và Hiền Nhu, hoặc có lẽ là cảm động trước tinh thần liều chết thủ hộ tiểu chủ nhân của Tiểu Tuệ…
Trước khi Lạc Nam hôn mê, hắn kịp thời nghe thấy tiếng đào đất gấp gáp và một thanh âm già nua của nhân loại vang lên:
“Bà nó xem, nơi này có đứa bé…”
… Bạn đang đọc truyện Con đường bá chủ – Quyển 16 tại nguồn: http://truyensextv.com/con-duong-ba-chu-quyen-16/
“Phàm Nhi, sắc thuốc đến đâu rồi?”
Một thanh âm hiền hòa từ nhà trước vọng đến.
Lạc Nam đang đun mấy ấm thuốc vội vàng ngoái đầu, chùi đi vài giọt mồ hôi trên khuôn mặt non nớt nói vọng ra:
“Sắp rồi phụ thân.”
Hắn dùng quạt nan tre điều khiển nhiệt độ lửa cho phù hợp, ngửi hương thơm cây thuốc tự nhiên lan tỏa ra xung quanh…
Đã chín năm từ cái đêm định mệnh ấy, Lạc Nam nay đã hơn 9 tuổi.
Nghĩa phụ, nghĩa mẫu của hắn là một đôi lão phu phụ hơn gần 70 tuổi mở y quán, cả đời sống bằng nghề y, bốc thuốc trị bệnh, đổi lấy lương thực.
Y quán nhỏ trong một thôn nhỏ, vốn không hề có tên…
Nhưng từ khi hai lão nhân vô tình nhặt được Lạc Nam trong lúc lên rừng hái thuốc vào chín năm trước, y quán vô danh đã đổi thành Phàm Y Quán, vừa ám chỉ đây là y quán cho người phàm, vừa có ý nghĩa trùng khớp với cái tên của Lạc Nam hiện tại.
Lạc Phàm… đây chính là tên nghĩa phụ, nghĩa mẫu đã đặt cho hắn.
Bởi khối ngọc bội có điêu khắc chữ “Lạc” trên cổ, hai vị lão nhân quyết định giữ nguyên họ cho hắn, lại dùng một chữ “Phàm” làm tên.
Phàm trong bình phàm, nghĩa phụ và nghĩa mẫu hy vọng hắn có thể sống một đời bình phàm, lấy vợ sinh con, vô lo vô nghĩ, kế thừa Phàm Y Quán cho đến cuối đời.
So với cái tên Lạc Hùng trong hùng tâm tráng chí, anh hùng đỉnh thiên lập địa mà phụ mẫu ruột thịt đặt xuống, Lạc Nam lại càng thích cái tên Lạc Phàm này hơn.
Đối với một vị Đan Đạo Quán Quân tại Bách Đạo Đại Hội, công việc của một y quán của phàm nhân thật sự dễ hơn ăn cháo.
Mọi việc phụ mẫu giao phó hắn đều vượt mức hoàn thành, kiến thức y học nói qua là hiểu… mà vốn dĩ hắn cũng chẳng cần truyền thụ gì, liếc mắt là nhận ra tất cả mọi thứ trong lĩnh vực này, cứ giả vờ gật gù lĩnh hội vậy thôi.
Hai vị lão nhân nhận ra nghĩa tử của mình là thiên tài y học, vô cùng vui mừng và tự hào, cưng chiều hắn như bảo bối, luôn dành tất cả những gì tốt nhất cho hắn.
Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bệnh nhân vẫn còn đông đúc, phụ mẫu bận rộn bắt mạnh, chuẩn bệnh, kê đơn…
Lạc Nam gia tăng tốc độ đun nấu, nhanh chóng bê thuốc ra.
“Phàm nhi nhà hai vị đại phu thật giỏi, diện mạo lại còn tuấn tú.” Một bà mối đến khám bệnh cười híp mắt:
“Không đến mấy năm là có thể hỏi cưới tiểu cô nương trong thôn, vừa mắt đối tượng nào chưa? Để bà mối ta lo liệu.”
Lạc Nam âm thầm buồn cười, ở những thôn xóm nghèo thời cổ đại như thế này, việc nam nữ lập gia đình là rất sớm, tiểu cô nương mười sáu tuổi chưa gả đi đã bị trêu là ở giá đến nơi rồi.
“Cưới con dâu cũng cần sính lễ, phu phụ chúng ta nghèo như thế, tìm đâu ra sính lễ đây?” Nghĩa mẫu của Lạc Nam hùa theo cười đùa.
“Ôi xời tưởng chuyện gì, Phàm Y Quán chữa bệnh cứu người, hành thiện mấy chục năm, thôn này ai mà không nể trọng?” Lão già trưởng thôn nghiêm mặt nói:
“Vừa ý cô nương nhà nào cứ nói lão phu một tiếng, lão phu lo hết… khụ khụ khụ.”
Nói xong liền ho khan kịch liệt đến mức mặt mũi tái xanh, thở hổn hển.
“Câm miệng.” Nghĩa phụ của Lạc Nam vội vàng chạy đến vuốt nhẹ ngực ông ta, giận dữ nói:
“Đã sớm nói phổi của ngươi rất yếu, ngậm miệng đừng để gió lùa vào, Phàm Nhi của chúng ta còn rất nhỏ, chuyện cưới dâu vài năm nữa lại tính.”
“Thuốc của trưởng thôn bá bá xong rồi.” Lạc Nam nâng chén thuốc đến.
Trưởng lão vội vội vàng vàng được mọi người nâng đỡ uống vào, nhẹ nhõm thở ra một hơi, cả người dễ chịu.
Bận rộn cả ngày đến khi hoàng hôn buông xuống, bệnh nhân mới lục tục rời đi.
Phàm nhân nghèo khó cơ hàn, lao động tay chân nhiều, bệnh vặt cũng nhiều… mỗi ngày Phàm Y Quán đều đông nghẹt khách chờ chuẩn bệnh.
Lạc Nam không vội vào nhà, hắn ra sau vườn ôm một bó cỏ khô bổ sung thức ăn cho bò cái trong chuồng, đưa tay vuốt ve lưng bò, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt.
Trẻ nhỏ cần uống sữa để lớn, nghĩa phụ nghĩa mẫu từng mang hắn đi bú dạo các mẹ bỉm trong thôn, tiếc là phần lớn người hoàn cảnh khó khăn, thiếu thốn dinh dưỡng, không thừa được bao nhiêu sữa mẹ để cho hắn.
Trong tình huống đó, nghĩa phụ và nghĩa mẫu phải cho hắn uống sữa bò là chính.
Có thể nói Lạc Nam là được nuôi lớn bởi con bò cái trong chuồng này… thế nên hắn cũng rất quý con bò, chăm sóc nó vô cùng chu đáo.
Đã chín năm, Lạc Nam đã dần dần thích ứng với thân phận phàm nhân của mình, cũng tạm gác lại những chuyện phiền não tại Nguyên Giới ra sau ót.
Tuy nhiên mối thù với Địa Thi Tông vẫn luôn là cái gai trong lòng hắn.
Dù mang một thân phàm nhân, thù diệt môn là bắt buộc phải trả, thù giết cha mẹ không đội trời chung…
Hắn cũng vĩnh viễn không quên hình bóng Tiểu Tuệ tỷ tỷ đã vì mình tự bạo…
Lạc Nam đã quyết định lấy thân người phàm diệt đi thế lực tu chân Địa Thi Tông và tất cả những dây mơ rể má có liên quan đến âm mưu ra tay với Tiểu Ly Thành của chúng.
Điều này nghe qua thì bất khả thi, nhưng không thử làm sao biết rằng không thể làm được?
“Khuya rồi Phàm Nhi, mau vào ngủ, nương đã giúp ngươi giăng mùng, bên ngoài muỗi lắm.” Thanh âm từ ái của nghĩa mẫu truyền ra.
“Vâng!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 177 |
Ngày cập nhật | 27/01/2025 15:39 (GMT+7) |