Cổ Hiểu Manh vừa xuống lầu, vừa vặn trông thấy Đinh Nhị Cẩu đang ngồi ở trong phòng ăn cùng với cha mình uống rượu, hỏa khí của nàng thoáng cái liền bộc phát.
Hiện nay người Cổ Hiểu Manh không muốn nhìn thấy mặt chính là Đinh Nhị Cẩu, bởi vì ngoại trừ người đàn ông nhìn thấy thân thể của nàng đã bị bắn chết, thì Đinh Nhị Cẩu lại vô tình trở thành người duy nhất thấy qua thân thể nàng, mà mỗi lần nhìn thấy gã thanh niên này, thì nàng lại nhớ đến sự việc đáng sợ kia, nói thật, nàng mang ơn hắn, nếu là không có hắn, thì nàng nhất định sẽ bị cưỡng gian mất đi trinh tiết, nhưng Đinh Nhị Cẩu lại hoàn toàn nhìn thấy thân thể trần truồng của nàng, nghĩ tới đây, nàng cảm thấy như là bị sỉ nhục.
– Cổ Hiểu Manh, con qua đây, cha có chuyện muốn nói.
Cổ Thanh Sơn chỉ chỉ chỗ ngồi, làm cho Cổ Hiểu Manh định quay người rời đi rất khó chịu, nàng không muốn nhìn mặt Đinh Nhị Cẩu, còn cha mẹ thì hết lần này tới lần khác cứ muốn mời Đinh Nhị Cẩu đến nhà, chuyện rất rõ ràng, nếu cha mẹ mình không ngỏ lời, thì Đinh Nhị Cẩu dứt khoát sẽ không đến nhà mình, trước đây Cổ Hiểu Manh cho rằng Đinh Nhị Cẩu sẽ đưa ra yêu cầu gì đó để đòi hỏi, nhưng hắn vẫn không có mở lời.
Nhìn thấy Cổ Hiểu Manh bị cưỡng ép gượng gạo ngồi xuống, Cổ Thanh Sơn xoay mặt nhìn Đinh Nhị Cẩu hỏi:
– Tiểu Đinh, trong nhà cháu còn có ai vậy?
Đinh Nhị Cẩu sững sờ, chuyện gì vậy? Hình như mình đã đã từng nói sơ qua hoán cảnh gia đình với Cổ Thanh Sơn rồi, vì sao giờ lại hỏi nữa.
– Thưa chủ nhiệm, trong nhà của cháu giờ chỉ còn lại có mình cháu, không còn ai khác nữa.
– Ừ, chuyện cháu cũng đã từng nói qua, nhưng chú không nhớ rõ, giờ muốn hỏi lại lần nữa, để xác định mà thôi.
Đinh Nhị Cẩu nhìn Cổ Thanh Sơn, chờ câu nói sau của ông ta, có lẽ không phải chỉ la câu hỏi hỏi đơn giản như vậy, Dương Hiểu cũng không đoán ra được chồng mình có ý tứ gì, cho nên đem đôi đũa bỏ trên mặt bàn, Đinh Nhị Cẩu chú ý tới biểu lộ của Dương Hiểu, hắn cảm giác việc này hình như là Cổ Thanh Sơn chỉ là hỏi cho có chuyện…
– Trường Sinh, chú và dì chỉ có một mình Cổ Hiểu Manh, nói thật, chú thích con gái, ai nói là con gái sau này lấy chồng thì hướng về người ngoài, thật ra thì không đúng, con gái là nguồn ấm áp nhỏ bé của cha mẹ, chú và dì cũng đã lớn tuổi…
Cổ Thanh Sơn cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tạm ngừng câu nói…
– Dừng lại, cha.. đây là ý gì? Đừng nói là cha định đem con gả cho hắn chứ?
Cổ Hiểu Manh nghe qua thấy có gì không đúng, lật đật thoáng cái đứng lên, tay chỉ vào Đinh Nhị Cẩu lớn tiếng hỏi.
– Ái dà… con cũng lớn rồi chứ đâu phải là đứa con nít, chưa biết đầu đuôi tai nheo thì đã nháo nhào rồi vậy hả?
Cổ Thanh Sơn mặt đỏ lên, xem ra là đã thấm rượu lên mặt, Đinh Nhị Cẩu cũng cảm thấy giọng của Cổ Thanh Sơn có gì không đúng, nhưng hắn vẫn phải lắng nghe Cổ Thanh Sơn, nếu là quả thật như là Cổ Hiểu Manh lo lắng, thì hắn sẽ cương quyết từ chối đấy, Cổ Hiểu Manh cũng không phải là không tốt, nhưng hắn đã đáp ứng Vương Gia Sơn khi nào thích hợp thì sẽ trở về lấy Phương Lệ Hồng làm vợ, hiện giờ hắn cũng chẳng muốn thay đổi..
– Lão Cố, ông định…
Dương Hiểu thì cũng có chút không vững tâm rồi, việc này chồng mình cũng chưa có thương lượng với mình, tuy cô cảm thấy Đinh Nhị Cẩu đứa nhỏ này không tệ, nhưng vẫn còn còn lâu mới đạt yêu cầu làm con rể của cô, cho nên bây giờ đang đối với mặt với Đinh Nhị Cẩu, lời này thật đúng là khó mà nói ra.
– Các người có thể để tôi nói hết câu được không?
Cổ Thanh Sơn đặt mạnh chén rượu trên mặt bàn, bực bội khó chịu nói ra.
Cổ Hiểu Manh thở phì phì ngồi xuống ghế, đôi mắt tránh nhìn thẳng vào Cổ Thanh Sơn, đương nhiên ánh mắt chạy đến nơi Đinh Nhị Cẩu, nếu như ánh mắt nàng có thể giết chết người, thì Đinh Nhị Cẩu đã sớm chết ngắc rồi từ hồi nào rồi.
– Trường Sinh, chú và dì niên kỷ đã lớn, Cổ Hiểu Manh thì vẫn còn là cô gái trẻ, cháu nghĩ xem, nếu gả nó cho một người có thể bảo vệ thì còn dễ nói, nếu gả nhằm vào kẻ chẳng bạc nhược ra gì, mai sau chú và dì đều chết hết, ai sẽ tới bảo vệ Cổ Hiểu Manh đây?
Cổ Thanh Sơn tửu lượng bình thường cũng không tệ, nhưng hôm nay mới uống một chút rượu như thế, làm sao mà đã nói mê sảng rồi đây? Đinh Nhị Cẩu trong nội tâm âm thầm cân nhắc, Cổ Thanh Sơn rốt cuộc là muốn có ý tứ gì?
– Không sao đâu, Cổ Hiểu Manh nhất định sau này sẽ lấy được một người môn đăng hộ đối, chắc chắn chàng trai đó sẽ bảo hộ nàng.
Đinh Nhị Cẩu chỉ có thể là lựa lời dễ nghe mà nói.
– Đúng đấy, việc này vẫn còn sớm mà, ông mò mẫm lo lắng cái gì vậy.
Dương Hiểu cũng nói theo, trong lòng của cô căng thẳng, cô sợ Cổ Thanh Sơn muốn đem con gái hứa gã cho Đinh Nhị Cẩu, bất luận là bọn họ có thành hay không, thì hiện tại trước mắt mọi người cũng rất là khó coi.
– Không… không phải, các người chưa có hiểu, ý tôi nói, nhỡ mai sau khi vợ chồng chúng ta mất đi, Cổ Hiểu Manh còn trẻ, tương lai sau này nếu ai khi dễ nó… nó bị ủy khuất, thì tìm ai nói đây? Bà nói đi, Cổ Hiểu Manh sẽ tìm ai nói đây?
Cổ Thanh Sơn cầm chén rượu lên cùng chén rượu Đinh Nhị Cẩu chạm vào một cái, rồi chính mình uống một hơi cạn sạch, Đinh Nhị Cẩu cũng vội bưng lên uống một hơi.
– Lão Cố, ông uống nhiều quá, uống ít lại chút được không?
Dương Hiểu cũng bị Cổ Thanh Sơn nói làm cho rối loạn suy nghĩ rồi.
– Không sao, tôi không uống nhiều, lúc này vẫn thanh tỉnh, Trường Sinh, vừa rồi chú hỏi trong nhà cháu còn có người nào, cháu đã nói trong nhà không còn có ai, như vậy đi, chú có một ý, bây giờ chú nói cũng không muộn, nếu cháu cảm thấy không thích hợp, thì cứ xem như là chú say, dì của cháu cùng Cổ Hiểu Manh cũng như là chưa từng có nghe qua, được không?
– Thưa chủ nhiệm… chú cứ nói đi, cháu lắng nghe…
– Chú cũng suy tính lâu rồi, chú muốn nhận cháu làm con nuôi, cháu thấy được không?
Bàn tay của Cổ Thanh Sơn cầm chén rượu có chút run run.
Đinh Nhị Cẩu nghe ông nói như thế, con mắt thoáng cái trợn tròn, miệng ú ớ há thật to, hắn thấy Cổ Thanh Sơn trong ánh mắt tất cả đều là có một sự chân thành thật sự, giờ phút này, Đinh Nhị Cẩu có thể kết luận, đây không phải là Cổ Thanh Sơn mượn rượu mà nói..
Nghĩ tới đây, hắn dùng ánh mắt nhìn xéo qua phía Dương Hiểu cùng Cổ Hiểu Manh, thì thấy hai người bọn họ cũng giật mình ngơ ngác không kém gì Đinh Nhị Cẩu, nhất là Cổ Hiểu Manh, miệng nàng mở to có thể nhét cả cái trứng gà vào.
– Cha uống nhiều quá say rồi… đừng uống nữa.
Cổ Hiểu Manh vội vàng phản ứng ngay, nàng đứng lên giật lấy chén rượu ở trong tay Cổ Thanh Sơn, dằn mạnh trên mặt bàn, nàng thật sự không hiểu cha mình muốn làm gì.
– Con à.. nhìn bộ dạng cha là say rượu sao? Hơn nữa, việc này là chuyện nghiêm túc, đâu phải là để cho say mới nói?
Cổ Thanh Sơn biến sắc, to tiếng trách mắng Cổ Hiểu Manh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Chinh phục gái đẹp - Chương 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/04/2018 08:36 (GMT+7) |