Cảm giác khoả thân đi lại như vậy rất thích thú. Mỗi lần làm vậy tim Phương cứ đập thình thịch, dưới âm hộ thì nước nhờn tuôn ướt át luôn. Hổm giờ cô chỉ dám làm vậy thôi, chứ đi xa hơn nữa thì cô chưa dám thử bao giờ. Cô tự hỏi không biết cảm giác nó sẽ như thế nào nhỉ. Nguy hiểm dĩ nhiên sẽ có nhiều hơn, nhưng chắc là… cảm giác sẽ thú vị lắm. Sự khuyến khích của hai thằng học trò, làm cô cảm thấy ham muốn thôi thúc mình hơn. Mãi sau một lúc im lặng, cô mới lắp bắp:
– Uhm… như vậy… nghe cũng được đó hai em…
Sinh và Hào thấy cô nói thế thì thở phào, Sinh nói:
– Đúng đó cô… không sao đâu… cô yên tâm đi… chắc ăn lắm…
– … Nhưng tụi em cũng đừng ỷ y đó nha… cũng lo canh chừng phụ cô… dù là đeo mặt nạ rồi…
– Dạ… tụi em sẽ cẩn thận mà… cô đừng lo… thôi mình đi đi cô… trời tối lắm rồi…
Vậy là cô đóng tủ lại, cầm lấy cái mặt nạ thằng Sinh đang chìa ra. Cô không mặc bất cứ cái gì đang để sẵn trong tủ hết, chỉ đeo cái mặt nạ này vào thôi. Trước khi cùng hai thằng học trò bước ra sân sau, Phương còn cẩn thận ngắm lại vóc dáng của mình trong gương lần cuối. Hai thằng học trò bữa nay đi qua chỗ cô học mà tụi nó ăn mặc cũng giản đơn như mọi khi thôi. Tụi nó chỉ hơn cô ở chỗ là có cái quần cụt rộng thùng thình che phần hạ bộ, còn lại cũng trơ ra hai bộ ba sườn và cái tướng nhỏ xíu, đen nghẻm. Hai đứa nó đi ra sân sau trước, không quên mời gọi cô:
– Đi… mình đi đi cô…
Sinh nó sợ cô đổi ý nên cứ hối miết. Phương đứng trong nhà, còn chần chừ đôi chút. Cô nói:
– Hào ơi… mình đi qua chỗ em nói đó… có xa lắm không em… cô sợ…
– Hổng xa đâu cô… đi có chút xíu hà cô… – Hào động viên.
– Ừ…
Cô nghe vậy thì lại gật đầu. Thằng Sinh sốt ruột quay lại vô nhà. Thằng nhỏ mạnh mẽ nắm lấy tay cô rồi kéo cô đi ra sân sau như nó. Mới đầu cô còn cứ thẹn thùng như kiểu con gái mới về nhà chồng vậy. Sân sau nhà cô là chỗ rất an toàn, vừa nãy cô còn đứng đó tắm đây thôi thế mà giờ vẫn có cảm giác ngại ngùng dữ lắm. Hào quay sang nhìn cái kiểu cô giáo nó mắc cỡ mà xém tí nó phải phì cười.
Thằng Sinh cũng vậy. Hình ảnh cô giáo cô giáo vừa hiền vừa dạy học hay vừa dâm đãng mà tụi nó thường thấy ở cô giờ đi đâu mất, nhìn cô không khác chi mấy nhỏ bạn học cùng lớp của tụi nó cả, có điều cái tướng cô thì ngon lành hơn cả đám con gái trong lớp là chắc chắn rồi. Sức thằng Sinh là con nít, cô mà muốn chống cự lại thì làm sao nó lôi đi được, chẳng qua là cô e lệ cho có đó thôi, nó kéo nhè nhẹ là cô bước đi theo liền hà.
Thằng Sinh không chần chừ, nó đưa tay của Phương cho thằng Hào nắm rồi hai đứa nhanh chóng lách đám cỏ cao vút rồi rời khỏi sân sau nhà Phương theo một lối khác. Tụi nó giữ đúng cam kết, một đứa đi trước một đứa đi sau cảnh giới cho Phương. Đường tụi nó dẫn cô đi quả nhiên không có lối mòn, toàn đi qua mấy chỗ xấp xấp nước, nhiều khi sình lầy lên đến cả gần đầu gối của cô luôn.
Hiện trạng xung quanh làm Phương mới đầu thấy thoải mái hơn. Chỗ này lầy lội bùn sình, cây cối che lút hết ban ngày chưa chắc đã nhìn thấy huống gì ngay cái giờ nhá nhem này, sợ gì bị phát hiện nữa chứ. Rời khỏi sân nhà cô chút xíu là thằng Hào đã tuột tay cô rồi. Nó không còn nắm kéo đi nữa nhưng cô vẫn chậm rãi bước theo nó từng bước.
Sinh đi sau nhìn cô giáo nó mà mỉm cười. Bản thân thằng nhỏ cũng đợi giờ phút này khá lâu rồi. Từ hồi nó biết cô nó có sở thích quái đản này, nó cũng muốn rủ cô nó đi chơi chung thế này lắm. Nhìn cái vóc dáng dâm dục của cô trong hoàn cảnh này thật sự là thu hút quá sức. Cặp mông cô trắng phau, chuyển động uyển chuyển nhịp nhàng. Nó đi lại gần cô, hỏi:
– Cô ơi… cô đi vậy có quen không?
Phương mỉm cười gật đầu:
– Không sao đâu em… nhà cô cũng ở Cần Thơ mà… hồi nhỏ cũng lội ruộng vậy hoài đó chứ… mà hồi nãy hai đứa em nói cũng phải ha… cô mà mặc cái quần dài kia là dơ hết luôn rồi…
Nghe cô khen vậy, hai thằng đều cười sung sướng gãi gãi cái đầu. Cô lại hỏi tiếp:
– Vậy bình thường tụi em đến nhà cô cũng đều phải đi như vậy hết hả?
– Dạ… – Hào và Sinh cùng gật đầu.
Nhìn lại thì thấy thương tụi nhỏ, hèn chi mỗi khi tụi nó đến cô đều thấy đứa nào đứa nấy lấm lem bùn đất hết, toàn phải lấy nước rửa cho sạch rồi mới vào học thôi. Cô và thằng Sinh đi theo thằng Hào một chút thì rời khỏi đoạn đường sình lầy, bắt đầu đi vào con đường mòn. Tới đoạn này Phương mới thấy hơi căng thẳng vì đường này dù nhỏ nhưng kiểu cũng là đường người ta đi bộ, nhiều khi cũng có người đi đi lại lại thôi. Cô đang căng thẳng, nhìn ngó xung quanh thì thấy hai thằng nhóc cứ nhìn mình cười cười. Cô hỏi:
– Tụi em làm gì nhìn cô hoài vậy… bộ mặt cô dính gì sao?
– Dạ đâu có… mặt cô đâu dính gì đâu… tại cô đương đeo mặt nạ mà… – Sinh đáp.
Thằng nhỏ nhắc cô mới nhớ ra. Hào lại tiếp:
– Nhìn tướng cô đeo cái mặt nạ đó vô… nhìn mắc cười quá…
– Hừm… nhưng biết sao được… đeo vậy cho nó chắc… rủi có gì…
– Tại cô lo xa quá đó thôi… chứ cô thấy đó… chỗ này vắng tanh hà… có ai đâu… hay là vầy… em thấy cô cứ tháo nó ra cho thoải mái… – Hào động viên.
– Nè… lại dụ dỗ cô rồi nha…
Sinh góp thêm lời:
– Tụi em có dụ đâu… nếu cô sợ thì cô cứ cầm lấy nó… chừng nào thấy ai… mình đeo vào… cũng đâu có trễ đâu…
Phương làm thinh. Tụi nó cứ dụ dỗ:
– Chứ tụi em sợ cô khó chịu thôi… đeo cái thứ này vô… nó ngộp thấy mồ…
Phương không đáp, xua tay biểu tụi nó cứ tiếp tục đi. Hai thằng nhỏ thấy cô nó không nói gì nên không dám bàn sâu nữa. Hai cô trò đi được chút xíu thì thằng Sinh chỉ về phía căn nhà lá nằm bên một con rạch nhỏ, nó giới thiệu:
– Nhà em đó cô…
Sinh đang nói tự dưng cứng họng lại. Nó thấy cô quay lại nhìn nó gật đầu. Cái mặt nạ cô cởi ra tự hồi nào rồi, chỉ còn cầm trên tay. Thằng Hào đi trước thấy vậy cũng dừng lại. Nó khen:
– Đó… cô thấy chưa… làm vậy có phải thoải mái hơn không?
– Ừ… đúng rồi… nhưng nguy hiểm lắm đó… biết chưa… giờ mình đi đâu nữa hai em…
– Dạ… mình đi thêm xíu nữa là tới rồi cô…
Sinh tự dưng chen vào nói:
– Cô với thằng Hào chờ em xíu nha… em vô nhà xin phép ba em cái… sợ lát về trễ…
Phương nhìn quanh rồi nói:
– Thôi… em vào đi… rồi lát theo sau… chứ đứng ở đây một hồi… nguy hiểm lắm…
Phương nói cũng có lý vì chỗ này là đường mòn, rất dễ sẽ có người đi qua. Cô giục Hào:
– Mình đi nhanh đi em…
Hào và Sinh nhìn nhau. Hai thằng nhún vai rồi chia tay nhau. Tạm thời Sinh đi vào nhà, giờ chỉ còn mình Phương và Hào trên con đường vắng mà thôi. Hai cô trò rời con đường mòn tiếp tục băng qua những đoạn sình lầy. Vừa đi Phương vẫn vừa cảnh giới cao độ, thậm chí lúc này cô còn phải cẩn thận hơn vì cô đã tháo cái mặt nạ ra rồi. Cô thấy bữa nay mình sao sao ấy, như là bị hai thằng học trò bỏ bùa, tụi nó nói gì cũng nghe hết.
Mà chính ra đầu têu là thằng Sinh chứ kiểu thằng Hào này là chỉ ăn theo thôi. Thằng Sinh này nếu xét ra phải giỏi hơn cả Đạt hay là Dara luôn về cái khoản dụ dỗ cô. Hồi ở Sài Gòn, Đạt và Boray dụ cô chơi ở truồng vậy hoài mà cô có chịu đâu… đến khi ở chung Dara cùng lắm thì cô chỉ đi loanh quanh chứ có dám đi xa thế này đâu. Cảm giác sợ muốn chết.
Lần đầu tiên Phương chơi liều vậy luôn đó chứ. Giờ mà tự dưng có ai nhảy ra chắc cô chỉ biết khóc thét lên thôi. Tim cô nãy giờ cứ đập thình thịch. Cô bước đi mà giữa hai đùi cứ trơn nhợt. Không cần sờ kiểm tra cũng biết cách nước nhờn đã chảy lên láng luôn rồi. Thằng Hào nhìn thấy cô chảy hết mồ hôi trên người mà nó chỉ biết mỉm cười.
Cây lá um tùm làm cho không gian xung quanh đặc quánh. Hào có thể nghe được cái mùi mồ hôi nồng nàn của cô giáo nó. Cái mùi cũng không tệ lắm, thơm thơm. Nó thích cái mùi này. Nhất là mấy hồi khi nó có dịp chọt con cu vào vào lồn cô… nhịp một hồi nghe cô nó đổ mồ hôi… cũng thơm thơm vậy nè. Thằng Hào động viên cô:
– Cô đừng lo… mình sắp đến rồi… chỗ này bình thường vắng hoe… không có ai đâu…
Cô cứ nghe thằng học trò nó động viên vậy thì biết vậy thôi chứ biết sao nữa. Mắt cô đảo quanh. Cây cối hai bên um tùm, không gian rậm rạp vậy thì chắc là không có ai thật. Tự dưng cô có một suy nghĩ rồi quay qua hỏi nó:
– Hào à… cô hỏi em cái này nha… trả lời cô biết nha…
– Dạ… cô cứ hỏi đi cô!
– Em… với mấy đứa tụi nó đó… có nghĩ là… cô bệnh hoạn không?
Hào có vẻ khá ngạc nhiên, nó hỏi:
– Sao tự dưng cô lại nghĩ vậy?
– Cô… cô không biết nữa… hình như mấy đứa đều biết chuyện của cô hết rồi… cũng biết chuyện cô với anh người Miên luôn rồi… tụi… tụi em có nghĩ vậy không?
– Không… không có đâu cô…
– Em… em nói thiệt chứ…
– Dạ… cô đừng nói vậy… tụi em… mấy đứa tụi em có đứa nào dám nghĩ vậy đâu…
– Vậy chứ hổm rày… từ lúc học thêm với cô… không lẽ… không đứa nào nói gì sao?
– Dạ thì có…
– Tụi nó nói sao em?
– Tụi nó… tụi nó chỉ nói cô dâm… nói cô đẹp thôi… chứ không đứa nào nghĩ vậy đâu cô…
– Em nói thiệt chứ… hay là chỉ giả bộ nói cho cô vui thôi…
– Thiệt… em nói thiệt mà cô… mà… mà em thấy… ba cái chuyện này cũng bình thường mà cô… sao tự dưng cô lại có suy nghĩ đó…
– Cô… cô không biết nói sao nữa… nhưng… cô thích… thích cái cảm giác này. Em hiểu không?
– Tụi em cũng hiểu mà cô… lúc trước… ngay cả khi chưa biết cô… em với tụi bạn cũng hay ra bờ sông… ở trần ở truồng tắm sông mà…
– À… cái này cô có nghe Sinh nói rồi… hai cái đó khác nhau… dù sao cô cũng là… là con gái…
– Trời đất… cô nói sao đó chứ… mấy đứa con gái… tụi nó cũng ở truồng ở trần tắm sông đầy…
– Thiệt hả Hào?
– Dạ… bộ cô tưởng chỉ có mấy đứa con trai tụi em tắm thôi sao?
– Ơ… cô nghĩ vậy… nhưng… bộ mấy đứa tụi nó… mấy đứa con gái… không sợ sao em?
– Có sao đâu cô… tụi em quen nhau hết mà… với lại… tụi con gái đó… nó còn khờ lắm cô ơi…
– Sao em lại nói vậy?
– Cô biết đó… tụi nó lớn vậy rồi mà mấy chuyện tình dục… không biết gì hết trơn đó cô…
– Vậy luôn đó hả…
Phương dần thấy thoải mái hơn, cô quay lại nói chuyện với thằng Hào vừa đi bộ, không còn quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh nữa. Nó huyên thuyên kể tiếp:
– Đám tụi em chơi chung toàn mấy đứa cùng tuổi thôi cô… mà tụi nó còn con nít lắm… không biết gì hết á… cũng có đứa tuổi nhỏ xíu mà vú bự gần như cô luôn rồi mà chưa biết chuyện chịch choẹt luôn đó cô…
– Hihi… em làm như em hay lắm vậy… chuyện đó… em cũng mới biết đây thôi mà…
– Dạ… hihi… nhờ thằng Sinh nó chỉ… rồi cô dạy em rồi mấy đứa trong lớp nữa… nhưng… còn đám kia… không ai dạy tụi nó mấy chuyện đó hết đó cô…
– Vậy hả… tính ra như vậy cũng nguy hiểm nhĩ… tụi em là con trai thì không sao… tụi nó là con gái mà không biết cái chuyện này… rồi rủi làm bậy… có bầu sớm lại khổ thân…
– Dạ… cũng có nhiều đứa vậy rồi đó cô… phải bỏ học… lấy chồng… mà hai vợ chồng đều còn con nít… nhỏ xíu như tụi em vậy nè… à… cô ơi…
Hào đang tính nói gì, tự dưng nó im bặt. Cô hỏi:
– Bộ tính nói gì nữa hả?
– Dạ… em cũng định nói… mà sợ cô la…
– Thôi… ngại gì nữa… nói luôn đi em!
– Dạ… cô cũng giỏi trong mấy chuyện này… hổng ấy có bữa nào… mình biểu tụi nó lại… rồi cô dạy tụi nó chuyện này luôn ha cô… cái gì mà… Giáo dục giới tính đó cô!
– Trời… sao em lại có ý nghĩ kỳ cục vậy? Cái chuyện lớp học của tụi mình phải giữ bí mật… kín đáo thôi… chứ không kéo đứa nào lại được nữa đâu… nhất là mấy đứa con gái đó…
– Có gì đâu mà kỳ cô… chuyện đó cũng tốt mà cô… dạy cho tụi con gái biết… đỡ hơn mà cô…
– Uhm thôi… chuyện đó không được đâu… để bữa khác nói đi em…
Hào nghe cô nó nói vậy, rồi lại quay đi nhìn chỗ khác không nhìn thẳng nó nói chuyện nữa. Theo kinh nghiệm ít ỏi mà nó biết được thì hình như lời đề nghị vừa rồi của nó, cô giáo nó rất hứng thú. Cái kiểu cô từ chối vậy, chẳng qua là cô lại mắc cỡ thôi. Lúc nãy nó với thằng Sinh cũng đã chứng kiến đó thôi. Cô Phương này nhiều lúc cũng kỳ cục thiệt, dâm thấy mồ mà cứ bày đặt dấu dấu diếm diếm. Nghe nó nói thì thích thấy mẹ như cứ bày đặt la la hoài. Đang đi, nhác nhìn phía trước Hào kêu lên rồi chỉ tay cho cô nó xem:
– Cô ơi… mình tới rồi kìa cô!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cô giáo Phương - Quyển 2 |
Tác giả | Traidamdulich |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Người và thú (Sex thú), Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex cưỡng dâm, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex học sinh, Truyện sex khổ dâm, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 20/10/2019 12:38 (GMT+7) |