Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1 » Phần 184

Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1 - Dịch giả Meode

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 184

Đông Phương Bất Bại vô cùng sửng sốt, thường ngày giáo đồ nói chuyện cùng nàng ai cũng lo sợ tát mét mặt mày, đầu cũng không dám ngẩng lên, bây giờ lại bị Tống Thanh Thư dám vỗ mạnh vào mông mình…

Có điều rất chỉ là tức giận trong lòng thoáng qua liền bị ngự kiếm phi hành làm cho kinh ngạc, thân thể bám lấy trên người Tống Thanh Thư, mở to đôi mắt phượng, thích thú nhìn mây trắng trời xanh, khinh công của nàng tuy rằng có thể xưng là thiên hạ vô song, nhưng cũng không làm được chuyện tự do tự tại bay lượn trên bầu trời như thế này.

– Ưm… nếu ngươi có thể mang ta đến để sờ lên đám mây trắng kia, ta sẽ… ta sẽ không tính toán… hành động vừa rồi của ngươi.

Tống Thanh Thư đang tập trung cố gắng khống chế sự cân bằng hai người, trên thanh kiếm gỗ thì bên tai chợt truyền đến giọng nói Đông Phương Bất, nhìn lên thấy nàng duỗi ra ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào cách đó không xa một thảm bạch vân trắng xóa.

– Chỉ là hơi nước có cái gì hay đâu mà sờ…

Tống Thanh Thư lẩm bẩm, nhưng vẫn là chuyển hướng thanh kiếm gỗ hướng về đám mây phóng tới.

– Đây là mây thật sao?

Khi Tống Thanh Thư mang theo nàng vọt tới bên trong đám mây, trong mắt Đông Phương Bất Bại thấy khắp nơi hoàn toàn trắng xoá, đưa tay sờ soạng, nhưng không nắm bắt được cái gì, chỉ cảm thấy ẩm ướt hư huyễn vô thường.

– Khi còn bé, ta vẫn thường cho là mây luôn mềm mại, như kẹo đường thế đấy…

Đột nhiên cảm thấy thân hình lay động, Đông Phương Bất Bại giật mình lập tức hai tay lại câu lên cái cổ Tống Thanh Thư mặc kệ cho đôi bầu vú no tròn ép sát trước ngực hắn:

– Xảy ra chuyện gì?’

Tống Thanh Thư nào có tâm tư nghĩ đến chuyện gì khác, mồ hôi lạnh ứa ra, cắn răng nói:

– E rằng… chúng ta sẽ… rơi xuống…

Vừa dứt lời, hai người liền rơi thẳng xuống phía dưới, Tống Thanh Thư cảm thấy chân khí trong cơ thể mình lúc còn lúc mất, trên người cũng lúc lạnh lúc nóng, trong lòng sợ hãi than: “Chẳng lẽ là tẩu hỏa nhập ma…”

Cực lực khống chế giảm tốc độ, loạng choạng rơi xuống thêm thêm mấy chục trượng, Tống Thanh Thư cuối cùng không còn khống chế được, hai người như diều đứt dây lao thẳng xuống dưới.

May là khoảng thời gian này, thấy tình hình không ổn, Đông Phương Bất Bại đã cố khôi phục lại được mấy phần nội lực, hiện tại cách mặt đất cũng quá cao, nàng nhận ra được chân khí trong cơ thể Tống Thanh Thư đang hỗn loạn, hai tay vội vã thả cổ hắn ra, trở tay đem hắn ôm vào ở trong ngực mình, nhìn thấy phía dưới có một hồ nước, liền vận lên nội lực liên tục vung chưởng hướng về mặt nước đánh tới, mượn lực phản chấn trung hoà tư thế hai người rơi xuống.

Đến lúc cảm nhận được trên mặt nước truyền đến lực phản chấn, Đông Phương Bất Bại đã hộc mấy ngụm máu tươi… “rầm…” một tiếng, hai người rơi vào trong đầm nước không sâu lắm ngất đi…

Tống Thanh Thư từ trong hôn mê từ từ tỉnh lại, hé mắt ra nhìn thì thấy mình nằm trên thảm cỏ xanh, từ gần đó truyền đến tiếng nước, dõi mắt nhìn theo thì thấy Đông Phương Bất Bại đang đứng trên một tảng đá gần đầm nước, bộ y phục thấm nước trong suốt, đôi chân như ẩn như hiện như trăng trong nước, hắn nhìn không rõ ràng, muốn đưa tay chạm đến, rồi lại sợ như bọt biển tan biến đi mất, đó là một loại diễm lệ câu hồn nhiếp phách, thành thục phong tình cực điểm mê người, có thể dễ dàng làm cho nam nhân nổi lên dục vọng nguyên thủy.

Một thân da thịt trắng như tuyết, dường như chưa từng trải qua ánh thái dương gột rửa, thân thể đầy đặn mềm mại trên làn vãi lụa đẩm nước lộ ra đường cong kinh người, mang theo một loại mê hoặc hêt sức nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần là nam nhân sẽ hưng khởi đem nàng ôm vào trong ngực đưa lên giường tầm hoan, vô tận cảm xúc mãnh liệt mà va chạm chà đạp sự vọng động của nàng.

Từ phía sau lưng nhìn thấy Đông Phương Bất ngồi xổm xuống càng thêm kinh tâm động phách, bên dưới cái eo thon là cái mông ngọc đẫy đà trướng đại đẩy làn vải lụa quần lên không còn có một nếp nhăn, cái mông phác họa đường cong bán cầu mượt mà hấp dẫn…

Vén một bên quần lên, mặt trên bắp đùi có một vết thương hẹp dài, đang không ngừng rỉ ra máu tươi, Đông Phương Bất Bại cầm một cái khăn tay nhẹ nhàng thanh tẩy xung quanh vết thương, mặt nước lấp loáng sóng nước, Tống Thanh Thư hiếm khi nhìn thấy nàng ôn nhu yên tĩnh như vầy, trong lúc nhất thời chỉ lo kinh động đến nàng.

Đông Phương Bất Bại phát hiện ra hắn đã tỉnh, rất bình thản kéo làn vải xuống che bắp đùi lại rồi nói:

– Ngươi tỉnh rồi à?

– Um… làm hại cô nương phải bị thương…

Tống Thanh Thư liếc mắt nhìn đùi nàng, áy náy nói.

– Chỉ là vết thương nhỏ tính là gì…

Đông Phương Bất Bại lắc đầu nói tiếp:

– Ngày hôm nay ngươi làm cho ta rất kinh ngạc, có thể nói cho biết làm sao mà sử dụng được thật ngự kiếm phi hành đi.

Nghĩ đến có thể dùng ngự kiếm phi hành cưỡi gió đi tiêu dao, Đông Phương Bất Bại trong có chút ngây dại.

– Nói cho cô nương biết cũng không sao, có điều e rằng cô nương sẽ chưa thấu hiểu ngay.

Tống Thanh Thư mặt lộ vẻ vẻ do dự rồi nói tiếp:

– Tại hạ ta cảm thấy tạm thời đừng quan tâm đến loại này, chi bằng hãy quan tâm đến y phục của cô nương đang đẫm ướt.

Cúi đầu nhìn qua y phục ướt nhẹp, Đông Phương Bất Bại vô cùng khó xử, bây giờ cả người đẫm nước, nội lực khô cạn không thể vận dụng hộ khí làm khô, thân lại ở vùng hoang dã, không biết phải làm sao bây giờ.

– Hay là… cô nương cởi y phục ra hong khô đi, bây giờ đang bị trọng thương nặng, không thể dùng nội lực hộ thể, nếu bị cảm hoá phong hàn, có khả năng nguy hiểm đến tính mạng…

Tống Thanh Thư còn muốn nói, Đông Phương Bất Bại đã lạnh lùng nhìn hắn:

– Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta sao?

– Ưm… con người của ta tuy rằng cũng có lúc háo sắc, nhưng trong xương tủy vẫn còn là chính nhân quân tử, tuy rằng không giống như Liễu Hạ Huệ có mỹ nữ ngồi trong lòng mà tâm vẫn không loạn, có điều nếu như làm Triệu Khuông Dận ngàn dặm đưa tiễn kinh nương không xảy ra chuyện gì, thì cũng không khó…

Tống Thanh Thư nghiêm túc nói.

Đông Phương Bất Bại vẫn quan sát hắn, như muốn nhận biết trong lời nói của hắn là thật hay giả, màn đêm dần dần buông xuống, từng cơn gió lạnh thổi qua, hai người đều bị phát lạnh rét run.

– Cô nương không chịu thì thôi, còn tại hạ đã lạnh đến mức không xong rồi.

Tống Thanh Thư hàm răng run lên, vừa nói vừa kiếm lấy đá cuội đánh lên tạo lửa, rất nhanh lấy cây lá khô vụn quanh đó nhóm lửa làm xong đống lửa…

Đông Phương Bất Bại đôi mi thanh tú cau lại:

– Vậy ngươi xoay người đi…

– Được… được…

Tống Thanh Thư đem cái áo cỡi ra để trên giá bên cạnh đống lửa, đương nhiên hắn không mặt dày đem quần cũng cởi ra.

– Nếu ngươi quay đầu hay liếc mắt nhìn, ta sẽ dùng Tú hoa châm giết chết ngươi.

Từ phía sau truyền đến giọng nói Đông Phương Bất Bại lạnh như băng, Tống Thanh Thư vung tay ra hiệu tự mình đã hiểu.

Nghe được tiếng sột soạt cởi quần áo, trong lòng Tống Thanh Thư nổi lên kích động mãnh liệt, hắn muốn liều mạng quay đầu lại nhìn lén một chút, để xác nhận Đông Phương Bất Bại đến cùng có phải là thật sự là nữ nhân hay không, nói thật trong lòng hắn, lâu nay chuyện này cũng là một vướng mắc.

Đông Phương Bất Bại đã mở ra nút dây, đem y phục trên người cởi ra, sau khi nhìn Tống Thanh Thư một lần nữa, thấy hắn đúng theo quy củ lưng quay về phía mình, nhưng nàng vẫn là không yên lòng, đem thân mình quay lưng lại, sau đó mới cởi cái yếm xuống, trước ngực hai bầu vú cao thẳng nhảy ra, hai đầu núm vú thánh khiết ngọc phong màu hồng nhạt vễnh lên, chính giữa trung ương bên dưới điểm xuyết một cái tiểu nội khố mỏng màu lam nhạt ẩm ướt trong suốt bao bọc ôm lấy gò mu vun cao với thảm cỏ đen mướt, đáng tiếc là chân khí trong cơ thể Tống Thanh Thư vẫn chưa nhấc lên được, dù Đông Phương Bất Bại đang trọng thương cũng đủ sức trừng trị hắn sống dở chết dở, nếu không phải vậy thì hắn sẽ dứt khoát mạo hiểm nhìn lén nàng một lần…

Để phân tán sự chú ý của mình, Tống Thanh Thư mở miệng hỏi:

– Đông Phương cô nương, vừa rồi cô nương muốn nói cho tại hạ biết được danh tính thật của mình, đáng tiếc khi đó chưa kịp nghe, bây có thể nói cho tại hạ biết được không?

Phía sau lập tức rơi vào trầm mặc, Tống Thanh Thư cho rằng nàng đã thay đổi chủ ý, hắn đang muốn tìm đề tài khác, thì một giọng nói âm trầm phát ra:

– Mộ Tuyết… Đông Phương Mộ Tuyết…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Danh sách truyện cùng bộ:
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 1
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 6 (Full)
Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 7 (Update Phần 14)
Thông tin truyện
Tên truyện Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 1
Tác giả Dịch giả Meode
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 21/03/2019 06:29 (GMT+7)

Mục lục truyện của Dịch giả Meode

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân