Tần Chấn Bang thuộc thế hệ màu đỏ thế hệ thứ hai, nhưng Tần Chấn Bang chỉ là người đại diện phát ngôn cho mọi người, Tần Chấn Bang ra mặt xử lý tiền tài, những điều này đều là mua bán đúng đắn, chứ không phải thuộc loại quan nhị đại phê văn bán đất bằng hình thức, cho nên Tần Chấn Bang cũng là thuộc loại dạng người vàng thật không sợ lửa…
Mà đối với Đinh Trường Sinh có cái yêu cầu nho nhỏ này, chỉ cần Tần Chấn Bang gặp người trên thượng diện chào hỏi là được rồi, còn những người kia có thao tác như thế nào thì Đinh Trường Sinh không biết, cũng không thể nào biết được, hắn chỉ cần thấy được cái kết quả là tốt rồi…
– Theo giúp tôi cùng uống một chút rượu được không?
Nói xong chuyện chính sự, Tần Chấn Bang lộ ra rất buông lỏng, hỏi.
– Sẽ không làm chậm trễ chuyện của Tần tổng chứ?
Đinh Trường Sinh khách sáo hỏi.
– Đây là đang ở trong nhà, cũng đừng cứ gọi là Tần tổng, tôi làm chú hoặc là bác của cậu cũng không phải là quá đáng chứ?
– Ha ha, vậy thì tốt, cháu sẽ gọi là bác Tần, nhưng cháu cảm thấy lối xưng hô này như thế này hơi kỳ kỳ a, tựa như là bác cháu ruột trong nhà vậy…
Đinh Trường Sinh cau mày nói.
– Ha ha…
Đinh Trường Sinh lời này chọc cho Tần Mặc phải nở nụ cười.
– Tùy cháu… cháu muốn gọi thế nào thì cứ gọi thế đó, Tần Mặc… con đi xào cho chúng ta vài món thức ăn, để cha cùng Trường Sinh uống vài chén.
Tần Chấn Bang rõ ràng để cho Tần Mặc tự mình đi xào rau, thật sự là bỏ xuống được vốn ah.
– Ai nha… tại sao lại là con a, mỗi lần trong nhà có người tới đều là do con nấu cơm làm thức ăn, ở nhà cũng có người giúp việc, đến cùng con có phải là con gái ruột hay không vậy? Cứ bị cha sai sử như người làm trong nhà…
Tần Mặc kháng nghị nói.
– Hết cách rồi, cha chỉ thích ăn đồ ăn của con gái tự làm à, nhanh đi… nhanh đi, với lại để cho Trường Sinh cũng nếm thử tài nghệ nấu ăn của con như thế nào đây chứ?
Tần Chấn Bang thốt ra lời này, Đinh Trường Sinh cảm thấy lời này như thế nào còn cao hơn hồi nãy nữa, không được tự nhiên a, nhưng hắn cũng không còn nghĩ nhiều nữa, vì vậy cứ như vậy vờ qua, Tần Mặc tuy phản ứng nhưng vẫn nghe lời cha mìn, ôm lấy con mèo đen liền đi ra ngoài…
Chứng kiến con gái đi rồi, Tần Chấn Bang lúc này mới đứng người lên, đối với Đinh Trường Sinh nói:
– Đi… bác dẫn cháu nhìn qua một chút bảo bối của bác, tiểu tử… đối với người bình thường bác không bao giờ dẫn đi xem đâu…
Đinh Trường Sinh mặc dù không biết Tần Chấn Bang trong hồ lô bán thuốc gì, nhưng người ta đã cho mình mặt mũi như vậy, mình cũng không thể không đón lấy, cho nên liền đứng dậy đi theo sau lưng Tần Chấn Bang hướng đến bên cạnh phòng khách đi đến.
Bên cạnh là một phòng ngủ thoạt nhìn giống như là phòng ngủ Tần Chấn Bang, bởi vì bên trong phòng trưng bày một ít thư tịch cùng các loại đồ cổ, còn nếu trong phòng Tần Mặc thì tuyệt đối sẽ không có những thứ này.
Quả nhiên, Tần Chấn Bang đi đến bên cạnh giá sách xưa cũ, thò tay vào một cái bình sứ tầm thường xoay một cái, sau đó giá sách chuyển động, phía đằng sau xuất hiện một cánh cửa, Tần Chấn Bang đem ngón tay đè lên, cửa liền mở ra.
Đinh Trường Sinh liền cảm thấy lần này tới Tần Chấn Bang dẫn mình tới nơi này thật là không đơn giản, còn không biết có bao nhiêu sự tình sẽ phát sinh đây, mình và Tần Chấn Bang quan hệ cũng không phải là sâu như vậy, nhưng Tần Chấn Bang rõ ràng đem địa phương bí ẩn như vậy biểu hiện ra cho hắn thấy, điều này làm cho trong lòng của hắn tràn đầy nghi hoặc, lại càng thêm cảnh giác.
Tần Chấn Bang đi phía trước, Đinh Trường Sinh ở phía sau, vào trong cửa là bậc thang, cảm giác là đi xuống tầng hầm ngầm…
Theo Tần Chấn Bang mở đèn lên, cuối cùng đi tới một cái phòng khách nhỏ, tại đây lại là một nhà bảo tàng âm sâu dưới đất, tại trên tường còn trang bị máy theo dõi đo độ ấm, có thể tùy theo điều tiết khống chế nhiệt độ của nơi này, mặc dù trong miệng Tần Chấn Bang những thứ này là bảo bối, nhưng trong mắt của Đinh Trường Sinh, những… thứ này chỉ là đồ vật mà thôi.
Có chai, có bình, còn có tranh chữ, đồ đồng, Đinh Trường Sinh biết rõ rất nhiều thương nhân ưa thích sưu tầm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đồ vật cổ đại như vậy ngoài nhà bảo tàng.
– Những thứ này đều là đồ thật sao?
Đinh Trường Sinh hỏi một câu dị thường ngu xuẩn, nhưng Tần Chấn Bang không có chê cười hắn.
– Đều là thật, đã có chuyên gia giám định qua, như thế nào đây? Có đôi khi buổi tối ngủ không được, bác lại tới nơi này, ngồi nhìn xem những vật này, trong nội tâm liền rất bình an, có thể chỉ có ở chỗ này thì bác mới có thể cảm nhận được thuần túy cái thế giới này a.
Tần Chấn Bang thở dài nói ra…
Đinh Trường Sinh giờ không có dám sủa bậy, bởi vì hắn đang nghĩ, ngươi cho ta xem những vật này, cùng ta đâu có một mao tiền nào quan hệ chứ?
– Những… thứ này là bác muốn là của hồi môn cho Tần Mặc, bao gồm toàn bộ cả gian nhà này, những… thứ này cùng gia tộc của bác không có liên quan gì, những thứ này đều là của riêng bác, có thể rất nhiều người biết rõ bác rất có tiền, nhưng trong trương mục tiền có lẽ chỉ là con số, nhưng những vật này nếu xuất ra, có thể đủ để triệt tiêu mấy con số kia, vì đây là bảo vật vô giá ah.
Tần Chấn Bang cách cái khung thủy tinh chụp lên, nhìn xem bên trong tản ra mùi vị đồng thau của thanh bảo kiếm, dù đã trải qua mấy trăm năm vẫn còn trang điểm văn nhã thanh hoa.
Đinh Trường Sinh gật đầu, cũng không có nói gì, Tần Chấn Bang cũng rất phiền muộn, cùng người không biết gì về cổ vật nói chuyện phiếm, thật sự là tốn sức, nhưng là hết cách rồi, ông còn phải tiếp tục nói cho xong chuyện a…
– Trường Sinh, cháu cảm thấy Tần Mặc như thế nào đây?
Tần Chấn Bang chợt hỏi.
Lúc này Đinh Trường Sinh đang quan sát một quyển sách tranh họa, hình như là tranh vẽ từ thời Tống, bức họa vẽ người thật là hấp dẫn, không phải bức họa này cỡ nào quý báu, mà là bức họa này vẽ Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa đang cường hãn giao cấu cùng Tiểu Chu Hậu, đoán chừng cũng bức họa là chính phẩm…
Đinh Trường Sinh tấm tắc khen.
– Rất tốt, rất đẹp, hành động rất nhanh nhẹn, một nữ nhân có tài…
Đinh Trường Sinh nói ra, không biết là lúc này hắn nói đến Tiểu Chu Hậu hay là Tần Mặc.
– Nếu như nàng yêu thích cháu… thì cháu thấy thế nào?
– Rất tốt… hả… bác nói cái gì? Ai yêu thích cháu?
Đinh Trường Sinh trong lúc này cảm thấy lời nói có điểm gì là lạ ngẩng đầu hỏi Tần Chấn Bang…
– Tần Mặc thích cháu, đây là nó nói cho bác biết.
Tần Chấn Bang không giống như là đang nói đùa, gương mặt nghiêm túc, lại khiến cho Đinh Trường Sinh cảm thấy việc này có gì không ổn, nghĩ đến Tần Chấn Bang đem mình từng bước một dẫn dụ tới nơi này, không phải là bá vương ngạnh thượng cung, mà đem con gái của ông nhét vào trong tay hắn…
Tuy Tần Mặc rất đẹp, nhưng cũng không phải là loại đàn bà mà Đinh Trường Sinh thích, hắn tự cho mình hầu hạ không nổi với những người con nhà giàu quan nhị đại này, lúc trước nhất thời hồ đồ đem con gái của bí thư Ngô Minh An đè ra cưỡi, đến bây giờ vẫn còn trốn tránh nàng, còn chuyện bây giờ như thế này thì lại tốt rồi, Tần Chấn Bang là nhân vật cỡ nào, Đinh Trường Sinh cũng biết đến, cho nên nếu phải cưới con gái Tần gia, vậy chẳng phải là muốn chính mình từ nay về sau phải biến thành người chồng tốt, vậy còn lại những người đàn bà kia của mình thì thì làm sao bây giờ, còn con của mình thì làm sao đây?
… Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 8 tại nguồn: http://truyensextv.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-8/
Với Tần Mặc như vậy, nếu mình cùng nàng kết hôn, vậy thì đồng nghĩa với là mình cưới vào hào phú rồi.
Đinh Trường Sinh đối với việc kết hợp như vậy thì phản đối, đó không phải là vì tình yêu, mà là vì tiền tài, tiền tài mua được tình yêu nhất thời, nhưng tuyệt đối không mua được chuyện cả một đời, cho nên hắn nhìn lấy Tần Chấn Bang nói:
– Bác không nói đùa chứ, thường thì một gia đình như thế này, điều quan trọng nhất là mối quan hệ thông gia, rất chú ý huyết thống cùng địa vị, cháu là hạng người gì thì bác cũng đã biết đến, cho nên…
– Cháu nói không sai, xem ra cháu nhìn cái vấn đề này so với bác thì còn mạnh hơn nhiều, nhưng Tần Mặc nói nó thích cháu lời này còn chưa đủ sao? Về phần nói về thế gia, hay hoặc là huyết thống, cũng là lời vô nghĩa đấy, quan niệm của bác rất đơn giản, chỉ cần có thể bảo hộ con gái của bác là tốt rồi, những thứ khác đều không trọng yếu, bởi vì bác đã có tất cả, bác còn thiếu cái gì nữa chứ?
– Ai… chỉ sợ cháu sẽ làm cho bác thất vọng rồi, bởi vì cháu là hạng người gì thì ngay tự cháu cũng không rõ lắm, cháu không có trải qua sinh hoạt hào phú, hơn nữa còn việc bảo hộ Tần Mặc, thì cứ mướn đám người bảo vệ thì xong rồi, thời buổi bây giờ, nếu có tiền thì muốn cái gì mà chẳng được?
Đinh Trường Sinh thở dài nói.
– Có tiền vẫn chưa chắc mua được, nói thí dụ như cháu đấy, bác có rất nhiều thứ như vậy mà cũng không thể đả động đến cháu, xem ra ánh mắt của Tần Mặc cũng không tệ lắm, chứ bác vừa nói mà cháu đáp ứng ngay, thì đến lúc đó đến lượt bác không có đáp ứng đâu, Tần Mặc muốn bảo hộ không phải là chuyện mướn người bảo vệ, À… bác nghe nói nói là đã từng nhìn thấy cháu dùng chiếc đũa suýt giết người, đây là thật sao?
– Nàng thổi phồng đấy, cháu nào có bản lĩnh đó, hơn nữa, cháu và Tần Mặc không là người của cùng một thế giới, nhất định cũng sẽ không ở chung được trên một quỹ đạo, cho nên việc này, cháu thật sự không thể đáp ứng.
Đinh Trường Sinh áy náy nói.
– Không nên cự tuyệt thẳng thắn như vậy, nếu như bác còn có thể sống thêm lâu thêm mấy năm nữa, thì bác cũng sẽ không nóng lòng để cho Tần Mặc tìm một chỗ dựa đâu, bởi vì bác muốn đem mọi chuyện an bài cho tốt, nói cách khác thì bác chết rồi cũng không yên tâm.
Tần Chấn Bang lúc này tịch mịch trên cái ghế ngồi xuống, cái ghế kia ít nhất cũng có bốn, năm trăm năm tuổi, bình thường đều là bày biện để nhìn, nhưng lúc này Tần Chấn Bang lại ngồi ở phía trên, lộ ra vẻ cô đơn không cam lòng.
– Bác… ý của bác là…
Đinh Trường Sinh lần đầu tiên nghe được Tần Chấn Bang nói lời như vậy, hơn nữa xem ra thật đúng là không giống như là giả dối, ai sẽ tự mình nói chuyện không may về mình như thế này?
– Gan của bác không được, đã thay đổi hai lần gan rồi, nhưng bởi vì không thể kiêng cử rượu, đã bị tái phát nhiều lần, có thể qua không được bao lâu nữa, sắp tới bác lại còn phải cấy ghép lại một lần gan, nhưng bác sĩ nói cho bác biết, cho dù là cấy ghép lại, lần này nhiều lắm là kéo dài được hai năm nữa, bác giờ đúng là đang tranh thủ trong thời gian hai năm này, muốn đem Tần Mặc rèn luyện cho thành, để nó có thể đem sự nghiệp gia tộc tiếp nhận, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của bác đấy.
Tần Chấn Bang nói tuy nhẹ nhàng, nhưng Đinh Trường Sinh lại cảm nhận được một loại tình thương của người cha tràn ngập nồng đậm.
– Tần Mặc rất thông minh, nhất định nàng làm được.
Đinh Trường Sinh cũng đành có thể an ủi như vậy.
– Nam nhân của Tần gia rất thưa thớt, nếu có thì cũng là rải rác, cho nên bác muốn đem Tần Mặc bồi dưỡng ra, kỳ thật thì nó muốn tự mình đi ra ngoài xông pha, cũng là vì bác muốn nó kế thừa sự nghiệp trong nhà nên nó mới ở lại đây đấy, là bác có lỗi với Tần Mặc, cho nên vừa rồi nghe nó nói như vậy, bác muốn cuối cùng cũng thỏa mãn cho tâm tư của nó một chút, Trường Sinh, bác biết chuyện này nói có chút đột ngột, có thể hay không tự các cháu tạo cho mình một cái cơ hội? Biết đâu trong thời gian chung đụng lâu dài, các người sẽ có tiếng nói chung?
Tần Chấn Bang nói ra.
Đinh Trường Sinh rất muốn nói từ chối, nhưng nhìn lấy trong ánh mắt của Tần Chấn Bang, hắn trong lúc nhất thời thật đúng là có điểm không đành lòng, bất quá thì cũng tốt, nếu Tần Chấn Bang đã nói như vậy, chính mình nếu tiếp tục cự tuyệt, có thể hay không lộ ra quá tàn nhẫn?
Hắn không nói thêm gì, chỉ là gật đầu, coi như là đã đáp ứng yêu cầu của Tần Chấn Bang, nhưng chuyện sau này thì còn phải xem duyên phận rồi, dù sao Đinh Trường Sinh đối với cảm tình theo kiểu như thế này thì là vô cùng kháng cự, bởi vì đây là không thể đem cảm tình ra trao đổi, cho nên đây là sự tình mà hắn phản đối nhất.
– Chuyện bên trong nhà Tần gia thì cháu không biết rõ, bác muốn Tần Mặc kế thừa không đơn thuần là gia sản Tần gia, mà còn là vì công việc của Tần gia, chính trong thời điểm này, có rất nhiều người đem tiền đến để cho bác đầu tư, tiền kiếm thêm tiền, lãi mẹ đẻ lãi con, bọn họ thông qua bác kiếm lấy tài chính cho gia tộc bọn họ, nhưng nếu bác chết đi, bọn họ sẽ tin tưởng giao tiền cho Tần Mặc sao? Cái này rất khó nói, cho nên đây cũng là chuyện lo lắng nhất của bác, qua nhiều năm như vậy, Tần gia đem tinh lực chủ yếu đều tập trung vào kinh doanh buôn bán, cho nên bên chính trị đầu nhập rất ít, điều này cũng là của sở đoản của chúng ta, nếu như bọn họ không tin tưởng vào Tần Mặc, như vậy rõ ràng, Tần gia sẽ từ từ trên đỉnh tuột xuống dốc, rồi cuối cùng bị xóa tên, bây giờ Tần gia có lực ảnh hưởng như vậy, đó là bởi vì Tần gia có thể vì những người này mà tạo ra tài phú, vậy về sau sẽ ra sao đây?
Tần Chấn Bang tự lẩm bẩm, những sự tình này Đinh Trường Sinh cũng lần đầu tiên nghe nói, liền giật mình.
Một đời người mới sẽ thay thế người cũ, đây là quy luật phát triển, Đinh Trường Sinh rất muốn đem lời này nói cho Tần Chấn Bang, nhưng suy nghĩ vẫn là không nói, Tần Chấn Bang là người thông minh như thế thì làm sao mà lại không biết cái đạo lý kia, chỉ là ông ta không cam lòng, cho nên vẫn phải không ngừng đi tìm lấy, đây mới là bản chất của con người.
Một đời có vận mệnh một đời, cứ bận lòng nhiều như vậy để làm gì? Nhưng Tần Chấn Bang thì không nghĩ như vậy, xem ra ông muốn trước khi chết sẽ đem tất cả mọi chuyện đều an bài tốt, nhưng điều này có thể sao? Ai nào biết về sau sẽ phát sinh xảy ra chuyện gì?
– Vậy bệnh của bác thì Tần Mặc có biết không?
– Biết rõ, nhưng nó không biết là bác còn có thời gian bao lâu, cháu cũng đừng nói cho nó biết, chuyện này lâu nay ai cũng không biết, cũng chính bởi vì như vậy, nên bác buộc phải tiếp tục uống rượu để qua mặt mọi người, nhiều khi càng muốn lừa gạt, thì sự tình sẽ trở nên càng ngày càng không xong, có lẽ ngay từ lúc vừa mới bắt đầu thì bác không nên gạt ai, nhưng lúc đó Tần Mặc còn quá nhỏ, bác nhất định phải đem Tần Mặc bồi dưỡng thành một kẻ nối nghiệp được mọi người công nhận, Trường Sinh, lúc này bác đã chuẩn bị để cho Tần Mặc tọa trấn tại thành phố Hồ Châu, các người có thể trao đổi nhiều thêm một chút, bác muốn cho hạng mục này trở thành công tích chủ yếu của Tần Mặc, bác muốn làm cho tất cả mọi người cũng biết, đàn bà nhà Tần gia cũng không có chút nào thua kém so với đàn ông…
Tần Chấn Bang như là phát ra hung quang, dùng sức nắm cái thành ghế.
Lúc mới bắt đầu Đinh Trường Sinh cho rằng Tần Chấn Bang là vì bị kích động, nhưng từ từ phát hiện không phải là như vậy, trên trán của ông ta bắt đầu toát ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, bộ dáng tỏ ra rất là thống khổ.
– Bác… làm sao vậy? Chờ chút, để cháu gọi người…
– Không nên đi, không có việc gì, một lúc thì trôi qua thôi…
Tần Chấn Bang cố nén đau nhức kịch liệt nói ra, bây giờ thì Đinh Trường Sinh đã tin tưởng Tần Chấn Bang nói là sự thật rồi, mồ hôi hột này là không thể nào giả bộ được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 8 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 01/05/2022 11:39 (GMT+7) |