Nhạc Linh San thấy kỳ quái hỏi:
– Phụ thân… hai người này là thần thánh phương nào, vì sao mấy người Thanh Hải phái mới vừa rồi còn một bộ diệu võ dương oai, bây giờ lại giống như là gặp quỷ vậy?
Nhạc Bất Quần sắc mặt cũng trắng bệch, thì thầm nói rằng:
– Tương truyền ngoài Đông Hải có một hòn đảo Hiệp Khách, cách ba mươi năm một lần thì phái nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác, một tên Trương Tam, một tên Lý Tứ, đến Trung Nguyên một lần, mời chưởng môn các phái đi đến đảo Hiệp Khách ăn cháo Lạp Bát.
* Chú thích: Nguyên bản thì đảo Hiệp Khách cách mười năm một lần, phái người tới một lần, nhưng truyện này bởi vì dung hợp mười bốn quyển tiểu thuyết Kim Dung, cho nên điều chỉnh lại, đổi thành ba mươi năm một lần.
– Chỉ là đi ăn cháo thôi mà, nếu người ta mời, cùng lắm thì không đi thì được rồi?
Nhạc Linh San nghi hoặc không giải thích được, trong tửu lâu hơn phân nửa người đồng dạng gật đầu, suy cho cùng bọn họ niên kỷ còn chưa đủ, chưa từng trải qua ba mươi năm trước trận kia giang hồ gió tanh mưa máu.
Nhạc Bất Quần cười khổ:
– Cách đây ba mươi năm trước, chưởng môn các phái tới Đảo Hiệp Khách không có một ai còn sống để trở về, những chưởng môn lúc đó đều các cao thủ đứng đầu trong chốn giang hồ, trong đó còn có phương trượng Thiếu Lâm là Diệu Đế đại sư, Võ Đang Bạch Vân Quan Ngu Trà đạo trưởng, võ công cao cường không thua kém gì phương trượng Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang hiện nay.
Nhạc Linh San cũng bị hù, lẩm bẩm nói:
– Vậy thì không đi thì không được sao?
Nhạc Bất Quần tựa như nhớ lại chuyện kinh khủng:
– Ba mươi năm trước, những chưởng môn nào không đi, không những là chịu khổ đột tử mà chính ngay cả môn phái cũng bị xóa tên trong giang hồ, lúc đó chưởng môn Thanh Thành phái là Húc Sơn đạo trưởng một thân nội lực độc bộ võ lâm, là cao thủ hàng đầu trong chốn võ lâm, nhưng chỉ trong vòng một chiêu đã bị nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác đánh chết, mà trong năm đó nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác vẫn còn là người trẻ tuổi, từ đó về sau, không ai dám phản kháng lại bọn họ nữa.
– Vậy tại sao con chưa từng nghe nói qua các bậc tiền bối của Hoa Sơn phái có người bị mời đi?
Nhạc Linh San đột nhiên nhớ tới, nghi ngờ hỏi.
– Khi đó Hoa Sơn chúng ta thì hai bên khí tông và kiếm tông đánh nhau căng thẳng, ai cũng không thể làm gì được ai, chi vị chưởng môn vẫn treo lơ lửng giữa trời, cũng là bởi vì như vậy nên mới tránh được nạn kiếp…
Nhạc Bất Quần âm thầm kêu khổ, sao lại có nhiều chuyện rơi xuống như vậy chứ a, từ lúc mình làm chưởng môn phái Hoa Sơn tới nay, bên ngoài có Tả Lãnh Thiền nhìn chằm chằm, bên cạnh thì có người bên kiếm tông bụng dạ khó lường, trong hàng đệ tử lại còn có gian tế địch nhân, nếu không cẩn thận thì sẽ bị nguy hiểm diệt phái, bây giờ đảo Hiệp Khách lại dính vào.
– Nhạc chưởng môn quả nhiên kiến thức uyên bác, tại hạ chính là Trương Tam.
Tên mặt tròn tai to có vẻ phúc hậu híp mắt nói.
– Tại hạ Lý Tứ.
Tên khác mặc trường bào màu xanh cao gầy, giọng nói băng lãnh.
– Nhạc chưởng môn xin lượng thứ, để tại hạ trước cùng mấy vị Thanh Hải phái này thương lượng một chút.
Trương Tam xoay đầu lại nhìn ba người Bạch Bản Sát Tinh.
– Chẳng biết ai trong ba vị hiện giờ đang nắm giữ làm chưởng môn Thanh Hải phái?
Bặc Thái hừ:
– Thanh Hải phái từ trước đến giờ chỉ có vài người, thì làm gì mà có chưởng môn?
Trương Tam móc ra một vật giống như quyển sổ sách lật vài trang, gật đầu nói:
– Quả đúng vậy, lão Tứ, vậy tình huống của bọn họ thì phải làm sao đây?
– Ba người, cùng một chỗ.
Lý Tứ nói cực kỳ ngắn gọn, giống như không muốn tốn nhiều lời…
– Ừ… vậy mà ta tính không ra.
Trương Tam vỗ trán một cái, cười nhìn ba người.
– Đã là như vậy, mời các vị nhận lệnh Thưởng Thiện Phạt Ác đi.
Vừa dứt lời, bên trái tay vẫy một cái, từ ống tay áo cùng lúc bay ra mấy khối đồng.
“Bộp… bộp… bộp…”
Tất cả đều cắm vào trước mặt ba người, ba khối bài đồng, đều tăm tắp lún vào trên mặt bàn đá tựa như khảm nạm lên vậy, trên khối bài đồng có khắc một khuôn mặt tươi cười, thật giống như vẻ mặt vui tươi của Trương Tam vậy.
Nhạc Bất Quần từ xa xa nhìn thấy, hít sâu một hơi, nội công khí tông của Hoa Sơn từ trước đến nay lừng danh trên giang hồ, mặc dù lão luyện Tử Hà Thần Công trình độ cao như vậy, cao lắm là đem khối bài đồng vỗ lên mặt gỗ, còn cứng rắn như bàn đá này, thì tuyệt đối không thể, chứ không nói đến đối phương chỉ là vẫy tay nhẹ nhàng như vậy.
Ba người Thanh Hải phái nhìn nhau, cũng biết nội công của đối phương cao xa cao hơn mình, nhưng nếu để cho bọn họ cứ như vậy cam tâm tình nguyện đến đảo Hiệp Khách, thì quả thực là uổng phí vài chục năm danh tiếng đã tạo nên.
– Nếu chúng ta không tiếp nhận thì sao?
Bạch Bản Sát Tinh cười nói, ba mươi năm trước hắn không có chính mắt nhìn thấy qua nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác xuất thủ, bởi vậy cũng không nắm chắc được nội tình võ công đối phương.
Hắn ngang dọc hắc đạo cũng vài chục năm, đương nhiên minh bạch một người có nội lực cao nhưng lại vị tất thực lực cũng cao, nên tự nghĩ chụp dựa vào thực của của ba người hợp lại, cũng chưa chắc là sẽ thua trước đối phương chỉ có hai người.
– Nhận thì sống, không thì chết.
Lý Tứ thanh âm không mang theo chút nào cảm tình, mọi người nghe được đều bốc lên khí lạnh.
– Lão phu cũng muốn thử xem.
Bạch Bản Sát Tinh cười gằn một tiếng, thân hình liền giống như một con đại bàng hướng đến Trương Tam đánh tới.
Bặc Thái, Hách Mật cũng như tâm hữu linh tê, cùng lúc sử xuất tuyệt học cả đời của mình công tới Trương Tam, trong lòng bọn họ rõ ràng, chỉ cần có thể xuất kỳ bất ý giải quyết được một người trong đó, tên còn lại tự nhiên không đáng lo lắng.
– Thấy ta thiện lương như vậy, thì coi ta dễ bị khi dễ sao?
Trương Tam mập mạp trên mặt đầy mỡ, thân hình lóe lên liền sấn tới cạnh thân ba người.
Hách Mật còn chưa có phản ứng kịp, đầu vai đã bị đối phương bắt chặt, lập tức kình lực trong người đã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, chưa kịp kinh hoàng, cả người đã bị đối phương nắm lên giữa không trung ném tới Bạch Bản Sát Tinh.
Bạch Bản Sát Tinh vội vàng thu chiêu, Hách Mật giống như mũi tên bắn thẳng tới mất đà, trước ngực như bị quả chùy đánh trúng, hơi thở nghẹn lại, từ giữa không trung ngã nhào xuống đất…
Bất quá lăn qua lăn lại xuất chiêu, Trương Tam không có còn cách ngăn lại Bặc Thái công kích, chỉ thấy Bặc Thái vận khởi mười tầng công lực của Nhất Chỉ Thiền, trong chớp mắt liền điểm trúng trên thân Trương Tam mấy đại huyệt.
Nhưng hắn không có nửa phần vui mừng, bởi vì hắn cảm giác được chỉ phong của mình giống như đánh vào miếng gỗ, một chút hiệu quả kình lực cũng không có, đang muốn lui về phía sau thì đã muộn rồi, bàn tay của Trương Tam đã nắm lấy cánh tay của hắn vặn đi…
Trên tay truyền đến đau đớn, Bặc Thái trong lòng thầm nghĩ: “Cánh tay này có lẽ…”
May là Hách Mật đúng lúc mở miệng:
– Thủ hạ lưu tình, chúng ta tiếp nhận.
Trương Tam lúc này mới buông tay, khẽ cười nói:
– Như vậy mới đúng mà.
Giữa sân mọi người thấy hắn vừa nói chuyện, một bên nhấc chân, sau một khắc đã xuất hiện ở trước bàn của đoàn người Hoa Sơn:
– Không biết ý của Nhạc chưởng môn như thế nào đây?
Nhạc Bất Quần bị thân pháp này của hắn dọa cho giật mình, vội vàng đáp:
– Thịnh tình của hai vị tôn sứ, Nhạc mỗ sẽ đúng ngày đến dự tiệc.
Ba người Thanh Hải phái thầm mắng Nhạc Bất Quần vô sỉ, rõ ràng bị hiếp bức, còn nói đàng hoàng như thế, vừa rồi ba người bọn họ thua không minh bạch, vốn còn muốn thừa dịp Nhạc Bất Quần và Trương Tam hai người so chiêu thì quan sát để tìm nguyên nhân, nào ngờ Nhạc Bất Quần chưa gì xương cốt đã mềm như thế.
Trương Tam ngón tay cái đưa lên, nói:
– Đa tạ Nhạc chưởng môn, khiến cho huynh đệ chúng ta không đến mức tay không quay về.
Còn từ bên kia thời gian không sai biệt lắm, Lý Tứ đi tới trước mặt Lý Mạc Sầu nói:
– Xích Luyện Tiên Tử Lý Mạc Sầu, vì ái sinh hận, tiêu diệt cả nhà Lục gia, mấy năm qua trong giang hồ trắng trợn giết hại người họ Hà, đang tội nên giết…
Tay áo run lên, một khối đồng bài liền cắm vào trên cây cột kế bên Lý Mạc Sầu, chỉ là khối bài đồng nay trên mặt khắc chính là một khuôn mặt khóc dữ tợn.
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 3 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-3/
– Muốn đánh thì tới, đâu cần nói nhiều như vậy.
Lý Mạc Sầu phất trần đảo qua, đứng ở nơi đó lãnh ngạo vô cùng, Lý Mạc Sầu tuy ở trong võ lâm danh tiếng không tốt lắm, nhưng hôm nay biểu hiện so với tam ma của Thanh Hải phái, Hoa Sơn Nhạc Bất Quần thì anh hùng hơn nhiều.
– Lý Tiên Tử quả nhiên là người sảng khoái, huynh đệ chúng ta cũng không muốn làm khó ngươi, cho ngươi được phép tự sát đấy…
Trương Tam chắp hai tay sau lưng, khuôn mặt phúc hậu cười cực kỳ hòa ái dễ gần, nhưng lời nói ra thì lại lãnh huyết không gì sánh được.
– Buồn cười, ta Lý Mạc Sầu nếu có muốn chết thì cũng phải chết cho rõ ràng, há có thể chỉ là dựa vào câu nói của ngươi mà sợ đến tự kết liễu tính mệnh?
Nhìn mấy người vừa rồi động tác giao thủ mau lẹ, Lý Mạc Sầu trong lòng cũng biết rất rõ, ngay cả ba người Thanh Hải phái liên thủ cũng đánh không lại, đối phương dễ dàng chế phục được ba người, võ công thật sự cao thâm khó lường, khẳng định mình cũng không phải là đối thủ bọn họ.
Nhưng nàng tính tình từ trước đến nay cứng cỏi, cho dù là đụng tới người võ công cao xa hơn mình thì cũng dám đấu một trận, cũng chính là vì nàng có năng lực phát huy thực chiến vượt xa người thường.
– Dừng tay…
Mộc Uyển Thanh thoáng cái ngăn cản trước mặt Lý Mạc Sầu, giòn tiếng nói.
– Các ngươi nếu được xưng là Thưởng Thiện Phạt Ác, vì sao cái loại người như Bạch Bản Sát Tinh, Thanh Hải Nhất Kiêu rất xấu xa này không giết đi, mà lại đến khi phụ Lý tỷ tỷ?
– Bạch Bản Sát Tinh, Thanh Hải Nhất Kiêu đám người này tuy sát nhân như ma, bất quá cũng chỉ giới hạn bên trong giang hồ, không thể nói là đúng hay sai, Lý Tiên Tử thì bất đồng, trong rất nhiều người bị giết là bách dân, bách tính không biết chút nào võ công, tội nghiệt đương nhiên là thêm nặng hơn.
Trương Tam không nhanh không chậm giải thích.
Mộc Uyển Thanh nghẹn lời, dưới tình thế cấp bách lại thốt ra:
– Các ngươi nếu giết nàng, thì Kim Xà Vương sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
– Trước đây lời của cô nương thì ta cũng nghe đến, cô nương không cần lừa gạt ta, Kim Xà Vương cùng Lý Tiên Tử bất quá chỉ gặp mặt qua một lần, Lý Tiên Tử sở dĩ liều mạng giúp đỡ cô nương, bất quá chỉ là báo đáp lại ngày trước Kim Xà Vương chi ân cứu giúp, hai người bọn họ cũng không có tư tình gì cả.
Trương Tam cười híp mắt nói rằng.
Tống Thanh Thư nghe qua âm thầm kinh hãi, đảo Hiệp Khách xếp đặt người như thế nào mà biết tất cả mọi chuyện, ngay cả việc mình cứu Lý Mạc Sầu một lần, sự tình nhỏ nhặt như vậy cũng biết, phía sau bọn họ phải có một mạng lưới thu thập tin tức thật sự là quá kinh khủng…
– Hảo ý của cô nương thì ta tâm lĩnh, bất quá Lý Mạc Sầu ta chưa bao giờ cần phải mượn nhờ danh người để cầu mạng sống.
Lý Mạc Sầu bóp nhẹ lấy bả vai Mộc Uyển Thanh, từ trong lòng móc ra một quyển sách đưa cho nàng, trên bìa có ghi “Ngũ Độc Bí Truyền” bên trong quyển sách này ghi chép lại cách tu luyện Ngũ Độc Thần Chưởng cùng với Băng Phách Ngân Châm và luyện chế phương pháp giải độc châm, ngươi hãy tu luyện cho tốt, để ngày sau không bị kẻ xấu giang hồ khi dễ.
Nghe Lý Mạc Sầu khẩu khí giống như là bàn giao hậu sự vậy, Mộc Uyển Thanh trong lòng đau xót, thiếu chút nữa đã khóc lên.
Trương Tam ở một bên cười hắc hắc nói:
– Kỳ thực nếu có cho là hai ngươi có tư tình đi nữa cũng cũng vô dụng, Kim Xà Vương được thì người khác có thể sợ, còn vị tất chúng ta lại sợ, mục đích chuyến đi này của chúng ta cũng chính là muốn mời Kim Xà Vương đi đến đảo Hiệp Khách đấy.
– Các hạ khẩu khí thật là lớn…
Trong tửu lâu đột nhiên vang lên một giọng nói uể oải lười biếng, bởi vì mọi người khi đối mặt nhị sứ Thưởng Thiện Phạt Ác đều là nín hơi ngưng khí, trong tửu lâu đang rất an tĩnh, bởi vậy tiếng nói này rất là nổi bật, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thì thấy kẻ đang nói chính là tên công tử bột đang mang mặt nạ kia.
– Ngươi không muốn sống sao?
Không biết vì sao, Mộc Uyển Thanh thấy tên nam nhân mang mặt nạ lại có một loại cảm giác thân thiết, trong tiềm thức cũng không muốn hắn xảy ra chuyện gì không hay.
– Chẳng lẽ vị huynh đài này có điều gì muốn chỉ giáo?
Trương Tam xoay người lại cười híp mắt nhìn hắn.
Tống Thanh Thư điềm đạm:
– Chỉ giáo thì tại hạ không dám nhận, bất quá nhị vị võ công tuy cao, nhưng cũng chưa chắc đủ năng lực để mời tất cả mọi người.
Trương Tam thái độ khác thường, nhưng không chút nào tức giận, gật đầu khen:
– Không sai, Võ Đang Trương chân nhân, Thiếu Lâm Vô Danh thánh tăng, chúng ta không mời nổi…
Trong tửu lâu mọi người một mảnh xôn xao, Trương Tam biểu hiện ra mặc dù khách sáo, nhưng lời nói bóng gió lại cực kỳ rõ ràng, đó chính là toàn bộ trong chốn võ lâm, ngoại trừ hai người này, không còn có ai mà bọn họ không mời nổi, đúng là bực nào cuồng vọng.
“Không nghĩ tới đảo Hiệp Khách cũng biết Vô Danh…”
Tống Thanh Thư âm thầm kinh hãi, rất mau trả lời:
– Hai vị hơi quá mức tự đại, trong thiên hạ tàng long ngọa hổ, kỳ nhân dị sĩ đếm không hết, có biết bao nhiêu người vẫn có thể thắng được nhị vị…
– Nêu danh xưng thử xem…
Lý Tứ lạnh như băng cắt đứt lời của hắn.
Tống Thanh Thư nhãn châu xoay động, trong lòng đã có chủ ý, chỉ vào Mộc Uyển Thanh cười nói:
– Tỷ như người trong lòng của vị cô nương này, Kim Xà Vương Tống Thanh Thư sẽ thắng dễ dàng nhị vị.
– Giang hồ đồn đãi, thường thì chiếm đa số là lời thêu dệt thêm thắt…
Trương Tam lắc đầu, hiển nhiên là trong lòng không tin.
– Kỳ thực muốn nghiệm chứng võ công của nhị vị cùng Kim Xà Vương cao thấp như thế nào thì cũng rất đơn giản.
Tống Thanh Thư khóe miệng lộ ra cao thâm khó dò.
– Ồ?
Trương Tam trên mặt đầy mỡ cười nói.
– Xin lắng tai nghe…
– Chỉ là tại hạ từng có may mắn mắt gặp qua Kim Xà Vương, hắn cũng không ngại, cùng tại hạ luận bàn một chút võ công, chỉ tiếc là tại hạ bất tài, nhất chiêu liền đã bại trận.
Tống Thanh Thư ra vẻ tiếc nuối, những người khác nghe được âm thầm buồn cười, bộ dáng này của hắn bây giờ, bất cứ ai biết võ công cũng có năng lực nhất chiêu đánh bại hắn được.
Trương Tam trong lòng kinh nghi bất định, người này giả ngây giả dại, chẳng lẽ đanh có chỗ dựa nào hay sao? Bởi vậy bất động thanh sắc nói:
– Nếu vậy thì công tử có ý nếu như chúng ta nhất chiêu đánh bại công tử, thì sẽ phán đoán được song phương người nào võ công cao hơn?
– Hay lắm… quả là phán đoán rất tốt.
Tống Thanh Thư đột nhiên thu hồi nụ cười, trầm giọng nói.
– Bởi vì nhị vị sẽ đánh không lại tại hạ đâu.
Lời hắn vừa thốt ra khỏi miệng, giữa sân mọi người còn lại đều hít sâu vào một hơi, Nhạc Linh San vội vàng giật nhẹ ống tay áo Ninh Trung Tắc:
– Nương a… lời nói của tên công tử bột này có phải là quá điên khùng không vậy?
Ninh Trung Tắc như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm người nọ:
– Ta cũng không rõ lắm, nhưng hắn là thế ngoại cao nhân hay không thì cũng khó nói…
Từ trên người hắn nhìn không ra chút nào vết tích biết võ công, nhưng Ninh Trung Tắc trong chốn giang hồ cũng là nhân vật nổi danh hiệp nữ, điểm ấy nhạy cảm vẫn phải có.
– Công tử là người của phái nào, vì sao nhiều lần muốn hí lộng với huynh đệ chúng ta?
Trương Tam tính tình cẩn thận, trước mắt nam nhan này trên thân, nhìn không ra nửa phần vết tích có chân khí, nhưng vì là như vậy, hắn càng không dám mạo hiểm, cho nên trước hỏi rõ ràng sư thừa môn phái của đối phương thì có thể hiểu rõ nội tình hơn, suy cho cùng trong chốn giang hồ võ công các môn các phái bọn họ đều trong lòng nắm rõ.
– Tại hạ là người của Cổ Mộ Phái.
Tống Thanh Thư ôm quyền nói.
– Nói hươu nói vượn…
– Nói bậy bạ…
Hai giọng nói cùng lúc vang lên, một là Trương Tam, một là Lý Mạc Sầu.
Trương Tam cười lạnh nói:
– Cổ Mộ phái từ trước đến nay chỉ truyền nữ bất truyền nam, đệ tử trong phái đều là nữ nhân, duy nhất chỉ có một nam đệ tử là Dương Quá thì cụt một cánh tay, công tử tứ chi hoàn hảo, vậy thì công tử là ai đây chứ?
– Tại hạ là cô gia của Cổ Mộ phái a.
Tống Thanh Thư cười hì hì đáp, hắn vẫn không có nói dối, Hồ phu nhân là truyền nhân chính tông của Cổ Mộ, chính hắn tiện nghi như phu thê với nàng thì gọi là cô gia cũng không phải là giả.
– Câm miệng…
Lý Mạc Sầu không nhịn được nữa, cả người tức giận phát run, hiện nay Cổ Mộ phái chỉ còn nàng cùng với Tiểu Long Nữ hai người, Tiểu Long Nữ thì yêu thương Dương Quá chết đi sống lại, đương nhiên là không có khả năng tìm nam nhân khác, người trước mắt này luôn miệng nói là cô gia của Cổ Mộ Phái, không phải là chiếm tiện nghi của nàng vậy là cái gì nữa chứ…
– Nếu các người không tin, tại hạ có thể chứng minh cho xem a.
Tống Thanh Thư mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng xuất ra một chiêu, lúc vừa rồi những khối bài đồng bị nhị sứ khảm trên bàn đá, khám trên bàn của Hoa Sơn, còn có một khối khảm trên cây cột bên cạnh Lý Mạc Sầu, các khối bài đồng Thưởng Phạt giống như bị một đôi tay vô hình khống chế, lục tục bay qua hướng về phía của Tống Thanh Thư.
Tống Thanh Thư một tay trên, một tay dưới, mấy khối bài đồng ở khoảng trống giữa hai tay hắn tung bay theo hình cầu, không hề có dấu hiệu rơi xuống.
– Thiên La Địa Võng Thế!
Lý Mạc Sầu nhịn không được hô lên, võ công Cổ Mộ phái thì nhẹ nhàng gói gọn trong hai chữ ở khinh linh, mà chiêu Thiên La Địa Võng Thế là võ công cơ bản của Cổ Mộ phái, nàng như thế nào lại không nhận biết chứ?
Trương Tam tâm tư như điện chuyển, mới vừa mới đối phương hút lấy những khối đồng bài, đến tột cùng là võ công gì? Tiêu Phong có Cầm Long Thủ? Đại Luân Minh Vương có Khống Hạc Công? Còn có Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành…
Trương Tam trong đầu lục tục suy đoán từng môn võ công, nhưng rất nhanh lại bị hắn bài trừ bỏ qua…
Tống Thanh Thư dùng chiêu thức ấy làm cho mọi người khiếp sợ, chẳng ai nghĩ tới cái tên bị mọi người cho rằng là công tử bột, vừa… vừa rồi còn giống như dê béo lại là một cao thủ thâm tàng bất lộ.
Nhạc Linh San hưng phấn vỗ hai tay, kích động vẫy vẫy ống tay áo mẫu thân mình:
– Nương… quả nhiên không ngoài sở liệu của nương a…
Mộc Uyển Thanh trừng mắt chớp mắt nhìn Tống Thanh Thư, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, hắn giả vờ thụ thương áp đầu ở trước ngực của mình, trong lòng tức giận không ngớt: “Tên hỗn đản này giả ngây giả dại chiếm tiện nghi bản cô nương, thật đáng ghét!”
– Đã chứng minh thân phận, những khối lệnh bài tại hạ trả lại cho các vị.
Tống Thanh Thư tiện tay phất một cái, mấy khối đồng bài lục tục bay cắm trở về ngay vị trí chỗ cũ, không sai lệch chút nào.
Tống Thanh Thư chỉ giữ lại tối hậu một khối đồng bài Phạt Ác khắc cái mặt khóc dữ tợn, nói:
– Về phần này cái, ta sẽ nhận thay lấy.
Tống Thanh Thư dùng chí cương chí dương của Thần Chiếu Chân Khí đem khối đồng bài đun nóng lên, rồi lại đột nhiên vận lấy chí âm chí hàn của Cửu Âm Chân Khí đông lạnh, rồi hai tay chà một cái, khối bài Thưởng Thiện Phạt Ác nhất thời vỡ thành bột mịn, theo gió bay phiêu tán.
Toàn bộ mắt người thoáng cái kinh hoàng, ngay cả kiến thức rộng rãi Trương Tam, Lý Tứ cũng kinh hãi, nhiều năm trôi qua như vậy bọn họ chưa từng gặp qua người có nội lực mạnh mẽ như vậy, trước đây chưởng môn Tây Xuyên Thanh Thành phái Húc Sơn Đạo đạo trưởng dùng nội lực đem khối đồng bài làm tan chảy thành một khối đồng sắt vụn, có khi nào gặp qua người như hắn trực tiếp đem khối đồng bài làm tan thành bụi phấn?
Nhìn thấy ánh mắt mọi người khiếp sợ, Tống Thanh Thư âm thầm đắc ý…
Kim loại nóng lạnh tương giao, cực kỳ dễ vỡ vụn, bởi vậy Tống Thanh Thư thật ra cũng không có tốn nhiều lắm khí lực, chỉ dựa vào nguyên tắc đơn giản như vậy mà làm được, thoáng cái liền đem toàn trường chấn trụ.
– Đây là loại nội công gì?
Trương Tam trầm giọng hỏi.
– Đương nhiên là Ngọc Nữ Tâm Kinh.
Tống Thanh Thư nói dối mắt đều không chớp…
– Ngọc Nữ Tâm Kinh có bực uy lực như thế này sao?
Trương Tam trong lòng nghi hoặc, bất quá hắn cũng rõ ràng, nội công tốt không nhất định là có công phu tốt, nếu hắn liên thủ với Lý Tứ, đối phương tuyệt đối sẽ gây khó dễ gì được, vừa nghĩ như thế, nên hoàn toàn yên tâm.
– Công tử nội lực mạnh như vậy, thật khiến người bội phục, hai huynh đệ chúng ta tự nghĩ công lực kém xa công tử, bởi vậy nên đành liên thủ lãnh giáo công tử.
Mộc Uyển Thanh cấp bách:
– Các ngươi có biết xấu hổ hay không? Hai người ba mươi năm trước đã hoành hành võ lâm Trung Nguyên, hôm nay lại muốn lấy hai đánh một hậu bối tuổi còn trẻ?
– Cô Nương phải hiểu điều này.
Trương Tam điều chỉnh sắc mặt.
– Võ học chi đạo, từ trước đến nay là lấy võ công làm đầu, chứ đâu có dựa vào tuổi tác mà phân chia? Bất quá cô nương nếu thực sự không phục, thì cũng có thể hạ tràng giúp hắn, như vậy nhân số song phương sẽ ngang bằng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 3 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/04/2020 11:29 (GMT+7) |