Còn nữa, chị Mỹ Anh cũng nhìn thấy “dụng cụ” siêu to khổng lồ của cu Tuấn, không biết chị ấy có bị choáng ngợp và kích thích giống như Liên hồi ấy không? Nếu như chị thèm thì sao nhỉ? Với người từng trải như chị ấy, chỉ cần câu dẫn vài lần là Tuấn vào tròng ngay, nếu Tuấn và chị Mỹ Anh địt nhau thì Liên sẽ nghĩ gì? Không được, Tuấn phải là của riêng Liên, cũng như Liên sẽ giữ gìn cho Tuấn và anh Trường, cái gì thì cái, muốn gì thì muốn cũng phải có giới hạn của bản thân mình. Đó, lúc đó Liên nghĩ thế đấy, chỉ là sau này mọi chuyện… đôi khi không giống như những gì mình mong muốn mà thôi.
Trời ạ, đúng là cái lồn làm tội cái thân, lúc đó sướng quá không biết trời chăng gì nữa, lại còn hét ầm lên trong cơn sướng nữa chứ, giờ nghĩ lại ngượng ơi là ngượng. Cũng may, lúc hết sướng, nhìn ra cửa thì hai mẹ con chị Mỹ Anh đã không còn ở đó nữa. Chứ lúc ấy mà gặp không biết chui vào đâu nữa. À mà khoan! Có cái gì đó sai sai. Cửa phòng chị Mỹ Anh cũng bị hé ra, rồi cửa phòng mình cũng bị hé ra. Sao lại trùng hợp thế nhỉ? Không lẽ… Nghĩ đến đây, Liên giật thót mình, chắc chắn ai đó đã giở trò. Chị Mỹ Anh? Quang? Tuấn? Hay là cả 3. Liên phải làm rõ chuyện này mới được. Chưa kịp nghĩ sẽ phải làm như thế nào thì tiếng gõ cửa vang lên, chắc là cái cậu Việt IT đây mà, buổi sáng Liên có hẹn với cậu ta lúc 2 giờ, cũng may Liên về kịp, còn có một chút thời gian để tắm rửa qua qua, khiếp, về đến nơi mới thấy nồng nặc mùi lồn, mùi cặc, mùi tình dục, không tắm rửa một cái thì đến Liên cũng không chịu được chứ đừng nói là đàn ông lạ. Không khéo bị hiếp như chơi. Lấy lại thần thái của một vị Giám đốc chi nhánh ngân hàng, Liên nói vọng ra:
– Vào đi.
Ngước mắt nhìn ra cửa, Liên thấy Việt khép nép đi vào. Lần này có dịp nhìn kỹ, Liên thấy Việt dáng người dong dỏng (dỏng thường “dài”, hihihihi, lại nghĩ dâm rồi), nói chung là sạch sẽ, sáng sủa, gọn gàng, không giống dân IT râu tóc dài ngoằng nhìn ghê chết đi được.
Việt đứng trước bàn làm việc của Liên, cúi đầu lễ phép:
– Dạ, em chào chị ạ.
– Ừ, ngồi đi em, hẹn gặp chị có việc gì.
Vì buổi sáng đã điều tra sơ sơ về Việt qua phòng nhân sự nên Liên cũng khá yên tâm. Với lại, mặc dù trong phòng riêng này chỉ có hai người nhưng ở đây cũng là cơ quan, kể cả Việt có ý định hiếp dâm thì Liên cũng chả sợ (ai hiếp ai còn chưa biết à nha! Hihihihi!!!). Liên chỉ tay về phía bàn uống nước, là một bàn ghế sofa khá đơn giản nhưng cũng rất đẹp, là nơi Liên dùng để tiếp khách.
Cũng theo Việt, Liên ra ghế ngồi, ở phía đối diện. Ngồi xuống, hai chân vắt chéo sang nhau, tà áo đồng phục phủ lên đùi, chuẩn đét phong cách văn phòng pha lẫn phong cách phụ nữ thành thục. Liên ngồi thẳng lưng nên vô tình ngực ưỡn về phía trước, chả phải khoe khoang gì đâu, người nó vậy, chả biết phải làm thế nào cả, không lẽ cất vú vào cặp cho cu Tuấn mang đi học thi thoảng nhớ mẹ thì mang ra bóp cho đã?
Việt vẫn chưa dám nói gì, cậu ta đúng thật là rất trẻ, mới có 22 tuổi, có thể nói là tuổi con tuổi cháu của Liên, gặp người lớn tuổi, lại là lãnh đạo, rụt rè cũng là bình thường. Nhưng điều đó không che giấu được ánh mắt vẫn thỉnh thoảng đảo lên mặt và ngực Liên. Liên biết nhưng cũng đành kệ thôi, không lẽ bắt người ta không được nhìn vào mình. Liên phải hỏi lại:
– Có chuyện gì? Sao gặp chị rồi mà không nói.
Lấy lại tinh thần một chút, Việt ngồi ngay ngắn, khẽ dịch mông ra phía ngoài một chút, rồi ấp úng:
– Dạ, em… em… em… định… mà… có… việc này… em… muốn nói… em…
Nhìn bộ dáng của cậu ta, Liên thật buồn cười, một chút nghi ngờ cậu ta có ý đồ xấu với mình lúc sáng giờ đã bay biến hoàn toàn. Người như cậu ta, rụt rè, nhút nhát… chắc chẳng dám làm gì đâu. Với suy nghĩ như vậy, Liên thả thõng người một chút, thân thiện hơn:
– “Em làm sao?”, Kèm theo một nụ cười tỏa nắng. Miệng Liên chúm chím, hai môi khẽ mở khoe hàm răng trắng như bắp ngô của mình.
Biết ngay là chết đứ mà, Việt thoáng ngây người vì nụ cười của Liên, nụ cười trên môi một người đàn bà đẹp, thành thục, quyền uy chắc chắn là đánh gục cậu thanh niên mới lớn này rồi. Đã lắp bắp rồi, giờ càng lắp bắp hơn:
– Em… Em… Em… Dạ, em… chỉ muốn gặp chị để cảm ơn chị đã nhận em vào làm việc tại chi nhánh.
Đoạn cuối Việt nói thật nhanh như kiểu sợ mình bị quên ấy. Liên phì cười. Cười toe toét như hoa dâm bụt màu hồng mọc trên bờ rào hồi Liên còn ở quê. Nhắc đến quê, Liên lại nhớ cũng đã lâu Liên chưa về. Bố Liên mất đã lâu, mất sau khi mẹ mất được 2 năm. Giờ quê chẳng còn ai ngoài mấy bà con họ hàng xa. Bố mẹ Liên sinh được một mình Liên, từ khi Liên 18 tuổi lên Hà nội học Học viện Ngân hàng, sau khi ra trường thì ở lại trên này làm việc luôn đến tận bây giờ. Những năm gần đây, mỗi dịp cuối năm, cả nhà Liên về quê dọn dẹp mộ ông bà, thắp nén hương rồi đi luôn. Nói chung một năm về 1 lần. Còn giỗ bố mẹ, Liên tổ chức đơn giản, mâm cơm, thắp hương trên này là được. Miên man quá, tự nhiên lúc ấy nhớ ra nên nghĩ vậy thôi.
Trở lại với cuộc nói chuyện hôm ấy cùng Việt, Liên vừa cười vừa nói:
– Em hẹn gặp chị chỉ để cảm ơn việc này thôi à? Vậy mà chị có chuyện gì quan trọng.
Việt khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn không bỏ qua cơ hội nào nhìn Liên, thấp thoáng Liên còn thấy cánh mũi Việt phập phồng, tham lam hít không khí. Không biết là do khó thở hay là cố tình hít ngửi mùi hương phụ nữ tỏa ra trên người Liên nữa. Liên nói tiếp:
– Chuyện đó thì em không cần phải cảm ơn chị, chị nhận em vì hồ sơ cũng như năng lực của em đáp ứng được nhu cầu tuyển dụng của Chi nhánh. Thực tế cũng chứng minh, sau 3 tháng làm việc, em đã làm rất tốt nhiệm vụ của mình. Chứng tỏ chị nhận em là quyết định hoàn toàn đúng. Phải không nào.
Tất nhiên, Liên che giấu một chút suy nghĩ của mình lúc phỏng vấn Việt. Chuyên môn về IT thì Liên biết cái quái gì đâu, đánh giá dựa trên hồ sơ nhưng phần lớn vẫn là dựa vào linh cảm, cảm nhận thôi. Lúc đó, quả thật Liên có một chút cảm tình với cậu ta vì cậu ta ngoan ngoãn, lễ phép. Vậy thôi. Nhưng giờ chuyện đó không quan trọng, kết quả là Liên đã nhận đúng người, đôi khi phụ nữ có linh cảm thật kỳ diệu.
– Nhưng dù sao, em cũng phải cảm ơn chị.
Liên nhận lời cảm ơn của cậu ta:
– Thôi được rồi, chị nhận lời cảm ơn của em. Giờ thì… còn việc gì nữa không? Nếu không thì em có thể về làm việc được rồi.
– Vâng ạ!
Việt đứng dậy với dáng vẻ miễn cưỡng, có lẽ cậu ta muốn ngồi lâu hơn, muốn nói chuyện lâu hơn với Liên, nhưng cũng chả có gì để nói. Thế nên đành ra về.
Liên cũng đứng dậy theo, nhìn dáng người rụt rè, bẽn lẽn của Việt lê từng bước ra khỏi cửa, Liên lại nhớ về ngày xưa, cái ngày đầu tiên Liên xin đi làm tại Ngân hàng, một đứa sinh viên mới ra trường, cầm hồ sơ đi xin việc mọi nơi, cũng với dáng vẻ rụt rè như vậy.
Ra đến cửa, như có một điều gì đó còn muốn nói, Liên cảm nhận vậy vì thấy Việt đứng lại, tay đặt lên nắm tay cửa rồi nhưng không mở ra. Liên chờ đợi xem cậu ta định nói gì, Liên có cảm giác, điều mà Việt muốn nói không phải là “cảm ơn”, phải là một cái gì đó, nhưng vì một lý do nào đó mà cậu ta không nói ra.
Nhưng cậu ta vẫn không nói gì, một lúc sau cũng mở cửa, quay người lại nhìn Liên một lần nữa rồi cánh cửa mới khép từ từ lại.
Liên trở lại bàn làm việc, ngồi xuống ghế, lại nghĩ về biểu hiện của Việt. Liên thở dài, trong lòng nghĩ mãi không ra vì sao Việt lại có biểu hiện như vậy, Liên không chắc lắm nhưng linh tính của phụ nữ báo cho Liên biết, cậu Việt này có cái gì đó không được bình thường.
Trầm tư một lúc, Liên thấy mình thông minh quá ta. Liên phán đoán như thế này. Cậu Việt này còn trẻ, chắc chắn là chưa vợ rồi, hồ sơ bảo thế, với lại mới có hăm hai tuổi đầu, chưa vợ thì cũng phải, còn người yêu có hay không thì không biết. Nhìn ánh mắt cậu ta nhìn mình, Liên khẳng định 9/10 là cậu ta có “ham muốn” với mình. Vì vậy hôm nay cậu ta gặp Liên định thổ lộ “tình cảm”. Nhưng lại sợ, thế nên đành thôi. Ha ha ha, Liên quả nhiên là thông minh mà.
Mỉm cười một cái, Liên tự coi điều đó là không quan trọng, ít nhất với bản thân mình. Bởi vì, chuyện này Liên gặp quá nhiều rồi. Từ lúc còn là sinh viên, sau đi làm, lấy chồng sinh con, bao nhiêu năm qua, người có “ham muốn” với Liên nhiều như sao trên trời. Ví dụ gần nhất là sếp Thục, sếp trước của Liên chẳng hạn, ổng ta còn trắng trợn thổ lộ nữa là. Nếu Liên cứ để ý, cứ chấp nhặt với các trường hợp đấy thì thời gian đâu mà… địt nữa. Với lại, mình cũng không thể nào thay đổi được suy nghĩ của người ta, mình cũng thể làm cho mình xấu đi để người ta không thích. Quan trọng là ở mình, ở bản thân mình thôi. Xã hội mà, kệ người ta đi. Liên đã có chồng, đã có con rồi (mà hình như sắp có… bố chồng rồi A Hihihihihi!!!), Thỏa mãn lắm rồi. Hơi đâu mà để ý. Nhỉ?
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-cua-lien-2/
Trở lại với công việc của mình, các phòng tín dụng chuyển hồ sơ lên cho Liên xét duyệt. Nghiệp vụ Ngân hàng Liên nói qua một chút cho các bạn nhé, sơ sơ thôi. Đối với quầy giao dịch thì đơn giản rồi, cứ theo quy trình thủ tục mà làm. Nhưng còn các khoản vay tín dụng, vay tiêu dùng, vay mua xe thì ở Chi nhánh Liên cũng có thẩm quyền phê duyệt, với các khoản vay nhỏ thì trưởng phòng có quyền phê duyệt, cao hơn một chút thì phải là giám đốc chi nhánh phê duyệt, cao hơn nữa thì cấp vùng, cấp hội sở. Vì vậy Liên chỉ phê duyệt các khoản cho vay thuộc về thẩm quyền của mình sau khi được trình lên hồ sơ vay. Đơn giản vậy thôi. Làm nhoắng cái là xong, cũng ít hồ sơ vay vì tình hình kinh tế cũng không mấy khả quan.
Đến tầm hơn 3h thì vừa lúc công việc xong, thư thả chả có việc gì làm thì nhận được tin nhắn Zalo của anh xã. Ái chà, nay ngon, tự nhiên anh xã lại nhắn tin. Anh hỏi:
– “Ông vừa gọi điện hỏi anh có về nhà sớm không để ông sang nói việc gì đó. Em có về cùng không anh qua đón?”
Quan tâm vợ thế, Liên tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Liên thấy mình viên mãn lắm, người ta được một đã là hạnh phúc lắm rồi. Liên lại được cả 2, cả chồng và con, cả 2 người đều làm cho Liên yêu thương và thỏa mãn, còn gì hơn nữa. Việc thì cũng hết rồi nhưng Liên đâu có thể về sớm được đâu, ngân hàng chứ đâu có phải công ty tư nhân giống của anh, kể cả có ngồi chơi thì cũng phải hết giờ mới về được. Liên nhắn lại:
– “Úi ui, yêu vợ chưa kìa, nhưng em không về sớm được đâu. Anh về trước xem bố bảo gì đi rồi tí em về. Yêu chồng!”
Anh nhắn lại:
– “OK. Thế sáng nay có bị muộn không?”
Kèm theo cái Icon mặt cười. Liên biết tỏng là anh đang muốn hỏi về cái gì, mặt đỏ gay Liên nhắn lại:
– “Không cưỡi thì còn lâu mới hạ gục được anh ấy. Gần muộn thui. Mà không chỉ có thế đâu. Muốn nghe hổng em kể cho nghe”.
Liên cũng chả muốn giấu chồng chuyện trưa nay, đến tầm này, càng xõa càng tốt, với lại anh Trường rất thích xem và nghe chuyện Tuấn và Liên địt nhau. Anh nhắn lại thật nhanh, chắc là đang ngồi sau xe oto nên rảnh:
– “Có có có”.
Vậy là Liên nhắn lại một đoạn dài kể lại chuyện trưa nay. Liên nói dối là mẹ con chị Mỹ Anh đi vắng, chỉ có một mình Tuấn ở nhà nên Tuấn gọi mẹ đến. Tất nhiên vì thế mà sẽ không có chuyện mẹ con Liên nhìn trộm mẹ con chị Mỹ Anh và mẹ con chị Mỹ Anh nhìn thấy Liên và Tuấn.
Anh Trường đọc xong, anh nhắn lại:
– “Tối thêm lần nữa nhé, chịu được không?”
Liên nhắn lại bằng biểu tượng ngón tay cái, ý rằng “OK luôn anh ơi”.
Sáng 1, trưa 1, tối 1, ngày 3 lần cùng Tuấn với Liên không có vấn đề gì, khuyến mại thêm cho anh Trường một nháy nữa luôn. Hihihihihi! Nhà Liên giờ là thế đấy, có mấy ai được như vậy đâu.
… Bạn đang đọc truyện Chuyện của Liên 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/chuyen-cua-lien-2/
Đến hơn 4 giờ thì anh Trường về đến nhà, vì chả có việc gì làm nên Liên theo dõi màn hình camera, cũng nhớ chồng phết nên muốn xem anh về thì làm cái gì. Ở nhà có một mình chắc chẳng có gì làm đâu, nhưng cứ ngắm để biết vậy thôi.
Liên thấy anh đi vào phòng khách. Ô, có chuyện rồi. Anh dừng lại chỗ phòng khách, nhìn nhìn vào phía bàn uống nước. Theo hướng anh nhìn, đó chính là cái đĩa VCD sáng nay bố Chiến mang đến. Là cái đĩa có chứa bí mật của mẹ Hằng và con rể. Chết thật, sao bố mẹ lại để quên cái đĩa này cơ chứ. Liên không để ý, cũng không biết sự thật như thế nào, là bố mẹ vô tình để quên hay là cố tình để quên, đoạn sau hội thoại này Liên không nghe thấy vì lúc ấy tụt bố nó xuống sàn rồi sau đó tất tưởi mang bướm đến cho Tuấn ăn rồi còn gì. Đến chiều về thì nhà vắng hoe, không còn ai.
Liên thấy anh Trường cầm cái đĩa VCD lên nhìn nhìn một lúc rồi anh cầm theo nó đi lên lầu. Liên không biết chuyện gì xảy ra nữa vì nhà chỉ có 2 camera, 1 cái trong phòng khách và một cái quay sân và cổng thôi.
Liên phải xem chuyện gì đã xảy ra. Vậy là Liên lần mò vào trình duyệt camera, tua lại đến đoạn mà Liên bị ngắt quãng. Một âm mưu “đáng sợ” hoặc “đáng yêu” tùy cách hiểu hiện ra trước mắt. Liên kể lại cho các bạn nghe luôn. Chúng ta trở lại với đoạn bố chồng Liên trả lời “có” khi mẹ Hằng hỏi: “Thế giờ còn muốn địt cái Liên nữa không?” Nhé.
Mẹ Hằng ưỡn người ra một chút, một tay mẹ xoa xoa vào vùng bụng dưới, có thể vì con cặc của bố Chiến làm mẹ bị thốn, mẹ nói:
– Cũng chả trách được anh, cái Liên nhìn nó phây phấy ra như thế, anh thì còn xung như thế này, gần nhau như thế mà không ham muốn mới lạ ấy chứ. Đến như em là đàn bà còn không chịu được nữa là anh. Nhưng muốn có được nó không phải dễ đâu. Tính nó anh biết mà.
Bố Chiến của Liên chỉ tủm tỉm, Liên không biết trong đầu bố nghĩ gì cả, nhưng có vẻ ông tự tin là có thể lên giường với Liên. Bố ơi là bố, con không dễ như vậy đâu bố ạ? Thú thực mà nói, lúc đó, Liên mới chỉ có những cái suy nghĩ “bậy bạ” trong đầu thôi, chứ bảo Liên đi ăn nằm với bố chồng thì Liên không nghĩ mình có thể làm được. Có thể nào, Liên vẫn là một người trưởng thành, ham muốn nhưng cũng không phải dạng lăng loàn, bạ đâu ngủ đấy, ai cũng có thể cho địt được, nếu Liên là dạng người như vậy thì không biết sẽ có bao nhiêu đàn ông nằm giữa háng Liên rồi. Liên xem tiếp thì thấy bố nói:
– Anh có cách, nhưng em phải giúp anh một chuyện.
Cách gì đây ta? Sao bố không nói toẹt ra để Liên biết Liên sa bẫy luôn cho đỡ mất thời gian nhỉ. Đáng hận là bố không nói.
Mẹ Hằng đổi tư thế, có lẽ mẹ đã mỏi chân vì phải dạng ra từ nãy đến giờ, mẹ đứng chổng mông, hai chân để xuống đất, hai tay chống vào thành sofa, ôi đít mẹ Hằng đẹp phết, trắng trắng, mẩy mẩy. Bố Chiến của Liên phải banh hai đít mẹ ra mới tìm thấy được đường vào lồn. Bố cắm xong vào thì dập luôn, không thương hoa tiếc ngọc gì, ơ, hình như bố có phong cách địt vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, một chút của anh Trường, một chút của Tuấn thì phải. Hay phết.
Mẹ Hằng vừa rên ư ử, vừa ngoảnh lại:
– Chuyện gì? Đừng bảo với em là phải đi thuyết phục cái Liên nhé, em không có mặt mũi nào làm chuyện đó đâu.
– Không không. Ai lại thế. Anh muốn em… và… thằng Trường.
Nghe đến thế, mẹ Hằng ngồi thụt xuống làm con cặc của bố Chiến bật tung khỏi lồn, lắc lư nhìn đến là đáng sợ giữa không khí.
Mẹ Hằng ngồi xổm xuống nền đất, khuôn mặt gần như dí sát vào con cặc kia, ngâng đầu lên nhìn bố và nói:
– Anh muốn em và thằng Trường… địt nhau?
Bố Chiến gật đầu xác nhận. Không hiểu bố đang nghĩ cái gì nhỉ? Liên tức giận lắm, nghe đến đây Liên thực sự tức giận bố. Sao bố lại muốn chồng con đi ngủ với mẹ Hằng. Như thế là mối quan hệ mẹ kế – con chồng à. Với lại dù gì, anh Trường cũng là chồng Liên. Chuyện ngày xưa anh với mẹ anh ấy thì đã qua rồi, nhưng giờ đây khác, Liên đang sờ sờ ở đây, không lẽ phải chứng kiến chồng mình ngủ với người khác. Cảm giác ghen trong lòng Liên trỗi dậy, Liên không muốn thế. Liên muốn anh Trường chỉ có Liên thôi. Nhưng… Liên có ích kỷ quá không nhỉ? Bản thân Liên cũng không phải chỉ có một mình anh Trường, còn có cả Tuấn nữa. Với lại tính thêm bố chồng 1 lần đó nữa thì, Liên đã cắm vào đầu anh Trường 2 cái sừng một to một bé rồi mà.
Mẹ Hằng nói tiếp, tay mẹ cầm con cặc cong tớn của bố mà lắc nhè nhẹ, hình như mẹ đang suy nghĩ điều gì đấy:
– Nhưng nó là con anh mà, em là mẹ kế của nó đấy.
– Chính vì em là mẹ kế nên anh mới muốn em làm như vậy. Em biết đấy, thằng Trường có sở thích được làm tình với mẹ, em tất nhiên không phải mẹ đẻ nhưng dù sao cũng có chữ mẹ ở trong đó, anh tin chắc thằng Trường sẽ không từ chối em.
Chuyện anh Trường và mẹ đẻ quan hệ tình dục nhiều năm thì mẹ Hằng đã biết do bố vừa nãy kể, bố cũng nói đúng về tình trạng của anh Trường, Liên gần anh Liên biết. Anh ấy luôn có khao khát được làm tình với mẹ, anh ấy luôn thăng hoa khi nghĩ về điều ấy. Bố cũng nói đúng, mẹ Hằng mặc dù không phải làm mẹ nhưng cũng có thể coi là nửa mẹ, anh Trường nếu được làm tình với mẹ Hằng, chắc anh ấy thích lắm. Liên có nên ích kỷ bản thân mình để chặn đứng chuyện này lại không nhỉ? Liên phân vân, thành ra Liên lại không còn tức giận nữa, trộm nghe trộm nhìn tiếp:
– Nhưng… nhưng… còn cái Liên. Nhỡ nó…
– Việc của cái Liên cứ để anh lo. Em chỉ cần giúp anh việc ấy là được. Với lại, theo anh thấy… hình như em cũng thích… trai trẻ. Nhìn em và bọn thằng Tiến, thằng Thắng trong VCD là anh biết rồi.
Mẹ Hằng cúi gằm mặt xuống vì ngượng, mẹ lí nhí:
– Thì… thì… anh cũng thích trẻ đấy thôi.
– Vậy thì được rồi, mọi thứ cứ để từ từ, cứ thống nhất thế nhé.
– “Nhưng bằng cách nào?” Mẹ Hằng hình như đã xuôi.
Bố Chiến liếc nhìn về cái đĩa VCD rồi nói: “Bắt đầu từ cái này”.
Nói xong, bố lại đè ngửa mẹ ra nền đất, theo tư thế truyền thống, vừa bóp vú vừa địt. Mẹ rên oai oái, quằn quại, mẹ sướng hơn hẳn vừa nãy, có lẽ trong đầu mẹ đã có thêm một bóng hình trẻ trung hơn nên mẹ sướng hơn.
Liên tắt camera, không có tâm trạng xem địt tiếp. Trong đầu Liên rối loạn lắm. Liên chưa thể nghĩ thông ra được. Cái VCD trên bàn là do bố mẹ cố tình quên, bố gọi anh Trường về sớm cũng là để cái đĩa đến tay anh Trường chứ không phải đến tay Liên hay Tuấn. Vì Liên và Tuấn thường về nhà trước anh.
Liên phải làm sao đây? Có nên để anh Trường đến với mẹ Hằng không? Rồi có âm mưu của bố muốn hưởng mùi tình dục với con dâu nữa? Bố và Liên, là bố chồng – nàng dâu, một mối quan hệ loạn luân nữa. Liên có bệnh là nứng mỗi khi nghĩ đến 2 chữ loạn luân. Nhưng…
Liên biết trước thế này thì đương nhiên mọi sự quyết định thành hay bại cái âm mưu của bố là do Liên cả. Nhưng Liên thực sự là không biết mình phải làm gì cả. Cũng sắp đến giờ về rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chuyện của Liên 2 |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật |
Tình trạng | Update Phần 21 |
Ngày cập nhật | 15/08/2023 06:39 (GMT+7) |