Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Chàng mù may mắn » Phần 6

Chàng mù may mắn - Tác giả Tiểu Long

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 6

Tiểu Thúy Loan và Hạ Mộng Cầm thấy vậy liền rượt theo. May mà H.M Thúy vẫn chưa chạy ra khỏi cửa.

Hai người vội dìu nàng nọ người xuống ghế ở phía sảnh ngoài.

Hạ Mộng Cầm an ủi:

– Tam muội ! Muội hãy nín đi! Chẳng phải là tỷ muốn hại muội mà là tỷ muốn làm điều tốt cho muội đó thôi.

Hạ Mộng Thúy đưa tay chùi nước mắt nói giọng ấm ức:

– Tỷ nói sao ? Tỷ lừa muội thất trinh về tay người ta mà tỷ lại còn nói là làm tốt cho muội sao ?

– Tam muội hãy nghĩ lại xem. Thực tế chuyện muội mất trinh về tay tiểu tướng công có phải là do tỷ ép muội không ? Đó là do muội tự nguyện mà.

Hạ Mộng Thúy nghĩ lại quả thật chuyện này cũng là lỗi ở nơi nàng không khống chế được dục tình.

Tuy nhiên, nàng vẫn cảm thấy không cam tâm .

Hạ Mộng Cầm lại thở dài nói:

– Muội cũng biết ! Phụ thân chúng ta đã bỏ việc tuyển chồng cho chúng ta rồi. Nói thật, tỷ không dám tin từ giờ trở đi trong 3 tỷ muội chúng ta lại có người tìm được ý trung nhân cho mình. Tỷ cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi. Phàm là nam nhân trong thiên hạ, không vì tình thì cũng vì tiền. Chúng ta chót sinh ra trong gia đình giàu có nên việc kiếm chồng lại khó vô cùng, chẳng biết họ có thật tình với mình không. Tuy lúc đầu tỷ nghĩ vì phụ thân chúng ta quá keo kiệt nên không ai dám đến gần chúng ta. Nhưng thực tế, rõ ràng do không có của hồi môn lúc về nhà chồng nên chúng ta có được ai đoái hoài đến đâu. Tỷ nghĩ rồi. Hiện nay, chúng ta không còn chọn lựa nào khác. Chi bằng ngày đêm hưởng ái ân, cực lạc với tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ còn hơn.

Tiểu Thúy Loan cũng xen lời vào nói:

– Tam tiểu thơ chớ lo lắng. Ngọc Tiêu Kỳ là người rất tình cảm. Chúng ta đối xử với y tận tình thì y cũng thương yêu chúng ta như vậy. Hơn nữa, tiểu thơ thử nghĩ, nếu phải lấy chồng là phải về làm dâu nhà người ta, còn bây giờ tiểu thơ có chồng mà lại được ở tại nhà mình chẳng phải là sướng hơn nhiều ư ?

Hạ Mộng Thúy nghe hai chủ tớ bọn họ mỗi người mỗi ý, hết lời an ủi nàng thì cũng nguôi ngoai phần nào. Nàng thấy mấy lời của bọn họ cũng không phải là không đúng. Hơn nữa, nói thật ra nàng cũng đã bén i ái ân kia rồi. Nếu bây giờ bảo nàng từ bỏ chuyện ấy thì cũng tiếc nuối lắm.

Vậy là từ đó, Ngọc Tiêu Kỳ lại có thêm một tiểu nương tử nữa về làm vợ. Ban đầu, tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy còn xấu hổ dấu diếm thân phận thật của nàng. Thế nhưng chỉ sau vài trận ái ân. Tình cảm của họ lại thêm khắng khít. Hạ Mộng Thúy đã tự thổ lộ thân phận của mình cho Ngọc Tiêu Kỳ được rõ.

Nhưng sự đời lắm lúc không được như ý. Hạ Mộng Cầm không thể viện mãi lý do học cách câu cá mà đòi hỏi Ngọc Tiêu Kỳ ở lại nơi ở của nàng.

Do vậy, đôi lúc Ngọc Tiêu Kỳ cứ ở lỳ bên chỗ của Hạ Mộng Cầm mà không về nhà nữa.

Ngọc Thanh Thanh ban đầu còn không mấy chú ý. Nhưng việc làm này cứ tái diễn thường xuyên khiến nàng nọ bắt đầu lo lắng.

Ngọc Thanh Thanh lo sợ rằng do Ngọc Tiêu Kỳ lòa nên không biết cách hầu hạ Nhị tiểu thơ nên mới bị tiểu thơ giữ rịt lại nơi ở của nàng mà trừng phạt.

Ngọc Thanh Thanh lo lắng mà không biết làm sao. Dù gì thân phận của nàng chỉ là tỳ nữ cho người ta thì làm sao mà dám lên tiếng phản kháng.

Một hôm, Ngọc Thanh Thanh đem tâm sự của mình phân bày với chủ nhân là Tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy. Nàng muốn nhờ tiểu thơ Hạ Mộng Thúy ra mặt giúp đỡ giùm mình.

Hạ Mộng Thuý nghe xong cũng phải giật mình.

Nếu mà Ngọc Thanh Thanh biết được mấy lúc gần đây tiểu đệ mình là Ngọc Tiêu Kỳ thường xuyên ái ân với tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy thì không biết lúc đó nàng sẽ kêu trời như thế nào đây.

Hạ Mộng Thúy nghe rõ câu chuyện vội vàng báo tin cho mấy người kia được rõ.

Tiểu Thuý Loan nghe rồi liền nói:

– Tam tiểu thơ là chủ nhân của cô ta. Tiểu thơ nghe rồi cứ lờ đi là xong. Việc gì mà phải lo lắng.

Hạ Mộng Thúy nghe vậy nhăn mày có vẻ không hài lòng.

Hạ Mộng Cầm lắc đầu nói:

– Không được ! Chuyện này nếu tam muội cư xử không khéo thì việc sẽ đến tai lão phu nhân chứ chẳng chơi. Phải biết lão phu nhân cũng rất yêu thích Ngọc Thanh Thanh. Nếu bây giờ nàng ta bức xúc mách lại chuyện này với lão phu nhân thì rất phiền hà to.

Hạ Mộng Thúy gật đầu khen phải:

– Tiểu muội cũng biết việc này. Dù sao chúng ta cũng phải có cách gì đó mới được.

Ba người nghĩ mãi không ra cách gì khả dĩ. Cuối cùng họ đành phải tạm thời để Ngọc Tiêu Kỳ trở về nhà cậu. Đây là một quyết định vô cùng khó khăn và tiếc nuối đối với các vị cô nương.

Mới đó mà đã hơn 3 tuần trăng. Kể từ khi Ngọc Tiêu Kỳ về lại căn nhà nhỏ, sống cùng với Ngọc Thanh Thanh, thì chuyện trai gái kia đã không còn được như ý nữa. Không phải nói cũng đủ biết con cặc cậu đã bức bối, khó chịu như lúc nào. Thỉnh thoảng, để giảm sự khó chịu, cậu thường tự tìm một chỗ khuất bóng người mà thủ dâm một mình.

Ngọc Thanh Thanh cũng không trò chuyện nhiều với cậu em như trước nữa. Câu chuyện xảy ra giữa hai chị em vẫn làm nàng không sao gỡ bỏ được sự thẹn thùng, bối rối. Những lúc đêm về, nàng không khỏi đôi lúc nhớ đến cảm giác ngây ngất, đê mê nơi hạ thể khi bàn tay như có ma thuật của cậu em rờ vào.

Ngọc Thanh Thanh bởi mang mặc cảm loạn luận nên chẳng dám nói chuyện gì nhiều với Ngọc Tiêu Kỳ. Hai người ngoài lúc gặp nhau khi ăn tối, còn thì thỉnh thoảng cũng chỉ chào nhau khi giáp mặt. Họ khách sáo với nhau như thể họ chỉ là hai người dưng xa lạ mà thôi.

Do bởi Ngọc Tiêu Kỳ lòa, lại ít tiếp xúc với ai, nên trong lòng cậu càng lúc càng trở nên buồn bã, cô đơn. Cảm giác đó cộng với nỗi nhớ nhung cái lồn non của mấy vị tỷ tỷ làm cho Ngọc Tiêu Kỳ khó chịu không sao tả được.

Bấy giờ trời đã bắt đầu lập đông. Khí hậu đã lạnh lên nhiều rồi. Ngọc Thanh Thanh bảo tiểu đệ mang thêm áo ấm vào người đề phòng cảm lạnh. Ngọc Tiêu Kỳ mình khoác thêm một cái áo thật dầy rồi lầm lũi bước đến bên hồ.

Cái hồ nhỏ nơi Ngọc Tiêu Kỳ thường ngồi câu cá là một con lạch, lưu thông với một nhánh sông, thuộc về phía hạ lưu. Vì vậy, hầu như có cá đến quanh năm. Tuy nhiên, giờ này thời tiết thật không thuận lợi. Khí trời lạnh lẽo, cá cũng không thấy xuất hiện, Ngọc Tiêu Kỳ đã 03 ngày liền không câu được con cá nào.

Buổi chiều hôm đó, có một người thiếu nữ đi đến bên hồ tìm Ngọc Tiêu Kỳ, đó chính là tỳ nữ Tiểu Thúy Loan.

Tiểu Thúy Loan mình mặc áo bông, chân mang hài nhỏ nhanh nhẹn bước đi trên con đường lất phất tuyết rơi. Khuôn mặt nàng đỏ hồng vì lạnh. Hai mắt long lanh nhìn khắp xung quanh.

Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ đang ngồi co ro bên cạnh bờ hồ, cái thân thể nhỏ nhắn và thân thiết kia đập vào mắt nàng khiến người thiếu nữ không khỏi cảm khái, thương hại.

Tiểu Thúy Loan chạy vội lại bên Ngọc Tiêu Kỳ gọi lớn:

– Kỳ đệ, sao đệ lại ăn mặc như vầy ? Thật là không đủ chống lạnh.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Tiểu Thúy Loan nói vậy nhưng cậu cũng không quay người lại.

Ngọc Tiêu Kỳ nói sẵng:

– Tỷ tỷ định đến lấy cá ư ? Hôm nay đệ không bắt được con nào đâu.

Tiểu Thúy Loan đang vui vì gặp mặt Ngọc Tiêu Kỳ, không ngờ cậu lại đối xử lạnh nhạt với nàng như vậy khiến người thiếu nữ hết sức ngạc nhiên.

Tiểu Thúy Loan quan tâm hỏi:

– Kỳ đệ, tỷ không phải định đến lấy cá đâu. Chẳng qua tỷ nhớ đệ nên đến thăm thôi.

Ngọc Tiêu Kỳ căn bản trong lòng buồn bực lâu rồi. Cậu nghĩ các cô nương kia đã chán cậu rồi nên chẳng ai đến chỗ cậu nữa. Do đó, khi gặp được Tiểu Thúy Loan cậu cũng chẳng tỏ ra vui mừng gì.

Tiểu Thúy Loan cố nhìn vào khuôn mặt Ngọc Tiêu Kỳ mà không được. Nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ hôm nay rất lạ. Gặp mặt nàng rồi mà vẫn chẳng tỏ vẻ vui mừng, lại còn ngồi im như phỗng quay mặt nhìn ra hồ nước.

Tiểu Thúy Loan suy nghĩ hồi lâu vẫn không sao hiểu được. Tuy vậy nàng vốn dĩ là người biết nhường nhịn và đã có kinh nghiệm đối phó với Hạ Mộng Cầm tiểu thơ. Do vậy, nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ có vẻ hờ hững thì liền không nói gì nữa bước đến ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hai người ngồi im hồi lâu. Ngọc Tiêu Kỳ nhận thấy Tiểu Thúy Loan không nói lời gì thì sốt ruột lên giọng hỏi:

– Tỷ tỷ có việc gì lại đến đây ?

Tiểu Thúy Loan nhìn sang khuôn mặt Ngọc Tiêu Kỳ. Nàng thấy mặt cậu có vẻ gầy hơn, nhưng nét thơ ngây thì dường như đã giảm bớt đi ít nhiều.

Tiểu Thúy Loan thủng thẳng nói:

– Tỷ nhớ đệ nhưng không dám đến thăm. Vì gần đây gia trang có chuyện, nên mọi người đều lo lắng.

Ngọc Tiêu Kỳ kinh ngạc hỏi:

– Tỷ nói sao ? Gia trang có chuyện gì vậy ?

Tiểu Thúy Loan đưa tay nhặt một hòn sỏi ném ra phía bên kia bờ hồ rồi kể:

– Vừa rồi trang chủ có thông báo cho các gia nhân phải tăng cường phòng bị vì có kẻ muốn đột nhập vào trang để ăn trộm.

Ngọc Tiêu Kỳ ngạc nhiên. Cậu biết Hạ gia trang võ sĩ rất đông. Tại sao kẻ nào lại dám liều lĩnh đột nhập vào nơi này cho được. Một điều làm Ngọc Tiêu Kỳ thắc mắc nữa là tại sao Hạ lão trang chủ lại biết được việc này mới thật lạ kỳ.

Trong lòng nghĩ vậy, cậu liền hỏi Tiểu Thúy Loan nguyên nhân rốt cuộc là thế nào.

Theo lời kể của Tiểu Thúy Loan thì sự việc bắt đầu từ khi lão trang chủ đi buôn bán ở phương xa về.

Nghe Hạ Mộng Cầm tiểu thơ nói lại thì phụ thân nàng ta đã mua được một bức cổ tượng vô cùng quý giá. Trên đường về, lão trang chủ lại gặp phải một quái sự là một bức thư do chính tay Thần trộm Tiêu Huệ Lan gửi đến. Y thị tuyên bố chỉ trong vòng 10 ngày sẽ thu lấy bức tượng quý kia.
Ngọc Tiêu Kỳ không biết Thần trộm Tiêu Huệ Lan là ai ? Nhưng cậu nghĩ ả ta ắt hẳn phải rất lợi hại mới dám táo tợn tuyên bố như vậy.

Còn về phần Hạ lão trang chủ thì lo sợ vô cùng. Lão vốn dĩ đã bỏ ra không ít ngân lượng để mua được đồ quý về nhà. Ngờ đâu lại gặp phải chuyện rắc rối như vầy. Là một người buôn bán, việc đi lại giang hồ lão cũng rất am hiểu. Vì thế cái danh hiệu Thần trộm kia thật đúng là làm cho người ta phải kinh hãi.

Tiểu Thúy Loan thở dài nói:

– Đã ba hôm rồi. Từ khi lão trang chủ về đến gia trang. Mọi người trên dưới ai nấy cũng đều cẩn thận hết mức. Hai vị tiểu thơ sợ rằng Kỳ đệ không hiểu chuyện này nên mới sai tỷ đến nói cho đệ hay.

Ngọc Tiêu Kỳ đã hiểu ra mọi chuyện. Tất nhiên cậu cũng không thể trách được bọn họ. Nhưng mà chuyện của nhà họ Hạ cũng làm cho cậu hết sức quan tâm.

Tiểu Thúy Loan thấy trời đã bắt đầu tối, liền đứng dậy nói:

– Ngày mai đệ hãy đến chỗ nhị tiểu thơ nhé ! Mấy hôm rầy tiểu thơ rất nhớ đệ đó.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy Tiểu Thúy Loan chuẩn bị bỏ đi liền đứng dậy tiễn. Cậu nói thêm vài câu với nàng nọ rồi cũng thu dọn đồ câu trở về nhà.

Chiều hôm sau, Ngọc Tiêu Kỳ câu được 2 con cá lớn liền mang đến chỗ tiểu thơ Hạ Mộng Cầm.

Trên đường đi ngang qua chỗ chứa cỏ khô, Ngọc Tiêu Kỳ bỗng phát giác ra có một i vị rất lạ bay tạt vào mũi.

Là một kẻ lòa, do vậy nên tai và mũi cậu rất thính và có khả năng vượt xa những người bình thường khác. Ban đầu, Ngọc Tiêu Kỳ còn thấy ngạc nhiên, cậu làm bộ đi chậm lại rồi để ý hít thử vào trong không khí.

Không ngờ, khi cậu chú ý hít thử thì i vị lạ nọ lại còn rõ ràng hơn nhiều.

Tuy không nhìn thấy, nhưng vì nơi đây nằm trên con đường quen thuộc Ngọc Tiêu Kỳ vẫn thường đi. Vì thế, cậu biết chắc hướng phát ra hơi thơm kia xuất phát từ chỗ nhà kho chứa cỏ khô chứ không sai.

Ngọc Tiêu Kỳ bỗng nhiên liên tưởng đến ả thần trộm Tiêu Huệ Lan. Cậu nghĩ i thơm của phấn son kia chắc hẳn chỉ có thể có ở trên người các thiếu nữ. Mà ở nơi chứa cỏ khô thì làm gì có cô nương nhà ai đến đó trú ngụ chứ. Như vậy chỉ có thể là ả thần trộm kia mà thôi.

Trong lòng cậu nghĩ đến đó chợt thấy hợp lý lạ lùng. Ngọc Tiêu Kỳ liền giả vờ nghỉ chân lại ngay phía bên ngoài nhà kho đó.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán của cậu. i thơm do phấn sáp tỏa ra ở nơi này đậm đặc hơn ở ngoài nhiều. Có điều nếu không phải là Ngọc Tiêu Kỳ có cái mũi thính thì khó mà ai phát giác ra chuyện này.

Ngọc Tiêu Kỳ vừa ngồi nghỉ vừa cố ý lắng tai nghe. Thật đúng là trong nhà kho chứa cỏ thật có người ẩn nấp. Ngọc Tiêu Kỳ đã nghe được tiếng hơi thở rất nhỏ của đối phương.

Lúc này, phía bên ngoài trời đã bắt đầu tối, gió thổi mỗi lúc một mạnh. Vì thế, Ngọc Tiêu Kỳ không dám ở lại lâu liền tìm cách lên đường.

Khi Ngọc Tiêu Kỳ vừa rời khỏi chỗ, thì từ phía bên trong có một bóng người mặc y phục đen tuyền nhảy vọt ra.

Nàng này có khuôn mặt tuyệt đẹp, mắt sáng, mày cong, hai môi đỏ hồng chúm chím. Nữ nhân nọ chẳng phải ai khác mà chính là Tiêu Huệ Lan với biệt danh Thần trộm.

Đã ba hôm rồi, Tiêu Huệ Lan tìm cách đột nhập gia trang họ Hạ mà không được. May làm sao sáng nay có một bọn đi hái cỏ trở về kho. Tiêu Huệ Lan liền tức tốc chui vào trong đám cỏ ẩn nấp.

Qủa nhiên may mắn. Nàng đã an toàn vào được trong trang trước sự kiểm tra gắt gao của bọn gia đinh.

Lúc này, Tiêu Huệ Lan lại gặp phải một khó khăn khác. Trong gia trang này thật rộng lớn, và nơi ở của vợ chồng lão trang chủ lại không biết nơi nào. Vì vậy, nàng đành phải đợi đến tối mới tùy cơ thám thính.

Trong lúc đó, Ngọc Tiêu Kỳ đã đến được nơi ở của Hạ Mộng Cầm tiểu thơ.

Trong phòng của Hạ Mộng Cầm lúc này còn có tam tiểu thơ Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan đang ngồi.

Thấy Ngọc Tiêu Kỳ đã đến, Tiểu Thuý Loan vội chạy lại xách cá cho cậu rồi đưa cậu vào nhà.

Ngọc Tiêu Kỳ ngồi vào bàn rồi liền tức thì kể câu chuyện phát hiện của cậu cho ba người thiếu nữ nghe.

Cả ba nghe xong đều hết sức ngạc nhiên lẫn kinh hãi.

Mãi sau, Hạ Mộng Cầm mới lên tiếng:

– Ả thần trộm kia chưa chắc biết được đã bị người ta phát hiện. Bây giờ chúng ta nên thông báo với lão gia để cho người đến bắt ả.

Tiểu Thúy Loan không đồng tình liền nói:

– Tiểu thơ ! Chúng ta chớ nên làm kinh động lão nhân gia. Chuyện này cứ để mấy người bọn ta bắt ả được rồi.

Hạ Mộng Thúy ngồi im nẩy giờ chưa nói gì lúc này liền ngạc nhiên hỏi:

– Mi nói gì ? Chẳng lẽ mi muốn bắt ả thần trộm thật sao ?

Tiểu Thúy Loan cười khúc khích nói:

– Tiểu thơ ! Chúng ta đi bắt ả đạo tặc đó chẳng phải hay ho hơn sao ?

Hạ Mộng Cầm nạt ngang:

– Thôi đi ! Con ranh này ! Mi tưởng ả tặc nhân kia dễ bắt lắm sao ? E rằng mi chưa đến gần được ả thì ả đã cao chạy xa bay rồi.

Tiểu Thúy Loan nghênh mặt lên nói:

– Tiểu thơ đừng khinh thường tiểu tỳ. Tiểu tỳ có cách bắt được ả.

Mọi người nghe nói đều hết sức ngạc nhiên trố mắt nhìn vào Tiểu Thúy Loan.

Tiểu Thúy Loan cười khẽ nói:

– Dễ lắm ! Tỳ nữ có một ít mê dược. Chúng ta chỉ cần kiếm cách cho ả trúng phải mê dược là bị bắt ngay.

– Hừ ! Mi tưởng có thể cài bẫy cho ả trúng phải mê dược của ngươi chắc !

Tiểu Thúy Loan nghe vậy liền tiu nghỉu ngồi xuống ghế.

Ngọc Tiêu Kỳ ngồi nghe mọi người bàn luận với nhau một hồi liền chợt nghĩ ra một kế.

Chàng liền nói nhỏ với ba người kia. Mọi người nghe xong đều phá lên cười và ngay lập tức đồng ý luôn với kế hoạch do Ngọc Tiêu Kỳ vạch ra.

Đúng vào tối hôm sau, mọi người tụ họp với nhau tại trong phòng Hạ Mộng Cầm. Có điều khác là hôm nay họ mở một bữa tiệc thịnh soạn ngay phía trong phòng.

Trên bàn 4 người ngồi có 2 đĩa thịt gà, 1 con cá lớn và vô số các món ăn khác.

Mọi người vừa ngồi ăn vừa trò chuyện. Câu chuyện của họ linh ta linh tinh không biết bao giờ mới dứt.

Đột nhiên trong lúc mọi người đang rì rầm. Ngọc Tiêu Kỳ chợt nhiên, đứng dậy rồi kêu mệt phải vào ngủ.

Các vị cô nương kia cũng lần lượt kéo nhau rời khỏi bàn tiệc.

Tiểu Thúy Loan thì dẫn Ngọc Tiêu Kỳ về phòng của nàng ở phía sau nơi ở của Hạ tiểu thơ, còn hai chị em Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy thì kéo nhau vào phòng trong mà ngủ. Trên bàn ở sảnh ngoài vẫn còn la liệt thức ăn và rượu đầy cả trên bàn.

Hồi lâu sau, trên mái ngói có một nhân ảnh nhẹ nhàng đột nhập vào phòng. Người nọ đưa mắt nhìn vào phòng trong rồi nhìn đến bàn tiệc đang dang dỡ.

Tuy lúc này khuôn mặt của kẻ lạ mặt đã được che kín bằng vuông lụa đen, nhưng do thân hình nhỏ thó và vùng ngực vun đầy cũng có thể dễ dàng đoán ra người nọ là một nữ nhân.

Hắc y nữ nhân quan sát và nghe ngóng giây lát rồi bước lại bên bàn tiệc. Nàng ta lấy tay bưng bình ruợu lên uống một hớp rồi bắt đầu ngồi xuống ăn ngon lành các món ăn bày bừa trên bàn.

Trong lúc ăn uống, nữ nhân bỏ khăn che mặt ra để lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp. Nàng chẳng phải ai khác mà chính là Thần trộm Tiêu Huệ Lan.

Suốt một đêm qua và cả ngày nay, Tiêu Huệ Lan chủ tâm gắng sức truy tìm báu vật trong Hạ gia trang. Nhưng nàng không thể ngờ mọi sự lại phức tạp như vậy, và lão trang chủ quả là lắm mưu nhiều kế, đã giấu biến vật báu kia đi rồi.

Đêm nay, Tiêu Huệ Lan lại một lần nữa bí mật dạ hành. Nàng tìm chưa ra vật cần tìm thì gặp phải bữa tiệc của bọn tiểu thơ giàu có này.

Tiêu Huệ Lan thấy đói bụng, mà thức ăn lại đang ở ngay trước mắt liền không kiềm được ngồi xuống ăn luôn.

Chẳng ngờ, nàng ăn một hồi bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi không sao ngồi vững được nữa ngã lăn xuống đất.

Tiếng động đó lập tức tạo nên một cảnh tượng không thể ngờ được. Từ phía phòng trong, hai vị tiểu thơ liền tung mình ngồi dậy, chạy vội ra.

Phía bên ngoài, Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ cũng đồng thời đẩy cửa bước vào.

Mọi người thấy rõ một thân người mặt y phục đen nằm lăn trên đất.

Tiểu Thúy Loan nhanh nhẩu hơn hết vội vàng chạy lại.

Nàng ta lẫn ngửa người nọ ra thì thấy tặc nhân lại là một mỹ nhân hết sức xinh đẹp thì vô cùng kinh ngạc.

Hai vị tiểu thơ cũng xúm lại nhìn và đều trầm trồ tán thưởng.

Ngọc Tiêu Kỳ không nhìn thấy gì, nhưng cậu đã nhận ra i hương từ người cô nương nọ chính thị là i hương cậu đã phát hiện hồi hôm trong gian nhà cỏ.

Hạ Mộng Cầm sau một hồi ngắm nghía kẻ lạ mặt liền thúc Tiểu Thúy Loan đi tìm giây trói nàng nọ lại.

Do lo sợ tặc nhân lại tẩu thoát nên Tiểu Thúy Loan liền kiếm cách trói luôn nàng ta vào cây cột lớn đặt ở trong phòng. Có điều nơi này hơi bị bất tiện vì chính là chỗ ngủ của Hạ Mộng Cầm tiểu thơ.

Mọi người ai nấy đều hồ hởi tiếp tục quay lại bàn tiệc, vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

Hạ Mộng Cầm muốn cho người thông báo với phụ thân việc này, nhưng ả Tiểu Thúy Loan lại nhất định không chịu.

Thật tình thì vai trò và địa vị của Tiểu Thúy Loan không thể nào đủ sức để ngăn cản việc này.

Nhưng mà kể từ kia Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan cùng nhau chung chạ với Ngọc Tiêu Kỳ thì địa vị của Tiểu Thúy Loan đã khác xa so với lúc trước. Hai người chủ tớ bọn họ trở nên hai cặp chị em rất là thân thiết. Hầu như có chuyện gì Hạ Mộng Cầm cũng cùng bàn bạc với ả tỳ nữ khôn ngoan láu lỉnh này.

Tiểu Thúy Loan vừa ăn tợp một ngụm rượu vừa lên tiếng lý giải cách nghĩ của mình.

Theo nàng ta thì ả thần trộm Tiêu Huệ Lan chỉ mang tiếng xấu là ăn cắp của mọi người chứ không phải phường gian manh, độc ác. Nếu bây giờ đem ả ta giao lại cho lão trang chủ thì tức khắc phải bị nhục hình và bị đối xử tàn tệ. Điều này thật quả là không khỏi nhẫn tâm khi thấy người ngọc bị đòn roi.

Hai chị em họ Hạ đều rất ngạc nhiên khi nghe mấy lời này của ả tỳ nữ. Phải công nhận bọn họ vốn không biết thương hại ai bao giờ, chỉ vì từ lúc ái ân với Ngọc Tiêu Kỳ bọn họ mới có được tình cảm thương người yếu đuối như vậy.

Tuy nhiên, hai người thương là thương Ngọc Tiêu Kỳ chứ chẳng bao giờ lại đi thương người dưng như ả tỳ nữ Tiểu Thúy Loan được.

Tiểu Thúy Loan lại nói:

– Chúng ta bây giờ không thông báo với ai cả mà giữ ả tặc nhân này lại thì có mấy điều lợi. Thứ nhất chúng ta sẽ quy hàng ả rồi bắt ả phải phục tùng chúng ta. Thứ hai, mai này nếu chúng ta phải ra ngoài đi đâu cũng có người hỗ trợ chúng ta ở bên ngoài. Thứ ba, biết đâu ả nọ có rất nhiều đồ châu báu, bọn ta bắt buộc ả phải giao các vật báu đó cho ta có phải tiện lợi hơn sao.

Các vị cô nương nghe ả tỳ nữ nói một hồi thì đều có vẻ ưng bụng. Nhưng mà Hạ Mộng Cầm rất băn khoăn chẳng biết làm cách gì để quy hàng ả tặc nữ này.

Nàng đem ý nghĩ đó nói ra với mọi người làm cho ai nấy đều nhăn mày suy nghĩ.

Tiểu Thúy Loan là người đưa ra ý kiến nên nàng nọ lo lắng nhất. Tiểu Thúy Loan cố nghĩ cách nào tốt nhất để quy hàng ả tặc nhân kia nhưng nàng nghĩ hoài mà chẳng thấy có chút tiến triển gì thì bực bội đứng bật dậy bước tới bước lui.

Phải nói Tiểu Thúy Loan là kẻ tinh ranh nhất mà còn chưa nghĩ ra thì hai chị em Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy làm sao mà nghĩ ra được.

Chỉ còn lại một mình Ngọc Tiêu Kỳ may ra thì cậu nghĩ được cách giải quyết. Thế nhưng đối với chuyện này bản thân Ngọc Tiêu Kỳ cũng chưa biết phải làm sao đây.

Hạ Mộng Thúy suy nghĩ hoài không được đã bắt đầu chán nản. Nàng ta liền cáo từ mọi người rồi chui vào phòng trong để ngủ. Mọi người thấy vậy liền rủ nhau về chỗ nghỉ ngơi ngày mai sẽ tính tiếp.

Bình minh ló dạng, Tiêu Huệ Lan đã bắt đầu tỉnh giấc. Nàng kinh hãi khi nhận ra bản thân đang bị trói chặt vào một cây cột nhà thật lớn. Xung quanh trời vẫn còn rất u tối vì thời tiết a đông đêm rất dài.

Tiêu Huệ Lan vội chấn tĩnh đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Nàng nhận thấy nơi đây chính là phòng ngủ của một vị cô nương. Trên chiếc giường gấm đặt ngoài xa kia thấp thoáng có bóng người thiếu nữ đang nằm ngủ say sưa.

Tiêu Huệ Lan chợt nhớ lại đêm qua chính nàng đã đến nơi này và ăn tối ở phòng bên kia. Rồi thì nàng bị trúng phải mê dược mà ngất đi.

Tiêu Huệ Lan nhớ được mọi sự thì vừa buồn vừa hận.

Nàng không thể ngờ một con người lão luyện giang hồ và xuất đạo gần 10 năm như nàng lại có thể để bị bắt vào tay bọn vô danh tiểu tốt này cho được.

Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra như vậy rồi. Vấn đề còn lại là làm sao nàng có thể mau chóng thoát khỏi tình trạng này. Tiêu Huệ Lan lo sợ rằng khi trời sáng bọn người kia sẽ bắt nàng đến chỗ lão trang chủ thì nàng làm sao mà thoát cho được.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng bản thân Tiêu Huệ Lan cũng không làm sao mà thoát khỏi đám dây trói rất chặt này. Nàng đã mấy lần cố tình vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra mà không được, trái lại nàng còn bị giây trói kia thít chặt vào người đau đớn vô cùng.

Một hồi lâu sau, Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy mới thức dậy bước lại gần chỗ cây cột trói nạn nhân. Hai người muốn biết xem nàng nọ đã tỉnh chưa và hiện nay tình trạng như thế nào rồi.

Không ngờ khi hai nàng đến gần mới hay Tiêu Huệ Lan đã tỉnh từ lâu và đang tròn mắt tức giận nhìn hai nàng.

Hạ Mộng Cầm và Hạ Mộng Thúy vốn con nhà quyền quý, đã biết sợ ai bao giờ. Trong gia trang này từ nhỏ đến lớn ai nấy đều phải sợ bọn họ chứ chưa ai dám xúc phạm đến họ cả. Bây giờ hai nàng thấy cô nương nọ nhìn họ dữ tợn như vậy thì vô cùng tức giận.

Hạ Mộng Cầm bước lại gần bên Tiêu Huệ Lan cười khảy hỏi lớn:

– Mi phải chăng là ả đạo tặc định đến trộm đồ quý của phụ thân ta ? Mi là thần trộm Tiêu Huệ Lan phải không ?

Tiêu Huệ Lan nhìn thấy hai ả mới đến chỉ là hai tiểu thơ chân yếu tay mềm chẳng có sức lực gì.

Nếu là ngày thường nàng chẳng thèm coi họ vào đâu. Thế nhưng hôm nay cả người nàng đều bị trói thì làm sao mà làm gì được bọn họ.

Tiêu Huệ Lan tức lắm mà không biết làm thế nào nên nàng ta mặc kệ đối phương hỏi gì, nói gì cũng nhất định không thèm trả lời.

Hạ Mộng Cầm thấy mình hỏi xong rồi mà đối phương làm lơ chẳng nói gì cả thì nổi giận. Nàng quay ra định tìm cây roi để đánh nạn nhân cho bỏ ghét.

Lúc này bên ngoài lại có hai người bước vào. Đó là Ngọc Tiêu Kỳ và Tiểu Thúy Loan. Hai người vừa vào đến cửa đã thấy Hạ Mộng Cầm mặt đỏ bừng giận dữ đang cầm một cây roi lớn thì hết sức ngạc nhiên.

Tiểu Thúy Loan vội chạy lại phía Hạ Mộng Cầm miệng hỏi lớn:

– Tiểu thơ ! Người định làm gì vậy ?

Hạ Mộng Cầm nghe ả tỳ nữ Tiểu Thúy Loan hỏi vậy thì tức giận nói lớn:

– Ta định đánh nát da ả tặc nhân kia đây !

Tiểu Thúy Loan ngạc nhiên lại hỏi:

– Tiểu thơ làm sao lại nổi giận định đánh ả như vậy ? Chẳng lẽ ả dám xúc phạm đến tiểu thơ sao ?

Hạ Mộng Cầm tức giận nói:

– Ta hỏi ả mà ả chẳng chịu trả lời. Ngươi thấy như vậy có tức hay không ? Qủa là ả ta quá xem thường ta rồi.

Hạ Mộng Cầm nói rồi liền cầm cây roi bước vào nhà trong.

Tiểu Thúy Loan và Ngọc Tiêu Kỳ thấy vậy vội vã vào theo.

Ngọc Tiêu Kỳ thì không nhìn thấy mặt mũi Tiêu Huệ Lan ra sao, nhưng còn Tiểu Thúy Loan thì nhìn thấy rất rõ. Nàng thấy Tiêu Huệ Lan tuy mang danh đạo tặc, nhưng mà nàng ta xinh đẹp vô cùng.

Hai tiểu thơ họ Hạ đứng cạnh nàng ta thì vẫn còn thua kém xa.

Ngoài ra nàng thấy Tiêu Huệ Lan tuy rằng bị trói nhưng thần thái hết sức cương quyết rắn rỏi. E rằng nếu Hạ tiểu thơ có đánh nàng ta chết ngay tại chỗ này cũng chẳng làm cho nàng ta phải run sợ. Con người như vậy có lẽ khó kiếm được trên đời.

Còn phần Tiêu Huệ Lan khi thấy Hạ Mộng Cầm mặt mày hầm hầm, tay cầm cây roi lớn đi tới thì cũng có phần lo lắng. Dù sao bị đánh đau cũng chẳng có gì là hay ho.

Lại nữa, nàng thấy sau lưng Hạ Mộng Cầm còn có hai người lạ nữa. Một người là một thiếu nữ ăn mặc theo kiểu nô tỳ, còn người thứ hai lại là một cậu bé khoảng chừng 13, 14 tuổi nhưng hai mắt lại bị . Tiêu Huệ Lan có thể đoán ra ả tỳ nữ kia là nô tỳ của một trong hai vị tiểu thơ, nhưng còn cậu bé trai lòa thì nàng chịu không hiểu cậu ta là hạng người nào lại có thể xuất hiện ở nơi này.

Tiểu Thúy Loan thấy nhị tiểu thơ Hạ Mộng Cầm giận dữ định đánh Tiêu Huệ Lan thì chợt nghĩ ra một chuyện. Nàng vội vàng chạy theo nói nhỏ vào tai vị tiểu thơ kia.

Theo lời của Tiểu Thúy Loan thì Tiêu Huệ Lan là kẻ rất ương bướng. Nhưng mà con người ai ai cũng phải ăn uống, ngủ nghỉ. Chỉ cần mấy người bọn nàng làm cho Tiêu Huệ Lan bụng đói, miệng khát thì tinh thần nàng ta sẽ phải mềm xuống và quy phục bọn nàng thôi.

Hạ Mộng Cầm đang giận dữ như vậy nhưng sau khi nghe mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan thì cũng nguôi ngoai phần nào. Nàng quyết định hành xử theo cách đó thử xem sao.

Hơn 3 hôm sau, Tiêu Huệ Lan bị bỏ đói và chẳng được uống chút nước thì bắt đầu mệt mỏi. Nàng ta cũng tiêu tan hy vọng tìm cách rời khỏi chỗ này.

Nhưng có một điều cả Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan cùng không thể ngờ là Ngọc Tiêu Kỳ lại làm một điều hoàn toàn ngược lại với ý đồ của bọn họ.

Cậu nhỏ thấy vị cô nương kia bị trói chặt, lại bị bỏ đói, bỏ khát thì không nỡ lòng nào. Thế là đến hôm thứ 4 cậu liền lén lút đem thức ăn vào cho nàng nọ.

Tiêu Huệ Lan trong hoàn cảnh khó khăn cùng cực lại được cậu bé chăm sóc thì rất cảm động. Nàng tuy không hiểu cậu nhỏ này là ai, nhưng tình cảm của cậu dành cho nàng trong lúc khốn cùng như vầy thật là đáng quý.

Qua mấy hôm sau, Tiêu Huệ Lan đã cảm thấy đỡ mệt hơn nhiều, nhưng có một việc phát sinh khiến nàng bối rối và khó chịu khôn tả.

Do vì Tiêu Huệ Lan bị trói chặt vào cột nên nàng làm sao có thể tự do đi đại tiện, tiểu tiện. Mà con người ta ai ai ăn vào thì cũng phải đi ra chứ chẳng ai không như vậy cả. Thế là Tiêu Huệ Lan đành phải rú lên kêu gọi bọn người kia cởi trói cho nàng để nàng giải quyết chuyện cấp thiết của bản thân.

Hạ Mộng Cầm bật cười khúc khích nhưng nhất định không chịu tháo bỏ dây trói.

Còn Hạ Mộng Thúy thì che miệng mà cười. Hai nàng đều không ngờ cô ả cứng đầu nọ cuối cùng lại vì chuyện vệ sinh cá nhân mà đi năn nỉ bọn họ.

Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan bị bức xúc nhăn nhó cả mặt mày thì vừa buồn cười vừa khoái chí.

Nhưng nàng chợt nghĩ sao không nhận chuyện này làm khó cô ả nọ một phen.

Tiểu Thúy Loan làm bộ đi tới đi lui một hồi rồi nói:

– Lan cô nương. Bọn chúng ta ở đây chẳng ngu dại gì lại đi cởi trói cho cô nương cả. Nếu bây giờ cô nương bằng lòng thì chúng ta sẽ dùng xích sắt xích tay cô nương vào cột rồi cô nương nhờ gã tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ kia giúp đỡ cô nương một phen.

Tiêu Huệ Lan nghe vậy thì xấu hỗ ngượng ngùng. Nàng thân là gái trinh làm sao lại để cho gã trai kia giúp nàng làm chuyện bẩn thỉu đó được. Rõ ràng là bọn nữ nhân kia cố tình làm khó cho nàng rồi.

Tiêu Huệ Lan nghĩ tới nghĩ lui mà không biết làm thế nào. Lồn nàng đang muốn xón đái ra ngoài thật vô cùng khó chịu. Nếu hành hạ kiểu này thì thà chết đi còn hơn.

Phần Ngọc Tiêu Kỳ thì hết sức ngạc nhiên khi nghe bọn người Hạ Mộng Cầm gọi cậu vào phòng để cho Tiêu Huệ Lan sai việc.

Đến khi cậu nghe rõ chuyện việc kia là việc gì thì không khỏi dỡ khóc dỡ cười.

Tiêu Huệ Lan do hai tay bị trói vào xích sắt đưa lên cao nên có tay mà cũng như không, chẳng thể tự mình cởi bỏ y phục bên dưới.

Nàng buồn đái đến mức chịu không nổi nữa nên vội vàng kêu gọi Ngọc Tiêu Kỳ cởi bỏ y phục bên dưới thân nàng.

May cho Ngọc Tiêu Kỳ gần đây chung đụng với khá nhiều nữ nhân nên về chuyện lột bỏ y phục bọn họ cũng biết đôi chút. Tuy nhiên cậu cũng bị một phen vất vả mới cởi bỏ được y phục phía dưới thân Tiêu Huệ Lan.

Một i vị con gái bay phảng phất ngay vào nơi mũi cậu nhỏ sau khi phần y phục bên dưới người Tiêu Huệ Lan được cởi bỏ ra.

Cặp đùi nàng trắng mịn và thon dài với đám lông lồn che phủ ngay khe đào nguyên.

Do Tiêu Huệ Lan quá bí đái nên nàng chẳng còn thời gian đâu mà xấu hỗ hay thẹn thùng nữa.

Ngay lúc y phục phía dưới được bỏ ra Tiêu Huệ Lan đã vội vàng ngồi hụp xuống nơi cái bô nhỏ đặt dưới chân nàng rồi phọt nước đái ra ồ ồ.

Ngọc Tiêu Kỳ nghe thấy nàng đái nhiều và mạnh như vậy cũng phải ngạc nhiên.

Tiêu Huệ Lan đái xong mới giật mình phát giác ra sự hiện diện của cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ ở trong phòng. Nàng xấu hỗ đỏ mặt lên khi nhớ lại lúc mới rồi nàng đã ngồi đái ngay trước mặt cậu bé con.

Ngọc Tiêu Kỳ thấy nàng nọ đái xong liền bước lại tìm cái bô để đổ.

Cậu không ngờ Tiêu Huệ Lan tuy là đái xong nhưng thực tế vẫn chưa đứng dậy. Khi tay của cậu quờ tới định tìm cái bô thì cũng là lúc Tiêu Huệ Lan giật mình vội đứng dậy.

Bàn tay của cậu nhỏ tức thì chạm vào một bên mông người thiếu nữ khiến Tiêu Huệ Lan bật lên la hoảng.

Vốn có võ công nên Tiêu Huệ Lan phản ứng hết sức nhanh chóng, hai chân nàng vốn đã được cởi trói nên liền tung ra cú đá vào người Ngọc Tiêu Kỳ làm cậu chàng ngã lăn lông lốc ra dưới nền gạch.

Đá xong rồi Tiêu Huệ Lan mới giật mình hối hận. Nàng chợt nghĩ Ngọc Tiêu Kỳ kia bị đui nên chẳng thấy đường. Chuyện y chạm nhằm vào mông nàng vốn dĩ không phải là cố ý. Còn nàng do kinh hãi mà đá y quá mạnh như vậy thì biết ăn nói làm sao được đây.

Mấy thiếu nữ ngồi ở bên ngoài nghe tiếng động mạnh vội vàng lao vào. Họ kinh hãi thấy Ngọc Tiêu Kỳ nằm lăn ra đất bất tỉnh nhân sự, còn Tiêu Huệ Lan thì nửa thân dưới lõa thể đang đứng chết trân nơi cột nhà.

Tiểu Thúy Loan vội vàng chạy đến đỡ cậu nhỏ dậy. Mấy thiếu nữ đều thất kinh khi thấy mặt cậu sưng vù và toàn thân bất động như trúng gió.

Tiểu Thúy Loan sợ hãi lay gọi mãi mới làm Ngọc Tiêu Kỳ tỉnh lại. Mấy thiếu nữ thở phào vội vàng đưa cậu vào giường nằm.

Hạ Mộng Cầm nổi giận nói:

– Con a đầu kia thật quá lắm. Nó dám ra tay đánh Kỳ đệ như vậy thì để tiểu cô nương đây dậy cho ả một bài học mới được.

Tiểu Thuý Loan vừa dùng dầu xoa vào bên má bị sưng của Ngọc Tiêu Kỳ vừa lên tiếng:

– Nhị tiểu thơ ! Chúng ta có nên gọi thầy thuốc đến kiểm tra thương thế cho Kỳ đệ không ?

Ngọc Tiêu Kỳ tuy rằng đang rất đau nhưng nghe Tiểu Thúy Loan nói vậy vội vàng gạt đi.

Tiêu Huệ Lan bị trói gần đó nghe được câu chuyện liền nói:

– Trong người ta hiện có thuốc chữa thương rất tốt. Lúc nãy ta vô tình đá trúng phải ngực và mặt y, bây giờ chỉ cần lấy thuốc của ta bôi vào là 2 hôm sau sẽ khỏi.

Hạ Mộng Cầm đang nổi nóng nghe vậy liền quát lên tức tối. Nhưng Hạ Mộng Thúy lại lo cho sức khỏe của Ngọc Tiêu Kỳ nên vội vàng đến chỗ Tiêu Huệ Lan lấy thuốc.

Ngọc Tiêu Kỳ đang bị đau như vậy mà khi xức thuốc của Tiêu Huệ Lan vào người thì cơn đau và chỗ sưng lập tức giảm đi nhiều.

Các vị cô nương nhìn thấy cũng phải kinh ngạc lẫn thán phục cho môn thuốc thần diệu của Tiêu Huệ Lan.

Nhưng bởi vì Ngọc Tiêu Kỳ bị Tiêu Huệ Lan đá phải nằm trên giường nên phần hạ thể lõa lồ của Tiêu Huệ Lan vẫn chưa được ai giúp đỡ mặc lại cho nàng.

Tiêu Huệ Lan dù gì cũng là một thiếu nữ trinh trắng. Nàng làm sao có thể để tình trạng lộ thể của mình ra trước mặt người khác cho được.

Lúc này nàng thấy Ngọc Tiêu Kỳ đã đỡ đau, liền vội vàng gọi mấy vị cô nương kia ra giúp mình bận lại y phục.

Hạ Mộng Cầm đang cơn giận dữ thì làm sao mà có chuyện ra giúp Tiêu Huệ Lan. Đã vậy nàng còn ra lệnh cho Hạ Mộng Thúy và Tiểu Thúy Loan không ai được ra giúp đỡ Tiêu Huệ Lan cả.

Tiêu Huệ Lan vừa xấu hỗ vừa lo âu. Nàng ta không biết làm sao nữa trong khi lồn nàng và hai cặp đùi non trắng nõn nàn bị phơi bày ra hết. Tiêu Huệ Lan giận đến suýt bật khóc.

May mà nàng là con người kiên định và cứng rắn. Tiêu Huệ Lan nghĩ lại chỉ còn cách chờ tiểu tử Ngọc Tiêu Kỳ khỏe lại là có thể giúp nàng được thôi.

Qủa nhiên vài hôm sau, Ngọc Tiêu Kỳ đã khỏe lại. Nhưng mà cái quần của Tiêu Huệ Lan đã bị ai đó mang đi mất rồi. Tiêu Huệ Lan tức lắm mà không biết làm thế nào. Đã vậy mấy hôm rồi nàng ăn thức ăn vào bụng, bây giờ buồn ỉa không chịu được.

Dù không muốn, nhưng nàng chỉ còn cách nhờ cậu nhỏ Ngọc Tiêu Kỳ giúp đỡ.

Ngọc Tiêu Kỳ cảm thương cho cô gái bị cảnh trói buộc nên không hề hà chi chuyện bẩn thỉu. Cậu đợi Tiêu Huệ Lan giải quyết đại tiện xong mới bước lại giúp nàng chùi đít.

Tiêu Huệ Lan dù rất ngượng ngập nhưng cũng đành phải chổng mông đít lên để nhờ cậu nhỏ lau đít cho mình.

Ngọc Tiêu Kỳ do bị nên cậu phải đưa tay sờ vào mông của Tiêu Huệ Lan để xác định vị trí rồi mới bắt đầu đưa giấy vào chùi đít cho nàng ta.

Trong lúc làm phận sự, bàn tay cậu nhỏ đỡ lấy phần bụng của Tiêu Huệ Lan trong khi tay kia thực hiện việc lau chùi.

Tiêu Huệ Lan mặt đỏ bừng như gấc chín khi những chỗ kín đáo trên cơ thể nàng bị cậu nhỏ đụng vào.

Mấy ngày sau đó, hai người dần dần trở nên thân thiện nhau hơn. Tiêu Huệ Lan đánh bạo hỏi Ngọc Tiêu Kỳ xem cậu có biết cái quần của nàng để ở đâu không, nhưng Ngọc Tiêu Kỳ đành chịu vì cậu bị thì làm sao mà biết được.

Tiêu Huệ Lan bị giam giữ đã ngót 10 ngày mà bọn người Hạ Mộng Cầm vẫn không có ý định gì về việc đi tố cáo hay thả nàng ra cả.

Căn phòng nơi giam giữ Tiêu Huệ Lan vốn là nơi ở của Hạ Mộng Cầm thì đã bị nàng bỏ lại để đến ở chung với cô em gái Hạ Mộng Thúy.

Chỉ còn một mình Ngọc Tiêu Kỳ đi ra đi vào trông giữ căn nhà mà thôi.

Tiêu Huệ Lan bị nhốt 10 ngày, tuy được ăn được uống nhưng sinh hoạt vô cùng bất tiện. Hầu như chuyện tiêu, tiểu của nàng đều phải nhờ vào Ngọc Tiêu Kỳ cả.

Còn chuyện tắm rửa thì đúng là bí lối. Tiêu Huệ Lan không dám mà cũng không đủ can đảm nhờ vào cậu nhỏ tắm rửa giùm mình.

Nhưng con người ta ai ai cũng phải tắm rửa cả. Nếu không thì ắt hẳn sẽ bốc i lên vô cùng.

Trường hợp hiện giờ của Tiêu Huệ Lan cũng chẳng khác gì mấy. Tuy người nàng chưa đến mức như hũ dấm chua, nhưng cũng chẳng khác gì mấy. Tiêu Huệ Lan chịu hết xiết nên đành nhờ Ngọc Tiêu Kỳ mang nước và khăn vào giúp nàng lau rửa mình mẩy.

Ngọc Tiêu Kỳ biết vị cô nương này cũng quá bẩn rồi nên cậu chẳng ngại giúp Tiêu Huệ Lan một tay.

Thế rồi trong căn phòng kín đáo. Một nam một nữ đứng sát vào nhau. Người nữ thân hình lõa thể hai tay bị trói chặt để phía trên đầu đứng yên bất động cho người nam lau chùi thân thể.

Ngọc Tiêu Kỳ cẩn thận lau cổ, lau vai cho mỹ nhân, rồi dần dần bàn tay cậu chùi xuống phía dưới chỗ hai ngọn ngọc phong trắng nõn.

Tiêu Huệ Lan ngượng ngập không dám mở mắt ra nhìn khi bàn tay cậu nhỏ lướt qua bầu vú của nàng.

Ngọc Tiêu Kỳ cũng cảm thấy có chút ngây ngất khi chiếc giẻ lau trên tay cậu lướt qua vùng núi đồi chập trùng trên mình mỹ nhân. Như vô tình mà cũng như cố ý, bàn tay cậu cứ vần vũ thật lâu bên hai quả tuyết lê mịn màn đầy hấp lực đó.

Tiêu Huệ Lan ban đầu còn thấy xấu hỗ, nhưng một hồi sau thì người nàng bỗng nhiên cảm thấy tê tê kỳ lạ. Nàng cảm nhận thân thể mình như đang bồng bềnh trôi đi. Bàn tay cầm giẻ của Ngọc Tiêu Kỳ lướt tới đâu là thấy ở nơi đó sướng mê tới đó.

Ngọc Tiêu Kỳ không thể lau mãi nơi ngực Tiêu Huệ Lan cho được. Vì vậy sau một hồi mân mê nơi hai quả đào tiên, cậu mới từ từ cúi xuống lau chùi phía dưới.

Tiêu Huệ Lan do bởi ngượng ngập nên khi nhờ Ngọc Tiêu Kỳ lau người cho mình nàng ta cố tình để hai chân đứng sát vào nhau để che lấy chỗ kín đáo phía trước.

Còn Ngọc Tiêu Kỳ lại nghĩ khác, cho rằng cậu lau người cho Tiêu Huệ Lan thì không được để sót nơi nào. Vì vậy, khi thấy hai chân người thiếu nữ đứng sát vào nhau bất tiện thì cậu đưa tay có giẻ lau vào để tách hai chân nàng nọ ra.

Tiêu Huệ Lan xấu hỗ không biết làm sao hơn. Nàng chưa kịp có ý phản kháng thì Ngọc Tiêu Kỳ đã lách giẻ vào lau được hai bên trong đùi non của nàng rồi.

Tiêu Huệ Lan chẳng làm sao hơn đành miễn cưỡng giang rộng hai chân ra thêm một chút. Và rồi đúng như nàng nghĩ, bàn tay cầm giẻ của Ngọc Tiêu Kỳ đã vuốt ve, lau chùi nơi âm sơn, ngọc lộ của nàng.

Ngọc Tiêu Kỳ bị nhưng cảm giác bàn tay rất tốt. Cậu cảm thấy hơi ấm nơi lồn mỹ nhân truyền sang chỗ ngón tay tiếp xúc. Đồng thời những đám lông lồn nơi hạ thể mỹ nhân cứ cạ vào tay cậu làm cậu thấy thích thú vô cùng.

Tiêu Huệ Lan bởi ngượng ngập nên nàng rất chú tâm vào chỗ kín đang bị cậu bé đụng phải. Chẳng ngờ nàng càng quan tâm thì lại càng thấy chất ngất hết sức lạ kỳ.

Riêng bản thân Ngọc Tiêu Kỳ cũng thấy ngây ngất không kém. Cậu đã đụ được không ít nữ nhân nhưng chưa bao giờ lại cảm thấy thích thú như lần này.

Một sức mạnh cứ thôi thúc lấy cậu đưa tay ra trực tiếp bóp vuốt vào cái lồn trinh nguyên kia.

Rồi thì con quỷ háo sắc đã chiến thắng. Mấy ngón tay của cậu nhỏ từng chút từng chút rời khỏi cái giẻ lau kia và va chạm trực tiếp vào mu lồn của Tiêu Huệ Lan.

Bây giờ nhìn phía bên ngoài thì việc lau lồn của Ngọc Tiêu Kỳ chẳng có gì khác hơn lúc trước. Nhưng trong thực tế thì miếng giẻ lau chỉ va chạm lớt phớt phía bên ngoài, còn mấy ngón tay chủ lực thì đang bót vuốt vào cái lồn trắng hồng đầy thịt nọ.

Tiêu Huệ Lan thì cũng không sao nói được lời nào. Nàng chỉ cảm thấy cơn ngây ngất cứ mỗi lúc một tăng dần và một sự bất bối cứ hừng hực hừng hực nơi hạ thể.

Và rồi nước dâm trong lồn nàng cứ thế tuôn ra không cầm lại được. Cái lồn đã sưng lên và đỏ ửng dưới sự bóp vuốt của mấy ngón tay thần diệu kia.

Lúc này cái giẻ lau đã rơi xuống nền nhà từ lúc nào. Chỉ còn lại là bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ đang ra sức nắn bóp cái lồn với mấy ngón tay thỉnh thoảng lại chọc chọc vào lồn làm cho nàng nọ sướng quá bật lên tiếng rên hừ hừ.

Ngọc Tiêu Kỳ bị tiếng rên nghe rất dâm dục từ cái miệng nhỏ xinh của Tiêu Huệ Lan làm cho dục tính của cậu tăng cao. Ngọc Tiêu Kỳ chịu không nổi nữa liền vục mặt xuống hạ bộ của mỹ nhân mà ra sức bú lồn cho nàng.

Tiêu Huệ Lan bây giờ chẳng khác gì như con thuyền chồng chềnh trước cơn bão táp. Nàng thở hồng hộc từng hồi trong khi cái bụng nàng liên tục chuyển động như muốn tống khứ hết đi cái nước dâm đang ứ tắc trong lồn nàng.

Ngọc Tiêu Kỳ bú thật điệu nghệ. Lần thứ nhất cậu đã bú được cái lồn trinh của tỷ tỷ Ngọc Thanh Thanh nhưng vẫn chưa cảm thấy thoái mái lắm vì mặc cảm loạn luân. Nhưng lần này cậu gặp phải cái lồn trinh trước mặt của Tiêu Huệ Lan thì thật là tuyệt diệu không thể tả được.

Ngọc Tiêu Kỳ càng bú càng hăng trong khi nước dâm từ người Tiêu Huệ Lan cứ rỉ ra không ngừng.

Mỹ nhân chịu không nổi sướng khoái cứ rú lên từng hồi. Nàng càng lúc càng thở dồn dập rồi đến khi chịu không nổi nữa thì rùng mình một cái xuất dịch chất ra dầm dề.

Tiêu Huệ Lan đã đạt cực khoái, nhưng mà cái lồn nàng vẫn tiếp tục bị miệng của cậu nhỏ ngập lấy mà mút chùn chụt.

Tiêu Huệ Lan chịu không nổi nữa vừa thở vừa nói:

– Đệ đệ tha cho ta với ! Ta chịu hết nổi rồi !

Ngọc Tiêu Kỳ tay ôm lấy đôi mông tròn trĩnh của mỹ nhân còn miệng cậu thì vẫn tiếp tục không ngừng bú lấy lồn Tiêu Huệ Lan.

Tiêu Huệ Lan miệng thì nói dừng nhưng cái lồn nàng cứ ấn thật chặt vào mồm cậu nhỏ. Mỹ nhân đúng là đã bị kích dâm đến mức cùng cực rồi.

Ngọc Tiêu Kỳ bú lồn thêm một chập nữa thì Tiêu Huệ Lan lại rú lên rồi xuất dịch ra đầy mồm cậu.

Tiêu Huệ Lan luôn mấy ngày nay ăn uống thiếu thốn, giờ này lại bị cậu nhỏ hành hạ đến xuất âm dịch ra ào ào mấy lần liền thì chịu sao cho nổi. Nàng mệt quá đứng tựa lưng vào thành cột rồi để mặc cho người nàng khụy xuống, đặt đít lên nền gạch.

Ngọc Tiêu Kỳ không chịu để mỹ nhân ngồi yên. Cậu ôm lấy người nàng vào lòng rồi hôn hít như mưa lên mặt, lên môi nàng.

Tiêu Huệ Lan cũng sướng tê tái. Nàng chẳng ngượng ngập gì nữa hé môi ngọc ra hôn trả lại Ngọc Tiêu Kỳ.

Hai người hôn nhau say đắm. Trong khi đó bàn tay của Ngọc Tiêu Kỳ không bỏ lỡ thời cơ thi nhau nhào nặn hai quả đào tiên của Tiêu Huệ Lan.

Hai người quấn chặt lấy nhau chẳng biết đã bao lâu. Đột nhiên, phía ngoài cửa có tiếng chân người đi vào.

Tiêu Huệ Lan là người học võ còn Ngọc Tiêu Kỳ là kẻ bị . Vì vậy cả hai đều thính tai vô cùng. Lúc này họ thấy có người đi vào nên vội vàng buông nhau ra đứng cả dậy.

Tiêu Huệ Lan lúc này đã tỉnh. Nàng cảm thấy hối hận vô cùng. Nàng không ngờ trong một phút chốc yếu lòng nàng lại để cho bản thân bị một gã trai trẻ lòa như Ngọc Tiêu Kỳ đụng chạm đến nhục thể của mình.

Người vào phòng lúc này chính là Hạ Mộng Cầm. Cô nàng thấy Tiêu Huệ Lan thân hình lõa thể đứng cạnh bên Ngọc Tiêu Kỳ thì không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.

Nàng ta xăm xăm tiến lại gần hai người thì bắt đầu ngửi thấy i khí vị dâm do Tiêu Huệ Lan thải từ lồn nàng lúc nãy.

Hạ Mộng Cầm cười thầm trong lòng. Nàng chắc mẫm con yêu tinh kia đã bị phu quân nhỏ nhắn của nàng làm cho chết ngất đi rồi nên mới có kết quả như vậy.

Hạ Mộng Cầm càng nghĩ càng phục mưu mẹo của ả nha đầu Tiểu Thúy Loan.

Thì ra Tiểu Thúy Loan thấy Tiêu Huệ Lan quá cứng rắn nên mới bầy ra cách thức để Tiêu Huệ Lan phải tuân phục.

Đầu tiên bọn họ giả vờ bỏ đói nàng nọ để rồi tạo cơ hội cho Ngọc Tiêu Kỳ ra tay giúp đỡ.

Rồi thì bọn họ dời đi để Ngọc Tiêu Kỳ ở lại chăm sóc mỹ nhân.

Qủa nhiên, theo đúng dự đoán. Ngọc Tiêu Kỳ trong vòng gần 20 chục ngày đã làm cho một vị thần trộm nổi danh như Tiêu Huệ Lan phải xuất âm dịch ra dầm dề.

Bây giờ thì chuyện bắt nàng nọ quy phục sẽ thuận lợi hơn nhiều. Nhưng mà, Hạ Mộng Cầm vẫn chưa quyết được nàng sẽ làm gì đây lúc này.

Nàng sẽ đánh đòn thật nặng Ngọc Tiêu Kỳ để rồi buộc chung với Tiêu Huệ Lan để bọn họ càng lúc càng gần gũi nhau hơn; Hay nàng sẽ thả cho Tiêu Huệ Lan ra rồi dùng ảnh hưởng từ Ngọc Tiêu Kỳ mà quy phục nàng.

Thật là khó nghĩ.

Hạ Mộng Cầm chưa biết làm sao thì lại có tiếng Tiểu Thúy Loan gọi ơi ới ngoài cửa.

– Tiểu thơ … tiểu thơ đi đâu rồi !

Hạ Mộng Cầm chưa kịp trả lời thì Tiểu Thúy Loan đã chạy nhanh vào phòng.

Nàng ta vào phòng thì thấy Tiêu Huệ Lan đang lõa thể đứng cạnh bên Ngọc Tiêu Kỳ, còn Hạ Mộng Cầm thì mặt mày có vẻ không vui đứng đối diện.

Tiểu Thúy Loan tuy bị một phen kinh ngạc, nhưng nàng ta cũng nhanh chóng đoán ra mọi chuyện nên vội lấy lại vẻ mặt bình thường.

Phần Tiêu Huệ Lan thì ngượng đến không dám ngửng mặt nhìn mọi người. Đã vậy nàng còn phải ngồi xuống để dấu đi cặp vú vung đầy và đám lông lồn đen kịt nơi hạ thể.

Nhưng cũng chính vì đang xấu hỗ nên Tiêu Huệ Lan đã không kịp nhận ra ánh mắt hưng phấn và nụ cười khoái chí của hai chủ tớ Hạ Mộng Cầm và Tiểu Thúy Loan.

Hạ Mộng Cầm giơ tay ra hiệu có ý hỏi Tiểu Thúy Loan nên làm như thế nào. Còn cô ả nọ thì chỉ cười tít cả mắt, rồi bước lẹ đến bên Ngọc Tiêu Kỳ.

– Kỳ đệ ! Ngươi làm cái trò gì vậy. Sao lại đi giúp đỡ cho ả tặc nhân này ?

Ngọc Tiêu Kỳ lúng túng không nói nên lời.

Tiểu Thúy Loan thấy vậy làm bộ tức giận quát lớn:

– Ta không thấy ai ngu như đệ. Đệ tốt với người ta, chắc gì người ta đã tốt với đệ. Đệ có tin ta không ?

Ngọc Tiêu Kỳ ấp úng nói:

– Tỷ tỷ … sao lại nói như vậy ?

Tiểu Thúy Loan cười khẩy:

– Hừ ! Đệ chắc là chưa tin ta.

Rồi không đợi Ngọc Tiêu Kỳ có ý kiến. Tiểu Thúy Loan quay lại nói với Hạ Mộng Cầm:

– Tiểu thơ ! Y đã phạm tội cứu giúp tặc nhân. Chúng ta phải trừng trị y thôi.

Hạ Mộng Cầm hàm hồ hỏi:

– Ngươi bảo chúng ta nên xử thế nào ?

Tiểu Thúy Loan cười nhẹ:

– Dễ lắm. Con người y lúc nào cũng thương người. Bây giờ chúng ta ra một điều kiện với ả tặc nhân kia xem ả có cứu y không ?

Tiêu Huệ Lan mặc dù đang ở thế yếu. Bản thân nàng lại đang trần truồng bất tiện vô cùng. Thế nhưng nàng cũng không đến mức chịu lép với đối phương khi họ chỉ thẳng vào nàng.

Tiêu Huệ Lan ngửng đầu lên hỏi:

– Bọn ngươi định ra điều kiện gì ? Nói thử xem nào ?

Tiểu Thúy Loan gằn giọng:

– Gã tiểu tử này đã phạm tội cứu giúp can phạm. Bây giờ bọn ta sẽ đánh y đến chết mới thôi nếu như ngươi không chịu cứu gã.

Tiêu Huệ Lan tức tối:

– Bọn người các ngươi trói ta lại đây. Ngươi bảo ta cứu người rõ là làm khó cho ta rồi.

Tiểu Thúy Loan cười nhạt:

– Chẳng khó gì cả ! Nếu như ngươi chịu hiến thân cho gã ta. Tức là ngươi thật tình yêu thương gã. Nếu mà ngươi làm được như vậy thì bọn ta sẽ tha cho gã tội chết và cũng buông tha cho ngươi ra.

Tiêu Huệ Lan đang tức giận, nhưng khi nghe được mấy lời vừa rồi của Tiểu Thúy Loan thì nàng cũng đỏ mặt lên.

Tiêu Huệ Lan chợt nghĩ. Bọn người kia rõ là bày trò bậy bạ. Làm sao tự dưng lại bắt nàng hiến thân cho một gã vừa nhỏ vừa thế này.

Nhưng nghĩ lại nàng cũng thấy có đôi phần hữu lý. Bọn tiểu thơ kia vốn rất ghét nàng. Bây giờ bọn chúng thấy Kỳ đệ đối xử tốt với nàng nên tức tối mà đánh đập Kỳ đệ cho bỏ ghét.

Lại nữa, bọn chúng thấy mình xinh đẹp nên muốn mình phải thất thân về tay một kẻ như Kỳ đệ để làm mình mất mặt trước mọi người.

Tiêu Huệ Lan càng nghĩ càng lo lắng. Trong khi đó, Tiểu Thúy Loan đã sang phòng bên lấy một cây roi rất to của Hạ Mộng Cầm mang ra.

Tiêu Huệ Lan vừa nhìn thấy cây roi cũng phải giật mình. Thế nhưng Ngọc Tiêu Kỳ bị thì chẳng nhận thấy điều gì cả.

Cậu chỉ nghĩ chuyện vừa rồi là do Tiểu Thúy Loan và Hạ Mộng Cầm bày trò ra đó thôi.

Không ngờ cậu chưa kịp nghĩ gì thêm thì những trận đòn roi đã vun vút đánh xuống khiến Ngọc Tiêu Kỳ đau quá kêu rú lên.

Tiểu Thúy Loan mặc kệ Ngọc Tiêu Kỳ kêu la, cứ tiếp tục giang tay đánh mạnh xuống người cậu.

Cuộc hành hình diễn ra hơn nửa canh giờ làm cho da thịt Ngọc Tiêu Kỳ sưng vù lên vào rỉ máu.

Ngọc Tiêu Kỳ chịu không nổi cơn đau nữa nên ngã gục xuống nền nhà.

Tiểu Thúy Loan thì miệng thở hồng hộc, nhưng tay nàng vẫn liên tục đánh từng roi xuống liên hồi.

Cảnh tượng tang thương khiến Tiêu Huệ Lan phải bật khóc. Nàng không ngờ vì nàng mà một cậu bé đáng yêu như Ngọc Tiêu Kỳ phải chịu một hình phạt quá nặng như vậy.

Hạ Mộng Cầm cũng không nỡ để Ngọc Tiêu Kỳ chịu đau thêm nữa. Nàng thấy thân hình cậu nhỏ đã ngã gục xuống nền nhà nên vội ra lệnh cho Tiểu Thúy Loan dừng tay.

Tiểu Thúy Loan mệt quá vất cây roi xuống đất rồi theo chân tiểu thơ Hạ Mộng Cầm ra ngoài.

Hạ Mộng Cầm nói nhỏ:
– Ả tặc nữ kia thật rất kiên cường. Chúng ta dụ ả phải quy phục cũng không phải là chuyện dễ. Nếu mà bọn ta dùng khổ nhục kế đánh Kỳ đệ mãi như vừa rồi cũng chưa phải là một biện pháp hay. Vậy thì phải có cách khác thôi.

Tiểu Thúy Loan nhíu mày suy nghĩ. Thật sự vừa rồi nàng đã đánh Ngọc Tiêu Kỳ rất mạnh. Nàng tưởng rằng với khổ nhục kế như vậy ả tặc nhân Tiêu Huệ Lan kia sẽ phải xuống nước, hiến thân cho Kỳ đệ thì mai này mới dễ sai phái được ả. Chẳng ngờ chơi dao lại có ngày đứt tay. Ngọc Tiêu Kỳ không được hưởng khoái lạc thì chớ lại còn bị đánh một trận đòn đau.

Hạ Mộng Cầm thấy Tiểu Thúy Loan nghĩ không ra kế gì liền thở dài nói:

– Bây giờ chúng ta đành trói Ngọc Tiêu Kỳ vào chung với ả Tiêu Huệ Lan vậy. Hy vọng với thời gian ả ta sẽ phải ngoan ngoãn phục tùng chúng ta thôi.

Tiểu Thúy Loan chợt nghĩ ra một chuyện liền cười nói:

– Ờ nhỉ ! Tại sao chúng ta không để cho Kỳ đệ và ả nọ lõa lồ cột chung vào nhau. Nam nữ gần nhau như vậy thì sớm muộn gì cũng có chuyện thôi.

Hạ Mộng Cầm cũng cho là có lý. Thế rồi hai nàng lợi dụng lúc Ngọc Tiêu Kỳ đang bất tĩnh liền lột hết quần áo của cậu ra rồi cột chung vào cây cột nhà chỗ đang trói Tiêu Huệ Lan.

Tiêu Huệ Lan vừa kinh hãi vừa ngượng nghịu. Nàng không ngờ bọn người nọ lại lột truồng Ngọc Tiêu Kỳ ra rồi cột chung với nàng.

Một chuyện đáng xấu hỗ nữa là bản thân nàng lúc này cũng đang lõa thể. Nếu mà hai người mà bị cột chung vào nhau thì làm sao có thể tránh được chuyện đụng chạm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Thông tin truyện
Tên truyện Chàng mù may mắn
Tác giả Tiểu Long
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Con gái thủ dâm, Đụ công khai, Đụ tập thể, Làm tình tay ba, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 19/08/2021 08:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Tiểu Long

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân