Thái Diễm nhập vai thành đối thủ của Lạc Nam, tạo áp lực cho hắn.
Đương nhiên hắn không thể thắng được nàng, nhưng cũng thành công được Thái Diễm tán thành, cho phép thông qua cuộc khảo nghiệm.
Lạc Nam lại đổi thành mặt của Tiểu Ma, cùng mỹ nhân đạo chủ rời khỏi không gian pháp bảo.
Vừa mới tiến ra, đã thấy Đan Trưởng Lão đứng chờ sẵn.
“Có chuyện gì sao?” Thái Diễm nhàn nhạt hỏi.
“Bẩm Đạo Chủ, Đạo Tài Các Chủ muốn diện kiến ngài.” Đan Trưởng Lão nói.
“Không gặp.” Thái Diễm thẳng thừng hừ một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, lạnh giọng nói:
“Độ Đạo Môn hiếu khách và sẵn sàng cử ra các đệ tử luận bàn tỷ thí, nhưng bổn tọa không có lý do để gặp hắn.”
“Nhưng mà…” Đan Trưởng Lão có chút xấu hổ lên tiếng:
“Các đệ tử của chúng ta đang thua một tên đệ tử của Đạo Tài Các ở phương diện luyện khí.”
“Hử?” Chân mày Thái Diễm nhất thời nhướn lên:
“Sao lại thua? Đệ tử Toàn Chức Đạo Thống từ trước đến giờ có trình độ luyện khí chưa thua bất cứ thế lực nào ở Đạo Địa.”
“Đạo Tài Các chẳng biết tìm ở đâu ra một tên thiên tài sở hữu Quy Thần Khí Thể.” Đan Trưởng Lão bất đắc dĩ.
“Quy Thần Khí Thể.” Ánh mắt Lạc Nam lóe lên.
Đây là một loại Đạo Thể hàng đầu của Luyện Khí Sư, người sở hữu loại Đạo Thể này chỉ cần không chết non và đi theo con đường Khí Đạo, tương lai chắc chắn sẽ trở thành một vị Khí Thần, bởi vì kẻ này vừa sinh ra đã có thể vận dụng Thần Đạo Quy Tắc vào quá trình luyện khí, chẳng trách các đệ tử của Toàn Chức Đạo Thống thua cuộc.
“Đạo Chủ, hay là để ta…” Lạc Nam dự định ra mặt lấy lại danh dự.
Thái Diễm lắc đầu, nhìn Đan Trưởng Lão hỏi: “Các lĩnh vực khác có tỷ thí không?”
“Các lĩnh vực khác từ Đan Đạo, Trận Đạo, Phù Đạo, Khôi Đạo… chúng ta đều thắng, chỉ thua Khí Đạo mà thôi.” Đan Trưởng Lão hồi đáp.
“Vậy thì quan tâm cái rắm a, cứ mặc kệ bọn hắn đi.” Thái Diễm phất tay quyết định:
“Xem như thả cho bọn hắn một chút danh dự.”
“Nhưng mà kẻ sở hữu Quy Thần Khí Thể đó lại là đệ tử của Đạo Tài Các Chủ, hắn cứ dương dương tự đắc, nói rằng đệ tử của chúng ta không ai sánh bằng đệ tử của hắn.” Đan Trưởng Lão nghiến răng, nghĩ đến bộ dạng muốn ăn đòn của đối phương.
“Có thiện ý thì là khách, châm chọc khiêu khích thì là địch nhân, cứ nhờ Vực Thần Đạo Thống đánh cho bọn chúng một trận rồi đuổi đi là xong.” Thái Diễm cười lạnh.
“Tuân lệnh.” Đan Trưởng Lão hưng phấn, lập tức quay người rời đi, hiển nhiên là dự định gọi người úp sọt.
Khóe miệng Lạc Nam giật giật, không hổ là phong thái của thế lực hàng đầu, hành xử cực kỳ bá đạo a, một lời không hợp liền đem người ta đánh, hơn nữa còn cố ý gọi cái phe có chiến lực mạnh nhất.
Lúc này Thái Diễm mới nhìn sang hắn nói: “Ngươi cũng đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt như thế, ngươi là át chủ bài của bổn tọa, phải thể hiện ở Bách Đạo Đại Hội, hiện tại cứ để tiểu nhân đắc chí.”
Lạc Nam hiểu ý gật đầu nói: “Vốn dĩ đệ tử không quan tâm Đạo Tài Các, nhưng nghe tên Các Chủ kia muốn gặp ngài ta liền muốn dạy dỗ hắn một trận.”
“Tại sao?” Thái Diễm cảm thấy thú vị, chớp chớp đôi mắt đẹp.
“Nhìn thái độ của ngài, ta liền biết tên Đạo Tài Các Chủ kia hẳn là loại bám đuôi của ngài, khiến ngài cảm thấy phiền toái… ta thân là đệ tử đương nhiên phải ra mặt giải quyết.” Lạc Nam vỗ ngực đáp.
“Khanh khách.” Thái Diễm cười đến run rẩy bầu sữa, liếc xéo nhìn hắn:
“Tiểu tử ngươi quả nhiên lão luyện tình trường, chỉ nhìn thái độ của bổn tọa đã đoán ra nguyên nhân, xem ra ta phải cẩn thận với ngươi.”
“Hắc hắc.” Lạc Nam nở nụ cười xấu xa:
“Vì sao phải cẩn thận? Ta có chỗ nào không tốt?”
“Xú tiểu tử, dám có ý đồ với lão nương… mau cút!” Thái Diễm vung chân đá hắn bay ra ngoài.
Trên đường bay, Lạc Nam vậy mà nhìn thấy mấy vị trưởng lão của Vực Thần Đạo Thống xách theo đám người Đạo Tài Các bất tỉnh nhân sự ném ra bên ngoài, hoàn toàn không nể mặt mũi.
Ánh mắt Lạc Nam lóe lên, thầm nghĩ có nên nhân cơ hội này lẻn theo làm thịt luôn hay không.
Bất quá sau đó hắn lắc đầu, không thể vì chuyện của Phá Đạo Hội khiến Độ Đạo Môn mang tiếng… mạng của đám Đạo Tài Các này không đáng.
Lạc Nam âm thầm cảm thấy may mắn vì lần này bái phỏng Hương Trà sư tỷ, nhờ nàng mà biết trước được đối thủ đáng gờm nên đã có cách ứng phó… bằng không đợi đến khi Bách Đạo Đại Hội bắt đầu mới đụng độ, vậy thì tỷ lệ thắng gần như không có.
Chỉ còn ba tháng thời gian là đến Bách Đạo Đại Hội, Lạc Nam dự định bồi tiếp sư tỷ, tranh thủ lấy lòng xem thử có thể moi thêm được tí thông tin nào từ tương lai hay không…
Nào ngờ hắn chợt nhìn thấy ở phía Linh Cầm Sơn tỏa ra ánh sáng chói mắt của Truyền Tống Trận, Cầm Thanh Vận và Phụng Tiểu Thất mang theo một đám nữ đệ tử nhanh chóng tiến vào bên trong, dáng vẻ rất nghiêm trọng.
Lạc Nam ngửi thấy mùi không bình thường, Bá Đạo Quy Tắc kết hợp với Hắc Ám Chi Lực bao phủ toàn thân, bí mật Tốc Biến vào Truyền Tống Trận bám theo, trạng thái Vong Linh thi triển, trốn vào cái bóng dưới chân Cầm Thanh Vận.
Phụng Nguyên Các…
Nơi này đang ngập tràn biển lửa, nhiệt độ bên trong không khí nóng lên dữ dội vặn vẹo cả không gian.
Nhóm mười tên cường giả bí ẩn do một kẻ tu vi Thần Đạo Cảnh cầm đầu, toàn thân đều khoác áo choàng che đậy từ đầu đến chân đánh thẳng vào Phụng Nguyên Các.
Phụng Nguyên Các chỉ là Thiên Đạo Thế Lực, bên ngoài có Song Hoả Phượng Trận bao quanh, hiện ra hai tôn hư ảnh Hoả Phượng Hoàng giang rộng đôi cánh cố gắng phòng thủ.
Đáng tiếc Song Hoả Phượng Trận chỉ là Thiên Đạo Trận Pháp, dễ dàng bị tên Thần Đạo dẫn đầu một chưởng đánh xuống, Thần Đạo Quy Tắc nghiền nát tất cả Trận Văn, lực lượng cường hoành phá tan song ảnh hoả phượng hoàng vô cùng đơn giản.
“Thần Đạo Cảnh? Vì sao đánh Phụng Nguyên Các của ta?” Có tiếng quát thanh lãnh vọng lên.
Chỉ thấy một vị mỹ phụ phong vận thành thục đằng không bay lên, trên thân nàng khoác áo bào có thêu lấy những họa tiết phượng hoàng, mái tóc màu đỏ búi cao được trâm ngọc vắt ngang, mắt hạnh má hồng, bờ môi đỏ thẳm, thân thể ngạo nhân như mật đào chín muồi.
Chính là Phụng Nguyên Các Chủ – Phụng Liên, mỹ nhân xếp hạng mười trên Đạo Địa Tiên Bảng.
Đối mặt với áp bách từ Thần Đạo Cảnh và một đám thần bí nhân tu vi Thiên Đạo, đôi mắt của Phụng Liên vẫn không hiện lên vẻ sợ hãi, ngược lại cố trấn định để chất vấn.
Đáp lại Phụng Liên, tên Thần Đạo Cảnh kia không nói lời nào, một tay trực tiếp vồ thẳng xuống cơ thể nàng.
“Không được động vào các chủ.” Mấy vị trưởng lão của Phụng Nguyên Các gầm lên giận dữ, tu vi bùng phát, sau lưng mỗi người đều hiện lên hư ảnh Phượng Hoàng lao thẳng về phía trước với ý đồ chống lại.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt đám thần bí nhân hiện lên vẻ khinh thường.
Chỉ thấy trước mặt bọn hắn lóe lên Hoả Diễm, tiếng Phượng Gáy theo đó truyền ra.
Khoảnh khắc đó, các vị trưởng lão của Phụng Nguyên Các như gặp phải khắc tinh, Hoả Diễm của bọn hắn đều mất đi khống chế, thậm chí còn phản phệ ngược lại bản thân.
“PHỐC!”
Tất cả trưởng lão cùng lúc thổ huyết…
“Haha.” Một tên Thiên Đạo Cảnh trong đó cất tiếng cười bá đạo…
GÁY!
Có tiếng gáy kiệt ngạo bất tuần vang lên, từ trên xuống dưới Phụng Nguyên Các nội tâm run rẩy, bị áp đến quỳ rạp trên đất không thể cử động.
Phụng Liên nghiến chặt răng không để hai chân mình ngã quỵ, nàng hít sâu một hơi lên tiếng:
“Thì ra các vị đến từ Tổ Phượng Tộc.”
Phụng Nguyên Các được thành lập tại nơi tử vong của một vị Hoả Phượng Hoàng tu vi tiệm cận Thần Đạo, tổ tiên của Phụng Nguyên Các nhờ hoàn cảnh đặc biệt này đã sáng tạo ra công pháp, lập xuống thế lực… mọi thứ đều dựa vào bản nguyên của Hoả Phượng làm căn cơ, khởi nguồn.
Vậy nên khi nhìn thấy những kẻ thần bí này có thể dùng uy áp là trấn trụ toàn bộ Phụng Nguyên Các, Phụng Liên không khó đoán được bọn hắn là đến từ Tổ Phượng Tộc.
Bởi vì chỉ có Phượng Hoàng chân chính của Tổ Phượng Tộc mới có thể áp chế Phụng Nguyên Các một cách triệt để như thế.
“Nếu đã biết còn không mau quy hàng?” Tên Thần Đạo Cảnh cười gằn uy hiếp:
“Dám dùng nội tình của Hoả Phượng Hoàng làm căn cơ lập thế lực, các ngươi đã hỏi ý chúng ta chưa?”
“Hừ, Phụng Nguyên Các so với Tổ Phượng Tộc như kiến so với voi, tin tưởng các vị đã sớm biết đến sự tồn tại của chúng ta nhưng không thèm để ý.” Phụng Liên bình tĩnh đáp:
“Tại sao hiện tại lại gây khó dễ? Theo ta nghĩ các vị có ý đồ khác.”
Ở tại Đạo Giới rộng lớn vô hạn này, việc tu sĩ may mắn tìm được cơ duyên liên quan đến các tộc Thần Thú là chuyện hết sức bình thường…
Giống như tổ tiên của Phụng Nguyên Các cũng nhờ nơi Hoả Phượng ngã xuống mà lập nên thế lực đến ngày hôm nay… thế gian này có đến ngàn vạn chuyện tương tự.
Tại sao Tổ Phượng Tộc vào lúc này lại truy cứu? Rõ ràng là có điều bất thường.
“Nữ nhân thông minh.” Thần Đạo Cảnh nhếch mép cười tà, thoải mái thừa nhận:
“Ngươi nói không sai, có trách thì trách dung mạo của ngươi quá nổi bật, vô tình lọt vào mắt xanh của chủ nhân nhà ta.”
“Thì ra là kẻ đó…” Sắc mặt Phụng Liên trở nên lạnh lùng.
Cách đây mấy năm, nàng có tiến vào Tứ Đạo Cổ Lâm lịch luyện với hy vọng tìm cơ duyên tiến vào Bán Thần Cảnh… vô tình đụng phải một tên thiên tài Phượng Hoàng cũng đang lịch luyện.
Kẻ này tuổi trẻ hơn nàng nên thực lực chỉ là Thiên Đạo Hậu Kỳ, nhiều lần đeo bám nàng nhưng đều bị nàng tránh thoát, sau đó thành công bình an vô sự trở về Phụng Nguyên Các.
Không ngờ đến đối phương vậy mà không từ bỏ ý đồ, hiện tại còn cho thuộc hạ lấy cớ đến gây sự…
Có thể sai khiến Thần Đạo Cảnh, địa vị của tên đó chắc chắn rất cao ở Tổ Phượng Tộc…
Đáy lòng Phụng Liên trầm xuống, không ngờ dung mạo của mình lại mang đến mầm tai họa.
“Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn, một là ngoan ngoãn theo ta trở về hầu hạ chủ nhân, hai là chết cùng toàn bộ tiểu thế lực này.” Tên Thần Đạo Cảnh nhếch mép.
“Ta đã có nữ nhi, nói với chủ nhân của các ngươi từ bỏ ý đồ đi.” Phụng Liên hít sâu một hơi:
“Nữ nhi của ta đã gia nhập Độ Đạo Môn, Phụng Nguyên Các có Độ Đạo Môn che chở.”
“Độ Đạo Môn? Ha hả…” Thần Đạo Cảnh phá lên cười:
“Thế lực khác sợ Độ Đạo Môn, nhưng Tổ Phượng Tộc chẳng lẽ sẽ sợ sao? Để xem Độ Đạo Môn có dám đến Tổ Phượng Tộc cướp người hay không?”
Thanh âm rơi xuống, hắn đã như tia chớp lao thẳng đến Phụng Liên, hai mắt đầy sát khí:
“Mặc kệ ngươi đã có chồng hay nữ nhi, ta cũng phải mang về phụng mệnh.”
“Bắc Nô, mau đánh chết hắn!”
Truyền Tống Trận phía sau đình viện Phụng Nguyên Các rực sáng.
Phụng Tiểu Thất đằng đằng sát khí bay ra quát lớn.
Dưới cái bóng của nàng, Vong Linh của Bắc Đẩu Đạo Chủ tuân lệnh lao vọt ra.
Bắc Đẩu Thất Tinh màu đen kịch tụ hội trên đỉnh đầu của hắn, hung hăng tung chưởng…
OÀNH!
Tên Thần Đạo kia lùi lại ba bước chân, mà Bắc Nô lùi đến hơn chục bước.
Hiển nhiên Bắc Nô hiện tại chỉ là vong linh, chiến lực không thể sánh bằng so với một vị Thần Đạo Cảnh chân chính.
Cầm Thanh Vận và các nữ đệ tử tinh nhuệ của Linh Cầm Sơn kịp thời xuất hiện.
“Thiên Âm Sát Trận.”
Lấy Cầm Thanh Vận dẫn đầu, phối hợp mười nữ đệ tử như tiên của Linh Cầm Sơn kết thành đại trận.
Sát Âm vang vọng đất trời, biến bầu trời đỏ rực như màu máu thành công đẩy lùi một đám chó săn của Tổ Phượng Tộc, giải thoát các vị trưởng lão Phụng Nguyên Các khỏi áp lực.
“Mẫu thân, người không sao chứ?” Phụng Tiểu Thất lo lắng chạy đến đỡ Phụng Liên.
“Nha đầu ngốc ta không sao.” Phụng Liên nghiêm túc nói:
“Địch nhân rất mạnh, chúng ta mau lui!”
Phụng Tiểu Thất biểu lộ ngưng trọng, nàng chỉ nghe tin Phụng Nguyên Các bị tấn công, không ngờ đối phương còn có Thần Đạo Cảnh dẫn đầu.
“Hảo, nữ nhi đẹp hơn cả mẫu thân, lại còn có một đám mỹ nhân… chủ nhân chắc chắn sẽ rất thích.”
Tên Thần Đạo Cảnh cầm đầu thấy rõ dung mạo của Phụng Tiểu Thất và Cầm Thanh Vận các nàng, nhất thời ngửa đầu cười phá lên.
Một khi đem những bóng hồng này cướp về, chủ nhân chắc chắn sẽ trọng thưởng.
Muốn giải quyết Bắc Nô nhanh chóng, hắn trực tiếp hiện ra bản thể là một con Bát Dực Phượng Hoàng.
Với tám cánh mang theo Thần Hoả đầy trời đổ ập xuống, ngọn lửa cường đại khiến Bắc Nô liên tục bại lui, chỉ có thể cố gắng phòng thủ, bảo vệ Phụng Liên mấy người ở phía sau.
Thấy địch nhân người đông thế mạnh, Cầm Thanh Vận lấy ra một khối Ngọc Bội nắm trong tay.
Đây là Ngọc Bội sư tỷ Cầm Dao Nhã cho nàng, có thể nhờ đến Thiên Âm Đạo Chủ chi viện.
Bất quá ngay khi Cầm Thanh Vận còn chưa kịp sử dụng Ngọc Bội, Thời Gian và Không Gian như ngưng đọng ở khoảnh khắc này.
Một phương thế giới khủng bố không gì cản nổi đột ngột quét ra, bên trong chứa đựng Kiếm Khí Hỗn Loạn, vô vàn thuộc tính cuồng bạo nhảy múa.
PHỐC!
Khi thế giới bao trùm Phụng Nguyên Các, bất kể là Thần Đạo Cảnh hay Thiên Đạo Cảnh của Tổ Phượng Tộc đều bị phanh thây.
Hầu như chưa kịp phản kháng…
Lông vũ đầy trời, máu tươi nhuộm đỏ, linh hồn thảm thiết gào thét…
Áp đảo tuyệt đối, cảnh tượng khiến hàng vạn thành viên của Phụng Nguyên Các như chết lặng.
Tên Thần Đạo Cảnh vừa rồi còn coi trời bằng vun, Tứ Dực Phượng Hoàng đã gãy cánh… cơ thể khổng lồ xuất hiện vô số vết kiếm, sau đó hóa thành thịt vụn.
Mà linh hồn của nó cũng không thoát khỏi, tất cả đều bị hút sâu vào con mắt màu trắng quỷ dị…
Cục diện tưởng chừng cửu tử nhất sinh thoáng chốc đã trở nên tĩnh lặng, im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở…
Phụng Liên ngơ ngác nhìn thân ảnh đang chậm rãi bước ra giữa không gian, nhất thời không kịp định thần.
Mãi cho đến khi, thanh âm kích động thánh thót chứa đựng kinh hỉ vô tận của nữ nhi vang lên bên tai:
“Lạc Nam ca ca?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Con đường bá chủ - Quyển 16 |
Tác giả | Akay Hau |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện dâm hiệp, Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 118 |
Ngày cập nhật | 25/12/2024 15:39 (GMT+7) |