– Công tử… ta… ta… cứ sợ sau này, sẽ không còn được gặp lại công tử!
Tống Thanh Thư vỗ tay nàng an ủi, thực ra hắn sở dĩ không có để cho nàng biết mình trốn ở chỗ này, cũng có một phần nguyên nhân là muốn nhìn qua một chút nàng sẽ ứng đối ra sao với Hoàn Nhan Lượng.
Kết quả cảnh tượng xảy ra trước mắt làm cho Tống Thanh Thư vô cùng hài lòng, cho dù vừa rồi Đường phu nhân vẫn phải chịu khuất phục Hoàn Nhan Lượng, nhưng trước đó nàng đã nghĩ đến biện pháp cự tuyệt Hoàn Nhan Lượng không cho Hoàn Nhan Lượng chạm đến trên người nàng, đó là điều ngoài dự kiến của Tống Thanh Thư, dù sao trong lòng hắn, Đường phu nhân là một vưu vật rung động lòng người, nhưng lại có mấy phần khí tức thủy tính dương hoa phong trần.
– Được rồi… về sau phu nhân sẽ không bị hắn khi dễ nữa.
Tống Thanh Thư vội trấn an nàng…
– Thật sao?
Đường phu nhân không tin, ngẩng đầu nhìn hắn.
– Đương nhiên là thật.
Tống Thanh Thư mỉm cười, vừa rồi lúc vận dụng Di Hồn đại pháp, hắn thừa cơ lưu lại một đạo ấn ký tại trong tâm trí của Hoàn Nhan Lượng, khiến cho đối phương sẽ mất đi hứng thú với thân thể của Đường phu nhân, về sau nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Hoàn Nhan Lượng tuyệt sẽ không đúng đến nàng.
Tuy nhiên Hoàn Nhan Lượng vốn là ngồi ở vị trí vương gia, kiến thức và khí phách khác hẳn với A Tử, Tống Thanh Thư có thể tùy tiện dùng Di Hồn đại pháp đem A Tử biến thành nữ nô, nhưng hắn không có cách nào để Hoàn Nhan Lượng cũng trở thành người phục vụ cho mình, mà chỉ có thể cho ra một số mệnh lệnh đơn giản, chỉ là như vậy thì từ sâu trong nội tâm của Hoàn Nhan Lượng mới không phản ứng mãnh liệt.
Ví dụ như Hoàn Nhan Lượng lúc trước chỉ xem thân thể của Đường phu nhân là nơi chơi đùa phát tiết, dù sao cũng đã đạt được qua ý muốn, bởi vậy khi Tống Thanh Thư khiến cho Hoàn Nhan Lượng từ bỏ Đường phu nhân, thì sâu trong nội tâm của Hoàn Nhan Lượng cũng không có gì là kháng cự, nhưng nếu Tống Thanh Thư dùng chỉ lệnh giống như vậy để Hoàn Nhan Lượng từ bỏ ham muốn thân thể của Hoàng Dung, thì sâu trong tiềm thức của hắn sẽ kịch liệt phản kháng vì ước muốn trước đó chưa thành, Tống Thanh Thư không dám miễn cưỡng ép nuộc, lo lắng nếu bị kích động quá thì sẽ có khả năng Hoàn Nhan Lượng tỉnh táo lại.
Dỗ dành xong Đường phu nhân, Tống Thanh Thư lại chuyển qua trên thân Hoàn Nhan Lượng, vẫn là muốn nghe ngóng tin tức, Tống Thanh Thư thừa cơ hỏi:
– Các người của Võ Đang bị mất tích, có phải hắc thủ đứng đằng sau là do Kim Quốc thực hiện?
– Đúng vậy…
Hoàn Nhan Lượng ánh mắt đờ đẫn, thì thào đáp.
Tống Thanh Thư trong lòng vui mừng, vội hỏi tiếp:
– Bọn họ hiện đang ở đâu?
– Hoán Y Viện.
Hoàn Nhan Lượng nói ra một cái tên lạ lẫm.
– Hoán Y Viện ở nơi nào?
Tống Thanh Thư hỏi.
Nào ngờ Hoàn Nhan Lượng ngậm miệng không một lời, Tống Thanh Thư liền minh bạch nơi này hẳn là một chỗ cực kỳ bí mật, hắn không dám ép hỏi qua gấp, để tránh kích thích Hoàn Nhan Lượng tỉnh táo lại, đến lúc đó thì đả thảo kinh xà, sẽ khiến cho việc cứu nhóm người Tống Viễn Kiều càng thêm khó khăn.
Tống Thanh Thư liếc qua Đường phu nhân ý thăm dò, nhưng Đường phu nhân khẽ lắc đầu:
– Ta ở Kim Quốc lâu như vậy, lại chưa từng nghe qua nơi này.
Tống Thanh Thư đành phải đem ba chữ này nhớ kỹ trong đầu, tiếp theo cơ bản không hỏi ra thêm được tin tức gì hữu dụng, nhìn lấy sắc mặt Hoàn Nhan Lượng tái nhợt đổ đầy mồ hôi, lại thêm lo lắng bên ngoài Mộ Dung Bác phát hiện được điều gì bất thường, Tống Thanh Thư rất nhanh dừng lại:
– Chính mình cởi y phục ra đi…
Tống Thanh Thư hạ xuống chỉ lệnh cuối cùng.
Hoàn Nhan Lượng hai mắt liền tỏa sáng, tựa hồ lúc này Hoàng Dung kiều diễm mỹ lệ đang trần truồng nằm trên giường cầu hoan với hắn, hắn vội cởi sạch y phục, liền phóng lên trên giường ôm lấy chăn mền.
Đường phu nhân đỏ mặt, xì một cái liền xoay người sang chỗ khác, trong phút chốc Hoàn Nhan Lượng bình thường uy quyền biết bao, giờ phút này lại như là con chó nghe theo lời chủ vậy, ánh mắt nàng nhìn về phía Tống Thanh Thư càng thêm hâm mộ:
– Công tử quả thật lợi hại…
Trong lòng nàng, Hoàn Nhan Lượng là tên ác ma, không nghĩ tới bị Tống Thanh Thư giải quyết dễ dàng như vậy…
Tống Thanh Thư cười cổ quái, tại bên tai nàng nhẹ giọng nói:
– Thực ra phu nhân cũng biết ta có bản lĩnh gì lợi hại nhất…
Đường phu nhân hai má lập tức hiện lên một tầng đỏ ửng, gắt giọng:
– Chán ghét…
Tống Thanh Thư hai ngày này cảm nhận đầy đủ được thân thể nàng diệu dụng, lại thêm bây giờ đã biết nhóm người Tống Viễn Kiều đang hạ lạc, trong lòng của hắn một tảng đá lớn đã rơi xuống đất, nhất thời bị Đường phu nhân tràn ngập vị nữ nhân phong tao thoáng nhìn làm cho trong lòng ngứa ngáy, hận không thể lập tức đem nàng đè xuống cắm cây côn thịt vào trong thân thế.
Tuy nhiên bên cạnh đang có Hoàn Nhan Lượng đang nằm thở hổn hển, hắn còn không đến mức tà ác thú vị đem Đường phu nhân giải quyết tại chỗ.
– Nơi này phu nhân không thể ở lại được, Hoàn Nhan Lượng tuy bị tại hạ ám chỉ, sẽ không còn quấn lấy phu nhân, nhưng nếu cứ xuất hiện ở trước mặt hắn, khó biết có thể sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Như vậy đi… lát nữa phu nhân đi đến phòng của tại hạ…
Tống Thanh Thư nói ra.
– Được rồi…
Đường phu nhân y như là chim non nép vào người dựa vào hắn, đột nhiên vẻ mặt lo âu nói.
– Ca ca của ta luôn luôn yêu thương ta, đêm nay Hoàn Nhan Lượng xuất hiện ở đây, lại chẳng thấy ca ca xuất hiện, ta lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, công tử có thể hãy giúp ta đi nhìn xem hắn một chút, bây giờ tình huống như thế nào rồi?
Nghĩ đến Đường Quát Biện bị Hoàng Dung đánh trúng trọng thương, Tống Thanh Thư nhíu mày, lúc ấy thấy thái độ bọn người Hoàn Nhan Lượng tựa hồ có chút không để ý đến Đường Quát Biện, chỉ sợ bây giờ tình huống không lạc quan lắm.
Nghĩ đến đối phương dù nói thế nào cũng là huynh đệ kết nghĩa, tuy trong lòng của hắn cao lắm chỉ coi đối phương là bằng hữu đối tửu, Tống Thanh Thư vẫn là quyết định, lập tức gật đầu nói:
– Được… tại hạ đi xem một chút tình huống của lệnh huynh, phu nhân cứ về trước phòng của tại hạ, cứ tắm rửa thân thể sạch sẽ chờ tại hạ nhé…
Đường phu nhân mị nhãn như tơ, cắn môi ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi:
– Đêm nay nhân gia là của công tử, công tử muốn sử dụng cách như thế nào, thì nhân gia cũng sẽ đáp ứng như thế đó.
Đường phu nhân cố ý chậm rãi nói ra câu nói này, ẩn ẩn giọng mũi nghe qua là cho Tống Thanh Thư trong lòng rung động, lập tức muốn liền cùng nàng quay trở về phòng mình, bất quá hắn rõ ràng sự tình có nặng có nhẹ, trước hoàn thành việc nàng nhờ lấy, rồi sẽ chậm chậm hưởng dụng cái thân thể uyển chuyển này…
Tống Thanh Thư ôm Đường phu nhân phóng ra từ phía cửa sổ sau rời đi khỏi gian phòng kia, khinh công vận hành đến cực hạn, nhảy vọt rất nhanh đã ngoài mấy chục trượng như là một làn khói xanh s, lại thêm bọn thị vệ chỉ chú ý đề phòng bên ngoài, Mộ Dung Bác võ công tối cao lại ở phía trước cửa phòng, bởi vậy không có ai phát giác được hai người…
Về phần Hoàn Nhan Lượng, Tống Thanh Thư đã cho hắn đầy đủ ám chỉ, khi hắn tỉnh lại, sẽ quên đêm nay phát sinh ra tất cả mọi thứ, chỉ nghĩ rằng Đường phu nhân phục thị, sau khi xong rồi thì tự động rời đi.
Đến một nơi yên tĩnh, Đường phu nhân cùng Tống Thanh Thư tách ra, nàng lặng lẽ hướng đến phòng của hắn đi đến, khi vừa đẩy cửa phòng ra, trong lòng đang suy nghĩ tắm rửa cho thật sạch sẽ để hắn vùi đầu vào hạ thể của mình, đột nhiên bên hông tê rần, mắt liền tối sầm lại, tiếp theo chuyện gì cũng không biết.
Nhìn lấy Đường phu nhân ngã xuống đất ngất đi, Hoàng Dung nhẹ nhàng xì một cái:
– Thật không biết xấu hổ, đêm tối lại chạy tới phòng ngủ của nam nhân…
Nguyên lai Hoàng Dung lo lắng cho sự an nguy của Quách Tĩnh, nên sau khi liên lạc với người của Cái Bang, liền vội vàng gấp rút quay trở về, nàng đang trong phòng Tống Thanh Thư chờ đợi hắn nãy giờ, nào ngờ trở về lại là một nữ nhân!
Đem Đường phu nhân nhét vào trong tủ treo y phục qua đi, Hoàng Dung chợt cảm thấy một trận buồn ngủ dâng lên, lại chờ thêm một hồi, mà Tống Thanh Thư vẫn chưa có dấu hiệu gì quay trở về, do dự một chút, nàng dự tính nằm nghỉ ngơi một chút xíu để lấy lại tinh thần cho tỉnh táo, trong lúc chờ Tống Thanh Thư trở về…
Vừa nằm dài trên giường, Hoàng Dung cảm thấy cái áo Nhuyễn Vị Giáp cấn trên thân thể làm cho không thoải mái, ngẫm lại chỉ là nằm nghỉ một chút rồi dậy nên cũng không có gì, vì thế liền cởi y phục ra, tháo cái áo Nhuyễn Vị Giáp xuống ném qua ở một bên, trên thân thể chỉ còn cái yếm cùng cái tiểu nội khố nhỏ bé phô bày ra toàn bộ đường cong lồi lõm huyền ảo chết người…
Hoàng Dung đêm nay thực sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống, không bao lâu liền duy trì không được, rất mau ngủ quên tiến vào mộng đẹp.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-4/
Tống Thanh Thư trên đường tiềm hành, vừa đi vừa dò xét đám thị vệ, cuối cùng cũng tìm được gian phòng của Đường Quát Biện.
Ngoài cửa gian phòng của Đường Quát Biện ngoài có hai tên thị vệ trông coi, Tống Thanh Thư dùng khinh công liền từ phía sau cửa sổ lẻn vào trong phòng, vừa vào liền nghe được tiếng rên rỉ trầm thấp, âm thanh cực kỳ thống khổ.
Tống Thanh Thư mũi chân điểm một cái, cả người lập tức liền phóng lên trên cây xà ngang, nhìn vào bên dưới, thì phát hiện Đường Quát Biện nằm ở trên giường, mặt như giấy vàng, mồ hôi từng giọt to như hạt đậu ứa ra, cho thấy đang nhẫn thụ lấy sự đau đớn không hề nhẹ.
“Hoàng Dung lần này thật đúng là đủ hung ác, yếu huyệt trên cột xương sống của Đường Quát Biện bị điểm trúng, chỉ sợ nửa đời sau phải tàn phế nằm trên giường.” Tống Thanh Thư hít sâu một hơi.
Tuy n Đường Quát Biện thụ thương rất nặng, nhưng nhìn lại cũng không phải lo lắng cho đến tính mạng, Tống Thanh Thư đang định trở về phòng mình để hoan ái với Đường phu nhân, đột nhiên thần sắc nhất động, ánh mắt nhìn chăm chú ra phương hướng cửa chính.
Hai tiếng bị kêu rên phát ra, nếu như Tống Thanh Thư đoán không lầm, thì hai hai tên thị vệ ngoài cửa chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Trên giường Đường Quát Biện hiển nhiên cũng ý thức được có gì không đúng, vội chụp lấy cây bội đao để kề bên, thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm ra cửa chính.
“Bụp… bụp… bụp…”
Mấy bóng đen đột nhiên xông vào, vừa giơ tay lên cũng là một mảng lớn ám khí hướng phía trên giường bắn tới.
Tống Thanh Thư giật nảy cả mình, hắn không ngờ tới những người này quả quyết như thế, sau khi phóng vào không một câu nói, vừa ra tay cũng là sát chiêu, đừng nói bây giờ Đường Quát Biện đang mang trọng thương vô pháp di động, cho dù là hắn không có thụ thương, cũng có thể tránh không khỏi độc châm đầy trời như thế này.
Tống Thanh Thư thân hình lóe lên, từ trên xà ngang ập xuống, ống tay áo cuốn lên, đại số độc châm liền bị quét trúng rơi xuống mặt đất, chỉ tiếc sự tình vội vàng, vẫn có vài cây độc châm lọt lưới bắn trúng vào thân người Đường Quát Biện.
Nhìn thấy đột nhiên xuất hiện Tống Thanh Thư, mấy tên áo đen kia giật mình, bất quá bọn chúng cũng không chần chờ…” xoẹt, xoẹt, xoẹt…” mấy thanh bội đao liền hướng phía Tống Thanh Thư xông đến.
Những người này thân pháp gọn gàng, xuất thủ tàn nhẫn, Tống Thanh không có thời gian để kéo dài cùng mấy tên áo đen, liền vung tay đoạt lấy bội đao từ bên trong tay của một tên, đột nhiên trong phòng sáng lên một vầng đao quang chói lọi, ngay tức khắc mấy tên áo đen đã hồn lìa khỏi xác.
Nhìn lấy mấy xác người, Tống Thanh Thư âm thầm thở dài, bời vì đến từ thế giới hiện đại, hắn thật tình không muốn giết người, nhưng đến bây giờ, khi giết người thì cũng không chút nào nương tay, xem ra chính mình đã dần dần bị cái thế giới hỗn loạn phân tranh này đồng hóa rồi.
Chỉ là hơi sững sờ, hắn liền tỉnh táo lại, vội vàng chạy tới xem xét tình huống của Đường Quát Biện, vết thương trung độc châm trên người Đường Quát Biện chảy ra huyết dịch đen nhánh, hiển nhiên là đã trúng kịch độc, Tống Thanh Thư nhướng mày, Đường Quát Biện vốn đang bị trọng thương, bây giờ lại trúng độc chỉ sợ tính mạng khó mà bảo toàn.
Bất quá hắn đã được Đường phu nhân nhờ vả, nên không thể cứ như vậy mà mặc kệ buông tay, nên vội phong bế chung quanh huyệt đạo vết thương của Đường Quát Biện, sau đó bàn tay đặt tại trên lưng hắn, liên tục không ngừng đưa chân khí đến trong cơ thể hắn, cố bức kịch độc ở trong thể nội Đường Quát Biện.
Thấy rõ hành động của Tống Thanh Thư, Đường Quát Biện lộ ra một nụ cười vui mừng:
– Tống huynh đệ, ta quả nhiên không có nhìn lầm ngươi.
Tống Thanh Thư mặt sắc mặt ngưng trọng:
– Đường Quát huynh cứ ngưng thần tĩnh khí, đệ phải nhanh chóng đem độc trong cơ thể huynh bức ra ngoài cái đã.
Bất quá trong lòng hắn lại âm thầm thở dài, Đường Quát Biện bị trúng chi độc, đã xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, bây giờ dù cho có Đại La Kim Tiên cũng cứu không được.
Đường Quát Biện khẽ lắc đầu, thê lương cười lên:
– Tống huynh đệ, tình huống thân thể của ta thì ta rất rõ ràng lắm, ngươi không cần phải lãng phí chân khí, ta chỉ có mấy lời muốn nói cùng ngươi…
Tống Thanh Thư nhất thời im lặng, tuy nhiên y vẫn liên tục không ngừng đem chân khí đưa vào cơ thể Đường Quát Biện.
Đường Quát Biện sắc mặt cuối cùng cũng có chuyển biến tốt hơn một chút, bất quá Đường Quát Biện rõ ràng đây chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, vội vàng nắm chặt thời gian nói ra:
– Tống huynh đệ, ngươi còn nhớ rõ lời thề của chúng ta kết nghĩa chứ?
Tống Thanh Thư khẽ giật mình, nghĩ đến lời thề hoang đường kia, cười khổ nói:
– Đường Quát huynh cứ việc yên tâm, đệ không phải là loại người lợi dụng lúc người gặp khó khăn đâu…
– Ta lại chính là muốn ngươi lợi dụng lúc người gặp khó khăn đây…
Đường Quát Biện vội nói lớn lên, thấy Tống Thanh Thư ngạc nhiên, vội giải thích nói.
– Thực ra ta muốn nhờ ngươi giúp ta làm một chuyện.
– Đường Quát huynh cứ nói, đệ nhất định sẽ nghĩa bất dung từ.
Tống Thanh Thư cùng Đường Quát Biện dù gì cũng đã là huynh đệ kết nghĩa, hắn lại đã cùng giường chiếu với Đường phu nhân, cũng là muội muội của Đường Quát Biện, cho nên việc thỏa mãn một cái nguyện vọng lúc lâm chung, đương nhiên không có gì do dự.
Đường Quát Biện lộ ra nụ cười kỳ dị:
– Chờ sau khi ta chết đi, làm phiền Tống huynh đệ đem da mặt cắt bỏ, rồi giả mạo thân phận của ta một đoạn thời gian.
Tống Thanh Thư khí lạnh ứa ra:
– Chuyện này là vì sao?
– Tống huynh đệ có biết những tên thích khách vừa rồi là ai phái tới không?
Đường Quát Biện cười lạnh nói.
– Không phải là Hoàn Nhan Lượng chứ?
Tống Thanh Thư cũng có hoài nghi tương tự.
– Không sai…
Đường Quát Biện nghiến răng nghiến lợi.
– Ta cùng hắn cuối cùng là một phe cánh, Tống huynh đệ có biết hắn vì sao muốn ta chết?
Tống Thanh Thư lắc đầu, đây cũng là điều lớn nhất mà hắn không nghĩ ra, từ lúc hai người bọn họ hợp mưu để đưa Quách Tĩnh vào bẫy, rõ ràng bọn họ là cùng một đám…
– Tống huynh đệ có còn nhớ cho ta đã từng đề cập tới thê tử của ta là Hoàng Nhan Ca Bích, nói nàng là đệ nhất mỹ nhân của Kim Quốc không?
Nhắc đến kiều thê, trong mắt Đường Quát Biện lộ ra một sự tự hào, một sự thống khổ, còn có một nỗi buồn…
Nghĩ đến bản tính hoang dâm của Hoàn Nhan Lượng, Tống Thanh Thư giật mình:
– Chẳng lẽ…
Đường Quát Biện gật đầu:
– Tên cẩu tặc này từ trước đến nay háo sắc, ta biết hắn đối với Hoàng Nhan Ca Bích sớm có lòng thèm muốn, dù là ta có để phòng, nhưng cứ cho rằng sau khi giải quyết xong việc đại sự, thì về sau mới sẽ lộ ra dã tâm lang tử, không ngờ tới hắn lại nóng lòng ra tay nhanh như vậy.
Đường Quát Biện trong giọng nói toát ra cực kỳ vẻ ảo não.
Tống Thanh Thư cũng không có chú ý tới Đường Quát Biện nhắc đến hai chữ “đại sự”, nhíu mày hỏi:
– Có phải là Đường Quát huynh muốn đệ bảo hộ tẩu tẩu phải không?
– Không sai…
Đường Quát Biện hơi thở càng lúc gấp.
– Hoàn Nhan Lượng thủ đoạn âm hiểm, nếu như không có ai bảo hộ nàng, chắc khó lòng mà thoát khỏi ma trảo của tên cẩu tặc kia, cho nên ta cần ngươi giả mạo thân phận ta, có như thế mới có thể bảo đảm cho nàng an toàn, đây là việc thứ nhất…
Đường Quát Biện ho khan vài tiếng, khóe miệng trào bọt máu, tiếp tục nói:
– Ta quan hệ tới sự hưng suy gia tộc Đường Quát, nếu cứ như vậy vô thanh vô tức chết đi, thì gia tộc Đường Quát lập tức sẽ bị mấy đại gia tộc khác rỉa rói chia ăn không còn gì nữa, ta không muốn trở thành tội nhân của gia tộc Đường Quát, đây là việc thứ hai.
Đường Quát Biện chợt ngẩng đầu nhìn Tống Thanh Thư:
– Còn có việc thứ ba, ta muốn ngươi tìm cơ hội báo thù cho ta, hãy giết chết Hoàn Nhan Lượng tên cẩu tặc kia.
Tống Thanh Thư nhíu mày, Đường Quát Biện đưa ra ba việc, có thể giả mạo Đường Quát Biện cơ tìm hiểu nơi giam giữ của nhóm Tống Viễn Kiều là cơ hội tốt, cùng lúc có thể thuận thế lẫn vào cao tầng của Kim Quốc, nếu như thao tác thỏa đáng, thậm chí còn có khả năng khống chế được triều đình Kim Quốc.
Đường Quát Biện thấy Tống Thanh Thư có vẻ do dự, vội nói tiếp:
– Ta biết mấy việc này khiến cho ngươi gặp khó khăn, ta cũng không để cho Tống huynh đệ mạo hiểm không công, cho nên ta sẽ hồi báo cho ngươi vô cùng giá trị vô cùng to lớn. Chỉ cần bảo đảm quyền thế cho gia tộc Đường Quát, thì toàn bộ tư nguyên của gia tộc Đường Quát sau đó mặc cho ngươi sai sử! Cá nhân ta sở hữu tích lũy tài phú, từ nay về sau tất cả đều là của ngươi. Tối hậu, thê tử của ta, đệ nhất mỹ nhân Kim Quốc, từ nay về sau cũng sẽ là nữ nhân của ngươi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 4 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/05/2021 11:29 (GMT+7) |