Chưa ai đánh đít cô mạnh như anh chàng vậy, điệu này đến mấy ngày tiếp theo vẫn còn đau chứ chẳng chơi, thiệt chẳng cái dại nào như cái dại nào. Phương ăn vội đại tô hủ tiếu rồi chạy thẳng về nhà. Cô không mặc quần áo lót gì cả mà, lại mặc đầm ngắn nên ngồi ghế thấp không tự nhiên lắm, không tiện ngồi lâu.
Phương về đến cửa phòng thì thấy con Lu đang đứng co ro tội nghiệp. Lúc nãy mưa lớn, chắc tạt hết vào hành lang làm con vật ướt nhẹp ướt nhem. Tô thức ăn Phương chuẩn bị cho nó lúc chiều cũng ướt nhẹp, còn nguyên đó. Tội nghiệp con chó, Phương mà về trễ tí xíu chắc nó đói meo thiệt. Thấy cô về con chó vẫy đuôi mừng rỡ. Con Lu khôn lắm, buổi tối lên nhà cô chẳng bao giờ nó sủa, chắc nó cũng biết chuyện cô nuôi nó là bí mật, không làm ồn để lộ ra hết thì chết. Phương vội vã mở cửa phòng cho con Lu vào nhà luôn. Cô lấy khăn thấm thấm bên ngoài bộ lông nó cho đỡ lạnh. Phương vuốt ve nó:
– Được rồi… vừa lạnh vừa đói lắm đúng không? Để tao lấy đồ ăn cho…
Rồi cô lại loay hoay chuẩn bị ăn cho nó. Lúc cô quay lưng trên bếp, con vật lại gần cô, ngửi ngửi gì đó rồi vục mõm nó vào chiếc váy của cô. Con vật tinh khôn chắc nhận ra chủ của nó không mặc quần lót, mới vục mõm vào liếm liếm lồn cô. Phương xua tay, kéo đầu nó ra:
– Thôi nào… đói bụng gần chết mà còn đòi bú liếm gì nữa… ngoan ra đằng kia đi… ăn no đi rồi lát tha hồ muốn liếm gì thì tao cho liếm…
Đặt tô thức ăn xuống cho con Lu xong, cô quay đi định cởi cái đầm ra đi tắm. Bữa nay Phương được chịch thỏa thuê rồi, giờ chỉ còn tắm và ngủ thôi. Nhưng nghĩ lại thấy khi nãy cô cũng mới vừa tắm ở nhà Bona xong rồi mà. Anh chàng cũng kỳ cọ, kều móc hết tinh dịch ra khỏi lồn cô rồi, nói chung là sạch sẽ lắm, chắc cũng chẳng cần tắm lại.
Nghĩ vậy nên cô lại thôi, cô cởi bộ đầm đang mặc ra, thay một bộ váy ngủ mỏng. Dạo gần đây có con Lu, tối nào nếu không để nó chịch thì cô cũng cho nó liếm lồn nên Phương thường mặc váy ngủ chứ không mặc mấy bộ đồ thun, mắc công lại cởi ra mặc vô. Phương thay đồ xong thì thấy con chó vẫn vục mỏ vào ăn. Chắc nó đói thiệt, nhìn thấy tội tội, cô lại gần vuốt ve đầu nó rồi đi ra giường nằm nghĩ.
Tối hôm nay tất cả tâm trí của Phương để dành hết cho Bona. Nghĩ lại thì chịch với anh chàng sướng thật đấy, nhưng Phương chắc chẳng dám làm thường xuyên. Cô sợ lại đâm ra ghiền, rồi phát sinh tình cảm nữa thì chắc chết luôn. Những cảm xúc đó làm Phương dần dần trôi vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, hình ảnh của Bona hồi chiều cứ hiện lên.
Phương nhớ nhất là cái vóc dáng lực lưỡng của anh chàng, bú lồn cô cả buổi. Ôi… lưỡi Bona càng lúc càng điêu luyện, làm cho cô ra nước mãi không thôi. Đang mơ màng giấc mộng, cô tỉnh giấc thì thấy hai chân mình dang rộng, ở giữa háng cô giờ là con Lu. Con chó chắc ăn xong rồi, theo thói quen nó leo lên giường luôn, liếm liếm lồn cô. Phương không phiền hà tý nào, để cho nó thoải mái hàng sự. Cô vuốt ve đầu nó, tỉ tê với nó:
– Ngoan lắm Lu… mày giỏi lắm… mày là siêng nhất… tối nào cũng liếm cho tao… không có mày mấy bữa nay chắc tao buồn chết mất…
Lưỡi con chó dầy, dài, mũi nó ươn ướt, cọ cọ vào hột le Phương nhồn nhột, tạo cảm giác khó tả vô cùng. Phương rên rỉ sung sướng. Thường thì cô để nó liếm lồn xong, tối nào hứng thì cô bò ra. Con chó hiểu ý là leo lên chịch cô liền. Bữa nào nó liếm, liếm đến khi Phương ngủ thiếp đi thì nó mới leo xuống sàn nhà ngủ. Con nhỏ chủ cũ của con Lu dạy nó quá khéo, vậy mà phải bỏ rơi con vật, Phương chắc rằng cô ta sẽ tiếc lắm cho coi.
Đang lúc sung sướng được con Lu hầu hạ liếm lồn thì Phương phải giật mình vì có điện thoại. Cảm giác rất khó chịu nhưng cô phải tạm ngưng, để con chó ra để bắt điện thoại. Đó là số của Bona. Cô nhấc máy trả lời. Bên kia, giọng của Bona gọi rất gấp:
– Phương ơi… chiều giờ Thu có gọi cho em không?
Cô nghe thế thì hỏi lại:
– Anh hỏi em kỳ vậy? Anh biết chiều giờ em ở đâu rồi mà còn hỏi nữa… Ủa… chuyện gì vậy… bộ chị ấy chưa về nữa hay sao?
– Chưa… Thu còn chưa về nhà… không ai lo cơm nước cho ba mẹ Thu nữa… anh phải chạy đi mua đồ ăn cho ba mẹ Thu. Ổng bả cứ hỏi Thu đi đâu hoài mà anh không dám nói… anh nói là Thu qua chỗ em chơi… anh sợ ổng bả lo…
– Sao kỳ vậy? Mà anh nói chị Thu đi ăn đám… chị đi đâu… với ai vậy?
– Thì Thu đi với người em họ… là cái cậu Thắng đó…
Phương nghe Bona nhắc đến Thắng thì giật mình. Cô hỏi tiếp:
– Anh biết chỉ đi đâu không?
– Anh không rõ… chỉ nghe biểu là bên An Biên… chỗ nhà của Thắng… à… mà em gọi cho Thắng được không? Anh không có số của cậu ấy…
Phương nghe thì giật mình hoảng hốt. Cô giận mình bữa chiều không hỏi rõ Bona, nếu cô biết là Thu đi với Thắng thì cô đã cảnh giác hơn rồi. Mà Bona tính cũng hời hợt, thừa biết chuyện của Thắng và cô, bữa nay không thấy rủ cô đi ăn giỗ chung thì Bona cũng phải nghi ngờ chứ. Bona rối quá nói tùm lum làm Phương cũng rối theo. Cô dặn Bona bình tĩnh, trước mắt lo cho ba mẹ Thu ăn uống đã, để cô tìm cách liên lạc với Thắng.
Cúp máy của Bona xong rồi, Phương như ngồi trên đống lửa. Cô nghĩ ra đủ chuyện, liệu chỉ là trùng hợp thôi… hay lại là cái trò của Thắng… bữa trước Thắng dám ‘bán’ Phương cho đám tù kia rồi… hổng chừng bữa nay kẹt quá… hắn ta đan tâm ‘bán’ luôn bà chị họ của mình. Phương gọi cho Thắng cũng không được. Cô thấy lo lắng quá. Phương ngẫm đi ngẫm lại.
Không được, cô phải làm gì đó thôi. Nghĩ vậy nên cô chồng vội cái đầm kia trở lại, không quên khoác thêm cái áo khoác cho đỡ lạnh. Phương ra khỏi nhà, tắt đèn, nhưng chỉ đóng hờ chứ không khóa cửa. Cô để con Lu ngủ trong nhà chứ để nó nằm hành lang không chừng tối khuya mưa lại làm nó ướt nữa. Lo xong đâu đó, cô leo lên xe máy, phóng hướng nhà Thắng trực chỉ.
Linh tính mách bảo điều gì đó nên Phương đi theo hướng đường bao. Đoạn này đường tối thui nhưng Phương đi cũng hai ba lần rồi nên tính ra cũng khá rành, không đến nỗi phải lo lắng. Dù là hơi lo sợ nhưng cô cũng không dám phóng quá nhanh, rủi đâm đầu vào ruộng thì còn chết nữa. Trời chuyển về khuya, đường vắng không đèn, chỉ có mình ánh đèn xe của Phương lao đi.
Ánh đèn rọi phía trước lờ mờ, cô vừa chạy vừa ngó xung quanh. Phương chạy một lúc lâu thì cũng đến cái chỗ quen quen, đến đây cô rà rà chạy chậm coi thử. Giữa chừng khi cô đang chạy thì một bóng người vụt ra từ bên đường, giọng yếu ớt: “Cứu… cứu tôi với!”. Phương bình tĩnh quan sát. Cô hoảng hồn nhận ra người đó là Thu. Mái tóc dài của cô buông xõa, lấm lem, toàn thân không một mảnh vải. Phương vội dừng xe, vẫn để đèn xe cho sáng rồi lao xuống đường. Cô gọi:
– Chị Thu… chị có sao không?
Khắp người Thu là một mùi tinh dịch nồng nực. Mới chạm vào cô là Phương đã nhận ra. Tinh khí vẫn còn chảy đều, dính khắp mặt, dính bết lên hết cả mái tóc dài óng ả của Thu. Hai mắt Thu như vô hồn, Phương phải lay một lúc cô mới choàng tĩnh.
– Phương… là em đó hả?
Nhận ra Phương, Thu oà khóc. Cô ôm chầm lấy Phương nức nở. Phương hỏi dồn:
– Chị… chị bị tụi nó hãm hiếp… chị…
Phương thấy Thu bắt đầu hoảng loạn. Cô lay Thu thật mạnh, rồi nói:
– Bình tĩnh… kể lại cho em nghe…
– Hồi chiều… hic… ăn giỗ nhà Thắng xong… Thắng chở chị về… ngang qua đây thì trời mưa… tụi chị trú mưa… thì có mấy người mặc áo tù cũng vào trú… rồi… hic… tụi nó chọc ghẹo chị… Thắng chửi tụi nó… rồi đánh nhau… tụi nó đông lắm… kéo chị đi… rồi tụi nó xé quần áo chị… tụi nó hiếp dâm chị… tụi nó… tụi nó đông lắm…
Phương tiếp lời của Thu:
– … tụi nó kéo chị vô một căn chòi… hiếp chị xong thì bỏ đi… chị… chị mới bò ra đây là gặp em… phải không chị?
– Đúng rồi… hic… sao… sao em biết vậy?
– Được rồi… chuyện dài lắm… để mai mốt em kể chị nghe… giờ để em đưa chị về nhà đã…
– Không được… còn Thắng nữa… nãy Thắng đánh nhau với tụi nó… giờ không biết sao nữa…
– Không sao đâu… chị đừng lo cho Thắng… để em đưa chị về đã…
Chẳng hiểu sao không nhắc thì thôi… hai chị em vừa nhắc tới Thắng là từ xa có một bóng xe máy chạy lại. Ánh đèn xe rọi vào cái bóng của hai chị em Thu – Phương bên đường, không chạy qua mà dừng lại. Ánh đèn làm chói mắt cả hai nên hai cô không thấy gì cả, nhưng đã nghe giọng của Thắng kêu lên từ phía ấy:
– Chị Thu… chị có sao không?
Nhận ra Thắng, Thu mừng hết lớn, cũng kêu lại. Thắng bỏ xe chạy đến đỡ lấy cô. Thấy Thu trần truồng vậy cũng không hay, Phương cởi áo khoác mình ra, che tạm lên người cô. Thắng vừa đỡ Thu, nhìn thấy Phương thì ngạc nhiên há hốc mồm:
– Ơ Phương… sao… sao Phương lại ở đây?
Hổm rày Phương nhìn tên sở khanh này nhiều rồi. Cô nghĩ thiệt thòi cũng chỉ mình cô nên thôi cô bỏ qua, không nhắc tới. Bữa nay tên đểu giả này còn hại luôn cả Thu nữa. Nhìn bộ mặt của hắn, Phương kềm không được, cô nhào đến chen ngang giữa Thắng và Thu. Cô vung tay tán một cái thật mạnh vào má hắn. Thắng không chú ý nên lãnh trọn một bạt tai của Phương. Hắn ngơ ngác, giả vờ ngây ngô hỏi:
– Ơ Phương… tự dưng lại đánh Thắng…
– Tên khốn nạn… ở đó mà còn giả bộ nữa hả!
Thu ngạc nhiên không biết gì, quay sang hỏi Phương:
– Chuyện gì vậy Phương? Nói chỉ nghe đi…
– Hắn – Vừa nói Phương vừa tức giận chỉ vào mặt Thắng – Mọi chuyện do hắn bày ra. Tên khốn nạn này nè chị…
– Em nói sao chị không hiểu?
– Chuyện chị bị hiếp là kế hoạch của hắn… bữa trước em cũng bị một lần rồi…
– Trời… có chuyện đó nữa sao… chị thật không ngờ…
Hai chị em quay sang nhìn Thắng. Mặt hắn nghệt ra một lúc. Chắc Thắng còn đang mường tượng ra vấn đề, không ngờ lại bị Phương vạch mặt như vậy. Hắn lấy tay xoa xoa cái má vừa bị Phương tát đau điếng. Thắng đứng dậy. Hắn thay đổi 180 độ, hắn hỏi Phương bằng giọng hoàn toàn khác, một thái độ đểu cáng:
– Ra là tụi bây biết hết rồi hả?
Phương mắng hắn:
– Tên đốn mạt… vì tiền mà dám bán thân xác phụ nữ… anh… anh là đồ…
– Đồ… đồ gì… đồ ngu… tụi bây cũng ngu nên bị lừa thôi… con này… rồi cả mày nữa… cũng chả đàng hoàng đứng đắn gì mà bày đặt ở đây la lối… coi chính chuyên vậy thôi chứ thấy trai đẹp như tao cũng nứng lồn lên cả thôi…
Thắng nói bằng giọng vô học. Phương tức quá, đứng lên định đánh hắn ta cái nữa nhưng đã bị Thắng chụp được. Bàn tay Thắng xiết mạnh, rồi đẩy Phương ngã ra đất như Thu.
– Mà tao thắc mắc sao mày lại biết chuyện sớm như vậy?
Phương lồm cồm bò dậy, đỡ Thu cùng đứng lên. Cô đáp:
– Chuyện đó anh không cần biết. Anh là đồ khốn nạn… tui sẽ báo công an…
Thắng nghe vậy thì phì cười, nói:
– Báo đi… đẹp mặt lắm hay sao mà đòi báo hả?
Quả nhiên Thắng nói đúng, hình như cả Thu cũng sợ, nghe Phương nói vậy thì vội ôm cô lại:
– Đừng em… thôi… chị sợ lắm… hay là… mình về đi em…
– Chị…
Thu kéo Phương về phía xe của cô. Tưởng mọi chuyện vậy đã xong, nhưng Thắng lại nhanh chóng nhào tới. Hắn ta chụp lấy tay của Thu, kéo một cái thật mạnh làm cả cô và Phương cùng ngã lăn ra đất lần nữa. Hắn nói:
– Định chạy đi đâu? Hai đứa bây… tao chưa được hưởng con nào hết cả… ai cho tụi bây đi…
Cả hai hốt hoảng nhận ra ý định nguy hiểm của tên đểu cáng. Hắn nhào tới tấn công cả Thu và Phương. Cả hai hốt hoảng lấy hết sức bình sinh chống cự lại hắn. Dù các cô có đến hai người đông hơn mình hắn, nhưng đều là con gái chân yếu tay mềm. Thu thì vừa mệt mỏi, tay chân rã rời sau vụ bị hiếp dâm, còn Phương mặc váy thế này cũng không tiện vận động.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo Phương - Quyển 2 |
Tác giả | Traidamdulich |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Người và thú (Sex thú), Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex khổ dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 12:38 (GMT+7) |