Tự nhiên thấy tôi kích động, tiểu Lục thoáng giật mình, đáp: “Anh nghiêm túc như vậy làm gì, tôi chỉ nói là giống anh chứ có nói đó là anh đâu. Ở tận đoạn đập chứa nước cơ, làm sao là anh được!”
Nháy mắt tôi như bị sét đánh, tối qua tiểu Lục có nhìn thấy mình, vậy tất cả những chuyện xảy ra không phải là mơ ư? Tôi cúi đầu lật qua lật lại bàn chân quan sát, nhưng chẳng hề có dấu hiệu bị thương nào.
Thấy tôi như bị thần kinh, tiểu Lục khó hiểu hỏi có chuyện gì, tôi thẫn thờ buông chân xuống, không trả lời. Thật quái lạ!
… Bạn đang đọc truyện Chuyến xe bus số 13 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-xe-bus-so-13/
Sáng hôm sau, tôi liền liên lạc với luật sư bên Bác Kinh, nói rằng mình đã tìm được nhân chứng, anh ta cũng rất vui, bảo tôi đừng chậm trễ, tranh thủ thời gian đi sang đó. Lần này chỉ cần đưa bà lão đến Bắc Kinh an toàn, cộng thêm nửa tập hồ sơ kia, ắt tay lãnh đạo sẽ ngã ngựa!
Chuyện tối qua cứ như nằm mơ, nhưng lại không giống mơ, cả ngày tôi cứ ngây ngốc suy nghĩ về nó. Cảm thấy bà lão cứ có điểm gì đó quái lạ, tôi bèn đi tìm lão Lưu, bảo ông ta cùng đi Bắc Kinh với mình.
Quan hệ của lão Lưu với tôi thì khỏi bàn, chỉ cần tôi mở miệng, lão sẽ đi, không hỏi nửa câu. Sợ đường quá xa, lão Lưu mệt nên tôi mua 3 vé máy bay, hẹn nhau 6h sẽ lên đường đến thủ đô.
Bà lão chẳng mang theo hành lý gì cả ngoài cái giỏ đổ ăn đậy vải bạt, càng ngày tôi càng tò mò, không biết bên trong nó chứa cái gì mà đi Bắc Kinh còn phải xách theo, định lên thủ đô bán đồ ăn à?
Lão Lưu thì vẫn sợ độ cao mất mật, mấy lần tôi định nói chuyện với lão mấy câu nhưng chẳng có cơ hội, đến 8h tối thì ba chúng tôi tới Bắc Kinh.
Luật sư cho cấp dưới sắp xếp chỗ ở lại cho chúng tôi, thời gian không còn sớm, bảo chúng tôi cứ nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ bàn việc kiện cáo. Mãi mới có cơ hội ở riêng với lão Lưu, đóng cửa phòng tôi liền vội vàng đến cạnh giường, hỏi: “Lão Lưu, ông cảm thấy bà lão này thế nào?”
Lão Lưu đang thay quần áo đi ngủ, bị tôi hỏi đột ngột thì giật mình, một lát sau mới chậm rãi nói: “Bọn ta đều từng này tuổi rồi, không thể được đâu, đừng nghĩ nhiểu, đi ngủ sớm đi!”
Tự nhiên lão trả lời chẳng liên quan đến câu hỏi, tôi sửng sốt, rồi chợt hiểu ra, bật cười ha hả: “Ha ha, lão Lưu, ông mới nghĩ nhiều ấy. Có phải too giới thiệu vợ cho ông đâu, là tôi cảm thấy bà lão này có vẻ tà môn ấy!”
Lão Lưu phản ứng được, xấu hổ ho khan, nói: “Không có gì tà môn cả, ta chẳng thấy bà ta có gì không ổn!”
Ban đầu, ấn tượng của tôi về bà lão khá tốt, nhưng sau khi trải qua sự việc tối hôm trước, tôi cứ có cảm giác bà ta thế nào đó, vội kể lại toàn bộ những gì diễn ra ở đập nước cho lão Lưu nghe.
Nghe xong, lão Lưu không nói gì, nằm xuống giường. Tôi bất an, hỏi: “Lão Lưu, ông nói xem chuyện tối qua của tôi là thế nào? Tôi như thằng ngốc rồi, chẳng biết rốt cuộc có phải mình nằm mơ hay không. Tuy tiểu Lục nhìn thấy tôi, thế nhưng vêt thương ở chân sao lại không co? Đôi giày tôi đã vứt đi, sao lại quay lại?”
Lão Lưu suy tư hồi lâu mới mở miệng: “Giờ còn chưa đến gần ngày 15 âm lịch, ngươi cũng chỉ như người bình thường, theo lý thì không nên trông thấy nhiều hồn ma như vậy. Nếu thật sự đó là những gì ngươi nhìn thấy, vậy chứng tỏ ngươi đã bước một chân vào quỷ môn quan, sáng hôm sau ắt phải chết!”
Khó hiểu, tôi châm điếu thuốc, nói: “Lão Lưu, theo như ông nói thì tối qua đúng là tôi nằm mơ? Thế việc đồng nghiệp nhìn thấy tôi phải giải thích thế nào? Là cậu ta nhìn lầm ư? Khu vực đâp chứa nước đó ban đêm chẳng ai dám bén mảng, tôi không tin cậu ta hoa mắt!”
Lão Lưu xua tay: “Có hai khả năng, một là hắn hoa mắt hoặc nói dối…”
Lão còn chưa nói hết câu, tôi ngắt lời: “Không thể nào, đồng nghiệp đó chính là tiểu Lục, cậu ta là tên đâug gỗ, tuyệt đối thật thà, sẽ không nói dối hoặc hoa mắt đâu!”
Lão Lưu nói tiếp: “Thế thì là khả năng thứ hai, tối qua ngươi nằm trong căn nhà cũ, phần hồn đã thoát xác đi ra ngoài!”
Hồn thoát xác???
Điếu thuốc châm nãy giờ quên cả hút, vội dập tàn thuốc, tôi căng thẳng hỏi: “Phải hiểu thế nào về chuyện này?”
Lão Lưu nói: “Đập chứa nước đó 10 măm đổ lại đây chết hơn trăm người, tất cả đều chết đột tử, âm khí rất nặng, có khả năng ngươi đã bị câu hồn!”
“Nói cách khác là tất cả những thứ tôi nhìn thấy là thật, nhưng cũng giống như là mơ?” Tôi hít sâu một hơi, tuy mơ hồ nhưng đã hiểu ra phần nào.
Nếu nói theo cách này, thì mình đã hiểu lầm bà lão, lại suy nghĩ một chút, tôi hỏi: “Thế sao tiểu Lục có thể nhìn thấy linh hồn tôi?”
Lão Lưu không trả lời tôi, trở mình nói: “Không biết, có lẽ là ở đó âm khí nặng nên hắn cũng bị ảnh hưởng, lại sớm chiều ở cùng ngươi nên cảm ứng được. Có lẽ vậy…”
Tôi gật đầu rồi quay về giường ngả lưng.
“Lão Lưu, mặc dù ông giải thích như vậy, nhưng tôi vẫn thấy bà lão kia có điểm không bình thường. Tôi đây trai tráng dương khí thịnh, ngủ một đêm còn bị câu hồn ra ngoài, bà lão sao có thể ở đó mấy chục năm được?”
Lão Lưu cười lạnh: “Tiểu tử, ngươi thì biết cái gì. Trên đời người tài ba rất nhiều, nói không chừng chính bà lão là người có nghề. Tối qua nếu đúng là ngươi bị câu hồn thì chắc chắn không tự về được, chắc chắn là bà lão đã giúp ngươi tìm về!”
Bà lão tìm hồn về giúp mình?
Lời lão Lưu nói làm tôi nhớ đến khoảnh khắc cuối cùng, lúc tôi giở cái giỏ đồ ăn thì bị người ta vỗ vai nên tỉnh dậy. Mà lúc mở mắt thì đúng là bà lão đang ngồi cạnh mình.
Không nói chuyện với lão Lưu nữa, tôi nằm trên giường mà nghĩ mãi về chuyện khó tin này, một lát đã nghe tiếng ngáy như sấm của lão. Thôi vậy, lão Lưu đã nói bà lão không vấn đề thì mình khỏi nghi thần nghi quỷ, ngày mai còn phải trông cậy vào sự làm chứng của bà ấy nữa.
Tôi quơ tay tắt đèn đi ngủ…
Sáng hôm sau, ăn sáng xong đã có người đến đón chúng tôi đi gặp mặt. Tới nơi, tôi giới thiệu một chút về hai bên, sau đó luật sư bèn bắt đầu hỏi bà lão về những gì đã chứng kiến.
Tôi rất an tâm khi bà lão dù tuổi đã cao nhưng tai còn tốt, trí nhớ cũng đảm bảo, tả lại toàn bộ hình dáng chiếc xe từ lúc xe mất lái đến thời điểm có người nhảy cửa sổ ra ngoài.
Luật sư nghe bà kể xong thì cũng rất hài lòng gật đầu, anh ta hỏi: “Đại nương, thế đêm đó vì sao bà lại xuất hiện trên đường?”
Bà lão chẳng thèm suy nghĩ, đáp luôn: “Ta có nhờ một người vào thành phố mua bộ quần áo, đêm đó đứng ven đường để chờ!”
Bà lão chính là ân nhân mà vợ Chu gia nói với tôi, tôi xen vào: “Đại nương nói không sai, đúng là bà ấy có nhờ một người trong Hổ Yêu Sơn mua quần áo, thôn dân ở đó có thể làm chứng!”
Luật sư hiểu ý, gật đầu nói tiếp: “Đại nương, vậy phiền bà nhớ lại một chút, tối đó vì sao chiếc xe lại lao xuống đập, không có dấu hiệu gì ư?”
Bà lão vẫn trả lời không nghĩ ngợi: “Đúng, ta đứng ven đường trông thấy chiếc xe cứ đến gần đến gần, cuối cùng khó hiểu mà lao thẳng xuống đập nước!”
Tôi sửng sốt, thằng ngốc nói với tôi không giống vậy, hắn nói lão Đường chính miệng tiết lộ với Triệu Long Phi, là mình đánh lái tránh một người đi đường nên mới lao xuống hồ. Người đi đường này hẳn là bà lão mới phải chứ?
Sau khi gây chuyện, người đầu tiên lão Đường tìm là Triệu Long Phi, kể lại toàn bộ sự việc, hiển nhiên là rất tin tưởng anh ta, không thể nói dối đoạn đó. Nói cách khác, là đoạn nguyên nhân cái xe lao xuống đập, bà lão đã nói dối!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyến xe bus số 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 27/03/2022 03:33 (GMT+7) |