Tôi đã mất lý trí vào lúc này, công việc, sự nghiệp, gia đình, tình thân, tình yêu, tại thời điểm này tất cả bị bỏ lại phía sau, tất cả mọi thứ nghiêm trọng đã chạm đến điểm giới hạn của tôi, cách tiếp cận của tôi là như vậy, sử dụng một từ không thích hợp để mô tả là: Nếu đã không nói thì thôi, một khi bùng nổ, tất cả những sự phẫn nộ sẽ được phát tác.
Tôi đứng sau lưng hai người thở hổn hển, thời gian trôi qua từng chút từng chút một. Cuối cùng hai người từ từ xoay người lại, ngay cả quay lại cũng cùng một lúc, có vẻ ăn ý như vậy. Nhìn thấy hai người xoay người ăn ý như vậy, phổi của tôi sắp tức nổ tung, hiện tại tất cả những lời nói và mọi hành động của hai người ở trong mắt tôi thật đáng hận.
Cuối cùng, hai người xoay người lại, đối mặt với tôi. Biểu tình sợ hãi của hai người đã đến cực điểm, hai người lại ăn ý lảo đảo. Lúc người ta ngã xuống, sẽ có phản xạ đỡ lấy đồ vật bên cạnh, mà hai người thiếu chút nữa té ngã, trong nháy mắt lại đỡ lấy nhau, như vậy lại càng đốt thêm lửa giận của tôi. Toàn thân tôi phát run, mồ hôi túa ra từ tuyến mồ hôi trên người, lúc này tôi giống như bị mưa dầm thấm ướt.
Cha và Tiểu Đình tuyệt đối không tin những gì họ thấy trước mắt, tôi có thể xuất hiện trong phòng này, nghĩ như thế nào cũng không hợp tình hợp lý. Tựa hồ như là sợ nhìn lầm, hai người đỡ lấy nhau cân bằng thân thể, đồng thời đưa tay dụi mắt rồi lại mở mắt ra nhìn tôi, sợ hãi trong mắt hai người đã đạt tới đỉnh điểm, thân thể run rẩy, môi run theo.
“Tốt lắm, các người rất tốt… Haha…” Nhìn thấy hai người tựa như một, ngay cả bộ dáng sợ hãi cũng rất phối hợp, tôi chỉ im lặng cười.
Tôi cười khổ, trong nụ cười xuất hiện những giọt nước mắt, có lẽ lúc này trong mắt là huyết lệ, tôi từ từ đi tới trước mặt hai người. Dù sao ông cũng là cha tôi, tôi không thể đánh ông, không thể mắng ông, nếu không sẽ bị coi là đại nghịch bất đạo, vô luận ông làm sai cái gì đi nữa. Tôi muốn tát Tiểu Đình một cái, nhưng tôi không thể làm được, phải biết rằng, từ lúc quen biết đến giờ, tôi chưa từng giơ một ngón tay đánh nàng, tôi không xuống tay được.
Lúc này hai người phảng phất như đã mất hết hồn vía, bất động, toàn thân bị hoảng sợ bao trùm, như thể họ là tội phạm, còn tôi là một thẩm phán, đang chờ tôi xét xử. Tôi từ từ đi tới trước mặt hai người, ngửi mùi thơm cơ thể quen thuộc của nàng, nhưng bây giờ mùi thơm cơ thể này đã thay đổi hương vị, mùi thơm cơ thể trộn lẫn với mùi của nội tiết tố nam. Tại thời điểm này, tôi đã mất hết khả năng suy nghĩ, hoàn toàn dựa vào ý thức tự chủ thống trị thân thể.
“Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cô mặc váy cưới, nhưng lần này trông không đẹp như lần đầu, hồi đó cô thật đẹp, tôi sẽ không bao giờ quên…” Tôi mỉm cười, đưa tay vuốt tóc Tiểu Đình, sau đó sửa sang lại trang phục cưới cho nàng. Tôi không chạm vào cơ thể nàng chút nào, thân thể nàng run lên một chút, dần dần, nàng cũng chảy nước mắt, nỗi sợ hãi trong mắt nàng dần trở thành tội lỗi, sợ hãi, khiếp đảm, càng có một tia xấu hổ không đất dung thân. Có lẽ khi tôi vuốt ve mái tóc và cái váy cưới của nàng, Tiểu Đình đã tin rằng tôi ở trước mặt nàng không phải là ảo giác, mà là một sự tồn tại thực sự.
Trong suốt quá trình này, tôi không nhìn cha tôi, như thể ông không tồn tại. Sau khi sửa sang lại váy cưới cho Tiểu Đình, tôi mỉm cười với nàng, sau đó tôi từ từ xoay người, tập tễnh bước ra ngoài lê theo cơ thể mỏi mệt của mình. Lúc này tôi chỉ muốn rời khỏi nơi đây, không muốn gặp lại hai người nữa, tôi muốn mang theo Hạo Hạo rời khỏi nhà tôi, bỏ luôn công việc của mình, sau đó ủy thác cho luật sư ly hôn rồi mang theo cốt nhục Hạo Hạo của mình đi một nơi khác, không ai có thể tìm thấy, bắt đầu lại một cuộc sống mới, tôi sẽ không thiển cận, bởi vì tôi vẫn còn một đứa con trai.
Chân tôi bị tê, lúc này, chỉ là tôi không quan tâm. Tôi bước ra khỏi nhà, trong quá trình này, tôi nghe phía sau chỉ có hai người sợ hãi đến cực điểm thở hổn hển và hai người vẫn không nhúc nhích. Khi tôi bước ra ngoài trời đã tối, ánh trăng mờ nhạt chiếu sáng con đường mơ hồ phía trước. Gió lạnh thổi vào mặt, nhưng không làm cho tôi tỉnh táo, tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi. Lúc này, tôi như một bóng ma, đi không mục đích, tựa hồ như cửa viện ở đâu tôi cũng không tìm được, chỉ cần có đường, mặt đất bằng phẳng, là tôi bước đi, từ từ, cỏ dại đã đến thắt lưng của tôi.
“Chồng, nghe em giải thích…” Đang đi, tôi nghe sau lưng có một tiếng than thở truyền đến, còn có tiếng bước chân hơi nhẹ, tiếng bước chân rất nhẹ.
Ánh mắt tôi lạnh lùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiểu Đình hai tay kéo váy cưới giống như chạy đến tôi, bởi vì váy cưới rất dài, làn váy nâng trên mặt đất. Lúc này tôi rất muốn thấy nàng chạy về phía tôi, nàng vốn mang giày cao gót, nếu như mang giày, căn bản nàng không thể đuổi kịp tôi, chỉ là nàng quá mức sốt ruột, váy cưới chưa kịp cởi, trực tiếp cởi giày đi chân trần đuổi theo tôi. Sau khi liếc nhìn nàng một cái, tôi tiếp tục đi tới trước, có lẽ do tôi ở phía sau rèm cửa sổ quá lâu, đi bộ một thời gian, tuần hoàn máu ở chân và bàn chân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, vẫn không có nhiều tri giác.
“Chồng, đừng làm chuyện bậy, đợi em, nghe em giải thích…” Thanh âm của nàng ở phía sau tựa hồ như rất dồn dập, nhưng không còn cách nào, bởi vì nàng đi chân trần, mặt đất đầy cỏ dại và cành cây, có lẽ chân nàng đã bị đâm thủng.
Làm chuyện bậy? Tại sao tôi phải làm điều ngu ngốc? Để hoàn thành mọi chuyện cho các người? Tôi muốn cười, không chịu được áp lực mà tự tử? Tôi, Vương Kim Thành cũng không phải là người cực đoan như vậy. Chỉ là đi bộ không coi hướng, tôi đã đến vách núi bên trái nhà cha tôi, thực ra đây không phải là vách núi, mà là một bờ vực tương đối dốc đứng ở phía bên trái của đảo Giang Tâm, mép vách cách mặt sông khoảng 8m. Trước kia Hạo Hạo đến đây chơi, tôi đã cấm nó không được đến bên này, thật không ngờ, chính tôi đã đi bộ không mục đích trong rừng cây mà lại đến đây. Thành thật mà nói, tôi không cố ý đến đây, hoàn toàn là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tôi ngửa đầu nhìn lên bầu trời tối tăm, chỉ còn lại một vầng trăng sáng không trọn vẹn, lúc này tôi giống như sói tru trước mặt trăng, nhưng tôi không còn sức để tru nữa. Trời ạ, trong lúc vô tình tôi tới nơi này, ông cũng muốn tôi chết hay sao? Tuy rằng tôi cũng cho rằng mình rất đáng chết, lúc trước vì sao tôi lại chọn con đường này. Thảo nào nàng nghĩ rằng tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc, bởi vì tôi đã vô tình đi về phía vách núi.
Vì tôi đã đến mép vực, không có đường nào để đi, chỉ có thể quay đầu lại. Tiểu Đình chạy về phía tôi chân trần với cái váy cưới và phía sau nàng tôi mơ hồ nhìn thấy cha tôi, hai người cách nhau không xa. Bóng của nàng càng lúc càng đến gần tôi, đôi mắt rưng rưng, hai chân tựa hồ như bị xát máu, trong mắt mang theo lo lắng và hoảng sợ. Bóng cha tôi sau lưng nàng cũng càng lúc càng rõ ràng, chỉ thấy ông khập khiễng chạy tới nơi này, thấy ông một chân mang dép lê, chân kia để trần, có lẽ trong lúc chạy, cái dép lê kia không biết bị tuột ở đâu.
Thực sự tôi không muốn gặp họ vào lúc này, nhưng tôi phải quay trở lại, bởi vì đi xa hơn là vách đá. Ài, ông trời, ông trời thật sự trêu tôi, làm cho chính tôi trong lúc vô tình đi vào ngõ cụt. Tôi chuẩn bị xoay người rời khỏi vách núi, chỉ là đúng lúc này, đại não của tôi lại choáng váng, tim đập loạn xạ, cộng thêm đêm nay không có ăn gì, thể xác và tinh thần kiệt quệ, làm cho tôi choáng váng đầu, cộng thêm hai chân như bị chết lặng quá lâu, một lúc sau tôi loạng choạng. Đầu óc tối sầm lại, kết quả thân thể vừa quay về một nửa, liền nghiêng người hướng vách núi rơi xuống.
Tôi không muốn nhảy xuống vực, tôi không muốn chết, tôi đưa tay muốn bắt lấy đám cỏ dại cùng mỏm đá bên bờ, chỉ là tay tôi đã không còn khí lực, cuối cùng tôi ngửa mặt hướng lên vách núi rơi xuống, mà phía dưới là dòng sông cuồn cuộn.
Trong lúc hoảng hốt, tôi vừa ngã xuống vách núi, tôi thấy Tiểu Đình cũng chạy đến mép vách núi, nàng oán than một tiếng “Chồng”, rồi trực tiếp nhảy xuống bờ vực, hai tay duỗi thẳng tới trước, mặt hướng về phía tôi, như thể muốn nhanh rơi xuống, để ôm lấy tôi.
Tôi cảm giác được thân thể của mình rơi vào dòng sông lạnh như băng, sau đó hai mắt tối sầm, không còn biết gì nữa. Một giây trước khi mất ý thức, tôi thấy Tiểu Đình đang rơi xuống, hướng về phía tôi mỉm cười, trong nụ cười kia chứa đựng quá nhiều thứ, có hối hận, có hoài niệm, có yêu luyến, càng có một tia giải thoát… Tất cả cảnh vật trong mắt tôi từ từ phóng đại, cuối cùng toàn bộ biến mất và tất cả tri giác tôi đều mất đi…
… Bạn đang đọc truyện Cha và vợ tại nguồn: http://truyensextv.com/cha-va-vo/
Tôi cảm giác mình tựa như một u hồn, mờ ảo, thanh tao và vô định. Tôi cảm thấy cơ thể của mình được chia thành hai phần, một phần đang nằm trên giường, là vỏ rỗng, phần còn lại lơ lửng trên không, đó là cơ thể của tôi. Tôi cảm thấy mình đang bay trên trần nhà, lơ lửng và có một thi thể (của tôi) đang nằm trên giường bệnh. Tôi cảm nhận rõ ràng nhịp đập và hơi thở của nó. Trong khi các bác sĩ đang cấp cứu “tôi”, thì “tôi” trên giường bệnh đang đeo mặt nạ dưỡng khí và trên đầu đeo băng, các bác sĩ không ngừng bận rộn bên cạnh tôi.
Đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tôi chết rồi sao? Tôi nhớ sau khi rơi xuống vách vực, tôi đã mất ý thức. Tôi muốn nói chuyện, nhưng phát hiện ra tôi không thể nói, các bác sĩ và y tá có thể tùy ý xuyên qua cơ thể của tôi, dường như tôi biến thành trong suốt, hư vô mờ ảo. Không có thực thể, tất nhiên, những người khác không thể nhìn thấy tôi, tôi đang trên bờ vực sống chết? Bây giờ linh hồn của mình đã ra khỏi thể xác chưa?
Tôi liếc mắt nhìn mình đang nằm trên giường bệnh, sau đó tôi hướng ra ngoài phòng bệnh bay đi, vốn tôi muốn mở cửa phòng, nhưng lại phát hiện tay mình hoàn toàn không nắm được tay nắm cửa, thân thể mình nhẹ nhàng xuyên qua cửa. Trong hành lang của bệnh viện, tôi nhìn thấy hai người tiều tụy, ông ta đang đỡ cô, quần áo của ông ta đã được thay, mà cô cũng không còn mặc váy cưới nữa mà là một bộ đồ bệnh nhân. Ông ta đỡ cô, không biết đang nói gì với bác sĩ, tôi cúi đầu lại gần cô, muốn nghe cô nói gì.
“Bác sĩ, ông nói chồng tôi bị hôn mê sâu? Ý ông chính xác là gì? Rốt cuộc chồng tôi có thể tỉnh lại hay không?” Chỉ thấy sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, cả người vô lực, nếu như không phải cha tôi nâng đỡ, phảng phất như tùy thời đều có thể ngã xuống.
“Điều này phụ thuộc vào ý chí và ý định của bệnh nhân, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Mặt khác, cô nên trở lại phòng bệnh của mình, cô cũng cần nghỉ ngơi…” Bác sĩ nói xong với cô, tựa hồ như rất bận rộn, lập tức rời đi làm việc khác.
“Bố đỡ con về phòng bệnh nha, yên tâm đi, Kim Thành sẽ tỉnh lại, lúc trước bố hôn mê, không phải cũng tỉnh lại sao?” Lúc này mặt cha tôi đầy râu ria, không biết bao lâu rồi không có cạo, một tay đỡ cô, tay kia xách túi, bên trong không biết chứa cái gì mà phồng lên.
“Không… tôi không về phòng… tôi muốn gặp ảnh…” Tiểu Đình không ngừng giật cánh tay, muốn thoát khỏi sự hỗ trợ của cha tôi, chỉ là ông ta vẫn kiên trì đỡ cô. Cuối cùng ông ta không còn cách nào khác ngoài việc thở dài một hơi thật sâu, đỡ cô đi vào trong phòng bệnh của tôi.
Cha tôi dìu Tiểu Đình đi vào phòng bệnh của tôi, thân thể hai người xuyên qua thân thể hư ảo của tôi, lúc này tôi mới ý thức được, mình đang ở trạng thái linh hồn? Linh hồn đã ra khỏi cơ thể? Liệu một điều bí ẩn như vậy có tồn tại không? Tất cả những điều này có thật sao? Hay là tôi không tỉnh dậy sau giấc mơ? Khi tôi còn nhỏ, tôi rất thích những thứ siêu nhiên, thích những thứ kỳ lạ. Tôi nhớ trước đây đã có một cuộc điều tra và báo cáo đặc biệt về linh hồn.
Người ta nói khi mọi người đấu tranh trên bờ vực sống chết, một kinh nghiệm cận tử xảy ra và nhiều khi linh hồn là một phần của kinh nghiệm cận tử. Khi một người hấp hối hôn mê, họ cảm thấy linh hồn mình ra khỏi cơ thể của mình và nhìn thấy cơ thể và các nhân viên y tế cấp cứu. Nhiều trường hợp sau khi tỉnh lại, họ đã có thể mô tả tình hình rõ ràng. Nhưng vào thời điểm đó, người sắp chết thực sự được cho là bất tỉnh, thậm chí hoạt động não cũng ngừng lại, nhưng họ có thể nói chính xác những gì đã xảy ra trong thời gian hôn mê và bất tỉnh của mình.
Linh hồn xuất xác, tiếng Anh được gọi là Out of Body, có nghĩa là linh hồn và ý thức thoát ra khỏi cơ thể, tách khỏi thể xác, không thể cảm nhận được cơ thể mình, nhưng ý thức rất rõ ràng, có thể suy nghĩ, cảm nhận và thậm chí là có thể kiểm soát các hành động linh hồn của mình.
Linh hồn ngoài thể xác thuộc phạm trù nghiên cứu siêu tâm lý học và mối quan hệ giữa linh hồn và xác thịt là một vấn đề cơ bản đã được tranh luận từ lâu trong thần học, triết học và tâm lý học. (Đoạn này được trích từ Baidu Bách khoa toàn thư, mọi người có thể vào Baidu Bách khoa toàn thư tìm kiếm “hồn ra khỏi xác” thì có thể biết được, nếu muốn mô tả lý do và quá trình hồn ra khỏi xác thì cần nhiều lời nói, để tránh mọi người nói tôi gom góp chữ, mọi người tự mình vào Baidu Encyclopedia chi tiết khoa học phổ biến một chút, có thể hiểu rõ hơn về nội hàm và tinh túy của bài viết, đây là một đề tài không ngừng được tranh luận trong giới khoa học).
Lúc này, tôi vẫn còn khả năng suy nghĩ, linh hồn của tôi theo đó phiêu đãng vào trong phòng bệnh, nhìn thấy cô nhẹ thoát khỏi sự dìu dắt của cha tôi, từ từ đi đến mép giường, sau đó ngồi xuống. Nàng ngơ ngác nhìn tôi hôn mê trên giường bệnh, môi run run, không có lời nói, chỉ khóc liên tục. Nàng đưa tay ra trước mặt tôi, nhưng không dám đi xa hơn, cô sợ, không dám chạm vào tôi nữa. Tôi nhìn bộ dạng của cô có vẻ tự trách mình, không biết mình còn có tư cách chạm vào chồng mình hay không.
Cha tôi đứng ở một bên chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì ông ta không dám nhìn tôi trên giường bệnh, tuy rằng lúc này tôi hôn mê, cũng không có thanh tỉnh, trên mặt ông ta mang theo sầu khổ, tựa hồ như uất ức đến cực điểm, vô cùng chán nản, còn lại chỉ có than thở, lúc này tự trách bản thân có ích lợi gì không?
“Tất cả đều là lỗi của tôi, tại sao lại xảy ra chuyện này? Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt của ông trời dành cho tôi sao? Nhưng, tại sao trừng phạt chồng tôi? Tôi phải làm sao đây?” Tiểu Đình không ngừng cúi đầu khóc, có vẻ rất bất lực… Nghe được những lời này của cô, cha tôi ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm nghiền, như để nước mắt không tuôn rơi, ông ta không có lời nào, cũng không có gì để nói.
“Tiểu Đình, con phải bảo trọng thân thể của con, con phải dưỡng tốt cơ thể của con càng sớm càng tốt, để chăm sóc tốt cho Kim Thành. Nếu cả hai sụp đổ, gia đình này sẽ kết thúc. Hãy nghĩ về Kim Thành, nghĩ về Hạo Hạo, suy nghĩ về gia đình…” Cha tôi dường như đã ấp ủ thật lâu trước khi đưa ra những lời duy nhất có thể an ủi Tiểu Đình.
“Gia đình? Gia đình này còn tồn tại không? Nếu Kim Thành đi, ngôi nhà này sẽ tan nát, cho dù Kim Thành tỉnh lại, ảnh có tha thứ cho tôi không? Cái nhà này, vô luận như thế nào, cũng đã tan nát rồi…” Tiểu Đình không kìm được sự hối hận trong lòng nữa, tự lấy tay tát vào mặt mình thật mạnh, ánh mắt hối hận đến cực điểm, vô luận tôi sống hay chết, duyên phận gia đình này cũng phải ly tán.
“Tiểu Đình, con đừng làm vậy, không phải lỗi của một mình con…” Cha tôi nhìn thấy Tiểu Đình không ngừng tát mình, vội bắt lấy hai tay ngăn lại.
“Ông đừng chạm vào tôi, ông buông tôi ra, sau này ông không được phép chạm một ngón tay nào vào người tôi!” Lúc này, Tiểu Đình như sắp gục ngã, cô dùng hết khí lực toàn thân hất tay cha tôi ra, sau đó nhích xa ông ta. Lúc này cô đã mất lý trí, chỉ có tự trách và tuyệt vọng, còn ông ta thì vô cùng lo lắng cho tôi… Tựa hồ như ông ta không nghĩ rằng cô sẽ như vậy, cô đột nhiên hất tay ông ta ra, đối với thái độ này của cô, làm cho ông ta ngây ngốc đứng tại chỗ, hụt hẫng không biết làm sao, cuối cùng thì thống khổ nhắm mắt lại.
Tôi không nhìn thấy ông ta có rơi nước mắt vào thời điểm này hay không, bởi vì ông ta nhắm mắt quay người lại rồi bước ra khỏi phòng, bóng lưng ông ta dường như già đi rất nhiều. Ông muốn ra hành lang để trấn tĩnh một chút, cũng là muốn lưu thời gian lại cho chúng tôi.
…”Chồng à… em không biết anh có nghe em nói hay không… hy vọng anh có thể nghe… em không biết phải nói gì… Tình thật… mọi lời giải thích lúc này đều là giả dối… em đã phản bội anh, đây là sự thật không thể chối cãi, cho dù em có giải thích thế nào đi nữa cũng có ích gì? Thân thể của em… đã không còn trong sạch nữa, hơn nữa còn làm ra nhiều chuyện xấu với bố anh rồi… khó trách anh chịu không nổi kích thích này…” Sau khi cha tôi rời đi, Tiểu Đình cố gắng bình tâm vài lần trước khi vuốt ve mặt tôi, sau đó bắt đầu vừa khóc vừa nói đứt quãng.
…”Anh biết được từ khi nào, em không biết, hẳn là anh đã sớm biết rồi, bằng không anh cũng không có đột nhiên xuất hiện trong phòng đêm đó! Em thật là ngốc, anh đã sớm biết, chỉ là ẩn nhẫn không muốn nói, anh lại cho em cơ hội để sửa đổi, nhưng em lại không trân trọng, lại một lần nữa trầm luân ở trong dục cảm ôn nhu mà đi tới tuyệt lộ. Nhớ tới lời thề non hẹn biển khi xưa, nhớ tới từng chút từng chút thời gian của chúng ta, nhớ tới lòng tốt của anh đối với em, nhớ tới anh đã trả giá biết bao nhiêu đối với gia đình, em thật sự là một con đàn bà bần tiện, chẳng những đã phản bội anh, cũng phản bội luôn chính mình, phản bội lời thề của mình, phản bội tình yêu của mình. Chồng, em không cầu xin anh tha thứ cho em, em chỉ cầu xin anh được tỉnh dậy, miễn là anh tỉnh dậy, em sẵn sàng trả bất cứ giá nào, thật đấy. Anh muốn ly hôn với em, em sẽ chọn tịnh thân xuất gia, nếu anh muốn hành hạ em cả đời để trút giận, em sẽ không oán không hận ở bên cạnh anh cả đời để chuộc tội.”
…”Nếu anh hỏi em, nếu là em, em sẽ chọn cái nào? Chồng à, em thà chọn anh ở lại bên em và hành hạ em đến hết đời, mặc dù sẽ bị hành hạ, nhưng ít nhất em vẫn ở bên cạnh anh, miễn là có thể ở bên cạnh anh, em không có bất kỳ nguyện vọng nào khác, nhưng em biết, anh nhất định sẽ chọn ly hôn, đúng không?”
…”Haha, em thật sự rất buồn cười, anh còn chưa tỉnh lại, em đã nghĩ đến chuyện sau khi anh tỉnh lại phải đối mặt. Kỳ thật em hy vọng đêm đó khi em nhảy xuống vực, em vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, còn anh thì bình an vô sự, như vậy sau khi em chết, có lẽ anh sẽ tha thứ cho em, ít nhất để cho em lấy danh nghĩa vợ mà đi, nếu như hai chúng ta cùng đi, thì ít nhất sống có thể cùng giường, chết cũng có thể đồng huyệt.” Tôi ở bên cạnh nhìn Tiểu Đình, tinh tế ở bên giường tôi nỉ non, lúc thì khóc lúc thì cười, xem ra trạng thái tinh thần càng lúc càng không bình thường.
…”Chồng, anh yên tâm, nếu anh thật sự đi, anh sẽ không cô đơn, em nhất định sẽ đi cùng anh, sau khi chúng ta chết, em không hy vọng xa vời làm vợ của anh, chỉ hy vọng anh để em làm một tiểu quỷ bên cạnh, chăm sóc anh vĩnh viễn, em cảm thấy mỹ mãn rồi.” Đúng lúc này, tôi thấy cô tập trung mắt vào cái tủ bên cạnh giường của tôi, nơi đó có một mâm trái cây, bên trên đặt một con dao gọt hoa quả, cô đưa tay ra lấy con dao. Tiểu Đình sẽ không làm chuyện ngu ngốc chứ? Tôi phiêu đãng ở bên cạnh âm thầm lo lắng, nhưng không nói ra được nên chỉ có thể thấp thỏm lo âu.
“Tiểu Đình, đừng làm chuyện ngu xuẩn…” Đúng lúc này, cha tôi đẩy cửa tiến vào. Thì ra ông ta ở hành lang ngây người một hồi, tựa hồ như không yên tâm, vì thế liền đến cửa sổ nhỏ để quan sát Tiểu Đình, ông ta không nghe được cô nói cái gì, nhưng hoàn toàn có thể thấy bộ dáng vừa khóc vừa cười của cô, lại nhìn thấy động tác cầm dao của cô, lập tức nghĩ tới cái gì, vội vàng xông vào, theo sau còn có y tá, hẳn là y tá đến đổi thuốc cho tôi. Y tá và cha xông vào, họ nhanh chóng giật lấy con dao từ trong tay Tiểu Đình, đồng thời y tá bấm chuông báo động.
“Các ngươi làm gì vậy, buông tôi ra… Đám hỗn đản các ngươi…” Rất nhiều y tá vội vàng chạy tới và mang cô đi, Tiểu Đình không ngừng vùng vẫy trong đám y tá, cuối cùng giọng nói của cô cũng từ từ đi xa. Tôi muốn bay qua để xem, chỉ là tôi chỉ cách thân thể của mình một khoảng cách nhất định thì phát hiện mình không cách nào tiếp tục phiêu xa nữa, tựa hồ như khoảng cách giữa mình và thân thể có hạn chế nhất định, phảng phất như có một sợi dây vô hình buộc thân thể và linh hồn của mình lại.
Cha tôi nhìn tôi trên giường bệnh một cái, rồi vội vàng chạy tới phòng bệnh của Tiểu Đình, có thể thấy lúc này ông ta không biết nên tập trung vào bên nào. Tuy rằng tôi rất oán hận cô, nhưng nhìn thấy bộ dáng này của cô, vẫn không khỏi có chút lo lắng, nhìn trạng thái tinh thần của cô tựa hồ như sắp đến bờ vực sụp đổ. Chuyện bê bối của cô và ba chồng bị bại lộ, cộng thêm chồng bị hôn mê sâu, hơn nữa chính cô là thủ phạm, dưới đả kích của những chuyện này, cuối cùng cô đã phát triển một chứng rối loạn thần kinh. Ôi, ông trời, ông có thể chỉnh lại không, tôi không muốn nhảy vực, tại sao ngài lại để cho tôi té?
Cả phòng bệnh an tĩnh lại, lúc này tôi như u hồn, không ngừng lắc qua lắc lại quanh thi thể trên giường bệnh. Lúc này tôi có rất nhiều nghi vấn, làm sao tôi bị hôn mê? Chuyện gì đã xảy ra sau khi tôi rơi xuống vực? Dì Trương đâu? Tôi đã hôn mê bao nhiêu ngày rồi? Theo lý thuyết, hôn lễ của ông ta và dì Trương nên tiến hành chứ, haha, xảy ra chuyện như vậy, ông ta cùng dì Trương còn có thể kết hôn sao? Chỉ không biết, chuyện riêng tư giữa hai người có bị người khác biết hay không, dù sao thì cũng không thể công khai chuyện xấu gia đình, nếu chuyện này bị tuyên truyền ra ngoài, tương lai gia đình tôi sẽ không có đất dung thân, cha mẹ vợ, dì Trương sẽ không cãi nhau sao? Ít nhất là ở thành phố này, tôi không còn mặt mũi nào để ở lại…
Một lúc sau, tôi nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, sau đó thấy cha mẹ vợ và dì Trương bước vào. Dì Trương đang xách rất nhiều đồ, thoạt nhìn giống như là cơm hộp, còn cha mẹ vợ mang theo Hạo Hạo đến. Khi họ bước vào cửa, họ nhìn tôi ngơ ngác. Hai người phụ nữ lớn tuổi là mẹ vợ và dì Trương không kìm được nước mắt, tuy rằng cha vợ không khóc, nhưng nhìn thấy tôi trên giường bệnh mặt không huyết sắc, vẫn không khống chế được vành mắt rưng rưng, hai người đối với tôi vẫn luôn coi như con mình, đều nói con rể một nửa là con, cha mẹ vợ đối xử với tôi lại giống như con ruột.
“Chị sui, để tôi chăm sóc cho Kim Thành, anh chị đi xem Tiểu Đình đi, hôm nay theo lời nói của lão Vương trong điện thoại, sau khi nàng tỉnh lại trạng thái rất tệ, anh chị là cha mẹ, là người thích hợp nhất để khuyên nhủ nàng, mặt khác, để lão Vương tới ăn cơm đi…” Dì Trương nói với mẹ vợ bên cạnh.
Sau khi cha mẹ vợ gật gật đầu, liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh, chỉ chốc lát sau, cha tôi mang vẻ mặt sầu muộn và tiều tụy đi vào phòng bệnh.
“Ăn chút gì đi, lão Vương…” Sau khi Dì Trương nhìn thấy ông ta, không khỏi thốt lên. Nhìn thấy bộ dáng của ông ta, dì không khỏi có chút đau lòng, tuy rằng hai người mới ở với nhau không lâu, nhưng dì có tình cảm sâu sắc với ông ta.
“Tôi ăn không vô!” Cha tôi ngồi trước giường bệnh, sắc mặt phức tạp nhìn tôi hôn mê…
“Sao ông lại bất cẩn như vậy, sao có thể trùng hợp như vậy? Kim Thành và nàng tuổi trẻ nghịch ngợm còn chưa tính, nhưng ông đã lớn tuổi rồi, sao lại để bọn họ hồ nháo như vậy? Nàng… hức…” Dì Trương nói với cha tôi với những lời than phiền. Khi nhìn thấy vẻ mặt ông ta sầu khổ, cuối cùng cũng không tiếp tục nói, hơn nữa khi ông ta nghe dì nói như vậy, vẻ mặt của ông ta rất mất tự nhiên…
Chuyện gì vậy? Trẻ nghịch ngợm? Vớ vẩn? Hồ nháo? Lúc này tôi phiêu đãng bên cạnh hai người, không khỏi đầu đầy chấm hỏi thật lớn…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cha và vợ |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/11/2023 11:39 (GMT+7) |