Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chinh phục gái đẹp – Chương 5 » Phần 49

Chinh phục gái đẹp - Chương 5 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 49

Đỗ Sơn Khôi vào phòng bệnh, nhìn thấy Đinh Nhị Cẩu trầm mặc không nói, gã cũng ngồi ở ghế trên, trong lúc chờ Đinh Nhị Cẩu phục hồi tinh thần lại, gã phát hiện ra, đầu óc của mình khi ngồi trước chiếc xe hơi, chuẩn bị bật khóa đề máy xe cũng không có xoay chuyển mau bằng thằng Nhị Cẩu này, cũng không biết trong đầu hắn đang suy nghĩ gì.

– Anh Đỗ, làm phiền anh chút, đến phòng y tá trưởng xem Trịnh Hiểu Ngãi đã đi chưa, nếu còn ở đó, nhắn chị ấy đến gặp em một chút, có việc cần, còn không có ở đó thì thôi.

– Được rồi, anh đi ngay.

Đỗ Sơn Khôi nói xong đi ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng là chỉ chốc lát sau gã quay trở lại, hiển nhiên, Trịnh Hiểu Ngãi đã đi rồi, nếu Đàm Quốc Khánh có thể tìm tới nơi này ra, rất có thể là theo chân của Trịnh Hiểu Ngãi cùng đi, nói cách khác là cô đã bị người theo dõi, vấn đề còn còn không biết là động cơ hành vi cá nhân của Đàm Quốc Khánh hay là Tương Văn Sơn đã biết.

Bạn đang đọc truyện Chinh phục gái đẹp – Chương 5 tại nguồn: http://truyensextv.com/chinh-phuc-gai-dep-chuong-5/

Khi Thạch Ái Quốc cùng người của tổ điều tra người gặp mặt, ông có cảm giác lần này e rằng cũng chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi, phụ trách tổ điều tra từ trên tỉnh là chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy An Cường, có thể nói, bất kỳ một cơ quan nào, chủ nhiệm văn phòng đa số là chó săn của lãnh đạo đứng đầu ở cơ quan đó, lãnh đạo của An Cường là La Minh Giang, như vậy lần này ông ta dẫn tổ điều tra xuống đây, rõ ràng phản ánh thái độ của trên tỉnh, ít nhất cũng là thái độ của bên ủy ban tỉnh.

Thái độ theo kiểu này thường thì chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, mà An Cường nói vòng vo thì cũng là có ý như vậy, nhất là lúc An Cường cùng Thạch Ái Quốc hai người nói chuyện riêng với nhau, ý tứ biểu hiện thì càng thêm rỏ ràng rồi.

– An chủ nhiệm, mời ngồi… cuộc hội đàm vừa rồi chuẩn bị hơi vội vàng, không biết có làm cho An chủ nhiệm vừa lòng?

Thạch Ái Quốc rất nhiệt tình, tuy rằng sự nhiệt tình như thế này rất khó nói là có bao nhiêu phần chủ tâm, nhưng làm địa chủ ở địa phương, đó là một thái độ, nhưng dù sao cũng có một chút sự thật làm cho Thạch Ái Quốc hài lòng, cuộc họp vừa rồi là tổ chức ở bên ủy ban thành phố, bí thư Tương Văn Sơn cũng không có được thỉnh mời tham dự, liệu đây có phải là một tín hiệu?

– Chủ tịch Thạch, cuộc họp vừa rồi tôi thấy rất thành công, tuy rằng Hồ Châu bị lũ lụt tàn phá, nhưng là đây là trường hợp hi hữu vì nơi đây rất ít khi bị lũ lụt, vì thế nhân lực có đôi khi không thể kháng cự lại được sự tàn phá của thiên nhiên, ta vẫn cho là như vậy, nhưng cũng thấy được ủy ban thành phố Hồ Châu cùng nhân dân chống lũ vô cùng có sự cố gắng khắc phục, vấn đề quan trọng là TP Hồ Châu lập tức đưa ra phương hướng trùng kiến sau lũ lụt.

– An chủ nhiệm nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm tốt công tác trùng kiến, nhanh chóng để cho dân chúng ổn định tốt nhất sinh hoạt hàng ngày sau cơn lũ.

Thạch Ái Quốc nói.

– Chủ tịch La vẫn luôn coi trọng đến việc xây dựng kinh tế đối với Hồ Châu, lúc này Hồ Châu bị ngập lụt, chủ tịch La ngày đêm lo lắng, nếu không vì công việc trên tỉnh bận rộn, thì đã đích thân xuống đây chống lũ rồi, chủ tịch La có nói là hy vọng chủ tịch Thạch khi nào có dịp, sắp xếp đi lên báo cáo qua một chút về giai đoạn công tác trùng kiến chống lũ sau này.

Nếu như An Cường nói với tư cách cá nhân thì lời này là vô nghĩa, nhưng lời này tuy rằng không phải từ miệng La Minh Giang nói ra, nhưng An Cường hẳn là đại diện cho La Minh Giang truyền đạt ý tứ của ông ta, bằng không thì với một chủ nhiệm văn phòng sẽ không có nói ra ý rõ ràng như vậy.

Lời này của An Cường làm cho Thạch Ái Quốc giật mình, chẳng lẽ đây là La Minh Giang ám chỉ mình lúc này nên dựa vào thế lực của ông ta, có thể đây cũng là một cơ hội, chính mình vẫn luôn suy nghĩ tìm đến một chỗ dựa vững chắc, Kiều Dương bây giờ đã không còn muốn duy trì với mình nữa rồi, còn bí thư An Như Sơn thì tạm thời chưa dựa vào được, thật ra thì con người của La Minh Giang cũng không tệ, ví như Tương Văn Sơn là người của ông ta, trên thực tế là Tương Văn Sơn hiện tại mà nói đã không còn ý nghĩa nhiều nữa, vậy mà ông ta vẫn còn quan tâm đến Tương Văn Sơn.

Còn bây giờ La Minh Giang nếu muốn khống chế TP Hồ Châu, thì phải tìm một con người mới để đại diện cho mình, mà trên tỉnh thì chưa có xác định ai sẽ là người thay thế cho Tương Văn Sơn, đương nhiên Thạch Ái Quốc sẽ trở thành đối tượng ưu tiên hang đầu, điều này làm cho Thạch Ái Quốc trong long cao hứng, chả bù với lúc trước, ông giống như con ruồi không đầu, cứ loay hoay bay loạn, đến bây giờ khắp nơi đều vươn cành ô liu chào mời, chính điều này làm cho Thạch Ái Quốc thêm nhiều tâm tư.

– An chủ nhiệm, đúng là ông hiểu được trăn trở trong tâm khảm của tôi, làm chủ tịch thành phố, tôi rất là xấu hổ, mấy năm qua sự phát triển kinh tế TP Hồ Châu kinh tế so với toàn tỉnh liên tục bị giảm sút, nói thật… tôi rất ngượng ngùng khi đến gặp mặt chủ tịch La, nhưng tôi sẽ nhớ đến lời chủ tịch La chỉ điểm, sẽ mau chóng đem nền kinh tế Hồ Châu đi lên mà không nề hà bởi vì các nguyên nhân khó khăn, như thế này đi, chờ mấy ngày nữa sau khi kết thúc giai đoạn thứ nhất tổng điều tra thiệt hại sau cơn lũ, tôi sẽ đến tỉnh báo cáo công tác với chủ tịch La.

– Ừ… vậy thì tốt, tôi ở trên tỉnh chuẩn bị trà ngon tiếp đón ông đến đấy haha…

– Nhất định… nhất định, An chủ nhiệm, ông cũng đừng quên châm thêm lòng tốt của ông vào trong ấm trà nhé.

– Ha ha, đó là đương nhiên. À… chủ tịch La có nhờ tôi nhắn đến cho ông mấy câu.

Thạch Ái Quốc vừa nghe La Minh Giang còn có chỉ đạo qua miệng, lập tức đứng thẳng thân thể, nói:

– An chủ nhiệm mời nói.

– La tỉnh trưởng có ý tứ rất rõ ràng, trước mắt Hồ Châu đang hỗn loạn, không đơn thuần là do lũ lụt tạo nên, mà đó là do con người, cũng không phải là do dân chúng khủng hoảng, mà là do cán bộ khủng hoảng, như vậy thì rất bất lợi cho việc trùng kiến sau này, cho nên trước mắt điều quan trọng chủ yếu nhất của Hồ Châu là phải ổn định con người, không có ổn định được cục diện, thì làm chuyện gì cũng không thành công, nhưng làm như thế nào để cho ổn định, thì phải xem trí tuệ và tai năng của lãnh đạo Hồ Châu, đặc biệt là ở bên ủy ban thành phố, nhất định phải tính đến chuyện đại cục, làm đại sự, phải có đảm đương, có một số việc dù lớn hay nhỏ, nếu để cho tinh lực lãng phí hao tổn, thì nền kinh tế không thể đi lên, lại còn có thể mất đi sự tín nhiệm ủng hộ của quần chúng, đây là chuyện trí mạng nhất, hy vọng lãnh đạo Hồ Châu có thể nhớ lấy điều này.

Lời nói này quá rõ rồi, Thạch Ái Quốc chau mày, nhưng ông lại không tiện nêu lên chính kiến của mình. Những lời này là có ý tứ gì? Là mượn sức sao? Có phải là muốn cho mình hãy để cho Tương Văn Sơn rời đi an toàn, nhưng Tương Văn Sơn đã lạm quyền ở TP Hồ Châu lâu như vậy, phạm vào bao nhiêu chuyện ám muội, cho dù là chính mình có lòng đi nữa, nhưng liệu có đủ lực để cản sao?

Nhưng nếu đây là La Minh Giang cố ý chuyển lời cho An Cường mang tới, nếu mình không tỏ thái độ thì đó là không nể mặt, không thức thời, tỏ thái độ đồng ý thì cũng có thể, mình sẽ không tham dự vào những chuyện kia, nhưng mình cũng không thể cam đoan những người khác lại không nhúng tay vào chuyện của Tương Văn Sơn.

– An chủ nhiệm yên tâm đi, tôi sẽ làm tốt các phương diện công tác, cam đoan Hồ Châu sẽ bình an ổn định.

Dù sao những lời hứa này cũng không tốn tiền mua thịt, nhưng về phần công tác có làm hay là làm khác thì đừng nói tới.

Đối với An Cường thì cũng cần đến như vậy là đủ, ông muốn là Thạch Ái Quốc chứng tỏ thái độ, còn ẩn giấu phía dưới thái độ là cái gì, đó không phải là vấn đề ông quan tâm tới, chỉ cần Thạch Ái Quốc đã giáp mặt để cho ông mặt mũi này, ông có thể trở về báo cáo kết quả công tác thì mọi chuyện không thành vấn đề.

An Cường sau khi mở cuộc họp với ủy ban thành phố, rồi mật đàm riêng với Thạch Ái Quốc xong rồi, thì mọi việc xem như là kết thúc, An Cường uyển chuyển từ chối Thạch Ái Quốc thịnh tình mời ở lại, lý do là Hồ Châu đang trong giai đoạn rất gấp rút trùng kiến, cho nên công việc của chủ tịch Thạch Ái Quốc có rất nhiều, vì thế không muốn dây dưa làm chậm trễ chuyện của Thạch Ái Quốc, cho nên An Cường đi ra bên ngoài ngụ tại một nhà hang khách sạn lớn của TP Hồ Châu, mà không có ở lại nhà khách của ủy ban.

Thạch Ái Quốc đương nhiên bây giờ đã biết An Cường đến Hồ Châu vì việc gì, chỉ sợ không phải là chuyện phóng viên bị bắt cóc đơn giản như vậy, đây chẳng qua là một lý do chính đáng ở trong đó, trọng yếu hơn là phối hợp với Tương Văn Sơn như thế nào, để đảm bảo là Tương Văn Sơn làm sao có thể yên ổn rời khỏi Hồ Châu, đây mới là nhiệm vụ chủ yếu của An Cường, nghĩ đến đây, Thạch Ái Quốc có chát ganh tỵ, La Minh Giang thật sự là đủ nhân nghĩa, đối với một con người lúc này vô dụng như vậy, mà lại còn chiếu cố đến như thế…

Còn câu nói hy vọng lãnh đạo Hồ Châu chú ý đến đại cục là có ý gì, không phải là cảnh cáo Thạch Ái Quốc không cần quan tâm đến quá nhiều chuyện sao?

Đúng như là Thạch Ái Quốc suy đoán, An Cường sau khi đến nhà hang khác sạn lớn ở Hồ Châu, thì Tương Văn Sơn cũng xuất hiện tại nơi đó, mỗi lần An Cường đến Hồ Châu, Tương Văn Sơn đều sắp xếp không chê vào đâu được, phục vụ An Cường đầy đủ mọi nhu cầu, An Cường cũng không có cô phụ thịnh tình chiêu đãi Tương Văn Sơn, do làm chức vụ chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy, cơ hội tiếp xúc lãnh đạo thì nhiều, cho nên An Cường đã rất nhiều lần nói thay giùm cho Tương Văn Sơn không ít lời hay.

– Lão Cường… một đường cực khổ rồi… Hải Dương, lại đây gặp chú An của con một chút.

Tương Văn Sơn vừa nhìn thấy An Cường, rất khoa trương giang hai cánh tay ôm chầm lấy An Cường, sau đó kêu con mình giới thiệu với An Cường, kỳ thật Tương Hải Dương cũng không chỉ một lần gặp qua An Cường, mà còn cùng với An Cường đã từng lui tới với những chuyện làm ăn.

– Chào chú An…

– Hai người làm cái gì vậy, đây đâu phải là đầu tiên tôi tới đây đâu? Làm gì mà khách sáo thế, đều là người trong nhà thì đâu cần phải như vậy chứ…

An Cường ra vẻ mất hứng nói với Tương Hải Dương.

– Ha ha, đúng đúng… đều là người một nhà, vào đây dùng cơm.

Tương Văn Sơn lôi kéo cánh tay An Cường cùng đi vào phòng yến hội.

Thật ra thì hoàn toàn không cần phải chọn một cái phòng lớn như vậy, bởi vì đêm nay không có ai khác lạ, chỉ có cha con của Tương Văn Sơn và An Cường ba người thôi, còn tất cả đều ngồi ở phòng khác, bao gồm thư ký Giang Bình Quý của Tương Văn Sơn.

– Đường sá cũng tốt lại rồi, chỉ là mặt đường còn khá nhiều nước đọng, bây giờ lại lạnh như thế này, chỉ sợ là muốn đóng băng a.

– Cũng may, ban ngày không có đóng băng, nhưng buổi tối thì ra ngoài không dễ, cũng may là buổi tối chẳng phải đi đâu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Danh sách truyện cùng bộ:
Chinh phục gái đẹp – Chương 1
Chinh phục gái đẹp – Chương 2
Chinh phục gái đẹp – Chương 3
Chinh phục gái đẹp – Chương 4
Chinh phục gái đẹp – Chương 5
Chinh phục gái đẹp – Chương 6
Chinh phục gái đẹp – Chương 7
Chinh phục gái đẹp – Chương 8
Chinh phục gái đẹp – Chương 9
Chinh phục gái đẹp – Chương 10
Chinh phục gái đẹp – Chương 11 (Update Phần 61)
Thông tin truyện
Tên truyện Chinh phục gái đẹp - Chương 5
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân