– Tống… Tống đại ca, vừa rồi ở Đông phủ có thấy hai nha hoàn Đào Hồng, Liễu Lục không?
– Thiếu phu nhân không cần lo lắng, tại hạ đã đem các nàng cứu ra ngoài rồi.
Tống Thanh Thư đáp.
Song Nhi gật đầu, muốn đứng lên đến, nhưng bởi vì ảnh hưởng dược lực, thân thể còn hư nhược, nên lảo đảo, Tống Thanh Thư liền vội vàng đứng lên đỡ lấy nàng.
– Tống đại ca… đưa muội về Tử Tước phủ, muội lo là Đông Ngạc Luân Đại sẽ lại tìm đến cửa, Phương phu nhân cùng Đào Hồng, Liễu Lục sợ gặp nguy hiểm.
– Suýt chút nữa tại hạ đã quên.
Tống Thanh Thư thức tỉnh, Đông Ngạc Luân Đại có thể sau khi bĩ đoạt lại Song Nhi, sẽ lại đế Vi phủ gây sự.
Song Nhi trong lòng lo lắng, tuy rằng rất muốn nhanh lên để về phủ, nhưng nàng bây giờ cả người vô lực, hai chân như nhũn ra, mới đi vài bước thì đã thở gấp rồi.
Tống Thanh Thư âu lo nhìn nàng:
– Thiếu phu nhân, nơi này còn cách Tử Tước phủ một khoảng cách, với tình hình bây giờ của thiếu phu nhân sẽ đến phủ khá lâu, hay là để tại hạ ôm thiếu phu nhân dùng khinh công…
Hắn đang muốn giải thích mình cũng không phải là có ý định muốn động tay động chân với nàng, chỉ là vì muốn nhanh chạy trở về phòng bị Đông Ngạc Luân Đại tìm tới cửa, nào ngờ Song Nhi rất dứt khoát gật đầu:
– Làm phiền Tống đại ca.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên, vào thời khắc mấu chốt Song Nhi lại không giống như nữ nhân bình thường ra vẻ e lệ, nên liền chặn ngang đưa nàng ôm vào trong ngực, vận lên khinh công hướng về Tử Tước phủ chạy về.
Có thể là tối nay bị uống dược lực quá mức làm tổn thương thân thể, khi hai má Song Nhi dán vào lồng ngực Tống Thanh Thư thời điểm, nàng lại cảm thấy một luồng khí tức ấm áp, mới vừa bắt đầu vẫn bình thường, nhưng cũng không lâu lắm, nàng chống lại không được thân thể mình trở lại nóng dần lên, nàng từ từ nhắm hai mắt giả vờ như ngủ thiếp, cảm nhận bên dưới cửa miệng âm đạo của mình lần nữa rỉ ra chất lỏng dịch nhờn nhơ nhớp xấu hổ kia…
… Bạn đang đọc truyện Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/cao-thu-kiem-hiep-quyen-2/
– Thiếu phu nhân tỉnh lại…
Song Nhi mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Tống Thanh Thư t cách mình rất gần đang kêu gọi, vội vã lúng túng tách ra khỏi người hắn:
– Thật không tiện, Tống đại ca… vừa rồi mệt mỏi quá nên đã thiếp đi…
– Không sao.
Tống Thanh Thư mỉm cười lắc đầu…
– Chúng ta đã đến gần Tử Tước phủ…
– Đa tạ Tống đại ca giúp đỡ săn sóc.
Song Nhi cảm kích nói…
Đột nhiên truyền đến ầm ĩ tiếng ồn ào, Tống Thanh Thư biến sắc:
– Không được… tựa hồ là tiếng ồn ào từ Tử Tước phủ truyền đến.
Hắn vội vã lôi kéo Song Nhi chạy tới.
Tử Tước phủ đã bị quan binh bao quanh, người cầm đầu chính là công tử nhà họ Đông gia… Đông Ngạc Luân Đại, Địch Vân cũng dẫn người Niêm Can Xử và Phương Di cùng với Đào Hồng Liễu Lục đứng ở phía sau, cùng đối phương đối lập căng thẳng.
– Đông công tử, cứ giơ đuốc cầm gậy bao quanh phủ đệ trọng thần của triều đình, e rằng không ổn đâu.
Tống Thanh Thư bước tới nói.
– Tống đại ca!
– Thiếu phu nhân.
– Song Nhi muội…
Địch Vân, Phương Di bọn họ thấy rõ hình dạng hai người, vui mừng khôn xiết, kêu ra tiếng.
Đông Ngạc Luân Đại quay đầu lại nhìn hai người, ánh mắt ngưng lại, hình dáng Tống Thanh Thư cùng với người bịt mặt cứu đi Song Nhi giống nhau như đúc, gã lập tức biết là bị ai làm hỏng chuyện tốt rồi.
Lại nhìn tới Song Nhi đôi mắt đã thanh minh, tựa như chim nhỏ nép vào người bên cạnh Tống Thanh Thư, hắn đối với dược tính “Mê Xuân tửu” biết rất rõ ràng, nếu không pha rượu, uống trực tiếp vào thì giải độc chỉ có một con đường giao hoan hợp thể, trong lòng liền phẫn nộ: “Con bà nó, lão tử nhọc nhằn khổ sở thiết lập mưu kế, lại bị tiểu tử này hái lộc trời cho…”
– Hóa ra là Tống đại nhân a, không biết có gì chỉ giáo?
Đông Ngạc Luân Đại cũng biết Tống Thanh Thư bây giờ danh tiếng chính thịnh, bởi vậy cũng phải kiêng dè.
– Ban đêm công tử điều động binh mã bao vây ở đây, Đông công tử có biết việc này nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ đâu.
Tống Thanh Thư vươn bàn tay nhẹ nhàng đẩy ra đao kiếm của đám quan binh đang chặn ở trước mắt, che chở Song Nhi đi vào bên cạnh đám người của Phương Di, bọn quan binh kiêng kỵ uy danh của hắn tại kinh thành, cũng không dám ngăn trở.
Nhìn thấy tình huống trước mắt, Đông Ngạc Luân Đại hô hấp cứng lại, nếu như là bình thường, gã đã hạ lệnh cho quân binh xống tới rồi, nhưng đã nghe lời đồn đại về võ công của Tống Thanh Thư, nên gã đành đổi sách lược:
– Tống đại nhân đã hiểu lầm, Đông phủ đêm nay đang truy lùng hai nữ phi tặc đang đêm xông vào trong phủ, truy đến nơi này, trên đường vừa vặn gặp phải Cửu Môn Đề Đốc, nên ông ta đưa quan binh đi theo giúp ta một chút sức lực.
Tống Thanh Thư biết gã nói quàng, trong kinh thành ai mà không biết Cửu Môn Đề Đốc từ trước đến giờ cùng Đông gia có quan hệ mật thiết, Đông Ngạc Luân Đại muốn điều động qua binh bên đó chỉ là chuyện nhỏ.
Có điều Tống Thanh Thư không muốn vạch trần lời nói dối của gã, thứ nhất không chứng cứ, thứ hai cũng chẳng có ý nghĩa gì, nên cười lạnh nói:
– Không biết Đông công tử có tìm được nữ phi tặc chưa?
– Đã tìm tới rồi…
Đông Ngạc Luân Đại lạnh lùng nói.
– Lúc hai nữ phi tặc trốn lúc đi, trong đó có một nữ phi tặc bị gia tướng trong phủ chém trúng bả vai, thật trùng hợp thì Phương phu nhân bây giờ tựa hồ cũng đang tổn thương bả vai, thủ hạ của ta lúc lục soát trong phòng của Phương phu nhân thì đã tìm ra y phục dạ hành còn dính máu.
Cầm y phục dạ hành thủ hạ đưa tới, hình thức rõ ràng là của nữ tử mặc, hơn nữa còn có dấu vết vết bị đao chém rách, mặt trên vẫn còn vết máu.
– Tại sao ngươi để để bọn họ vào bên trong phủ lục soát vậy!
Tống Thanh Thư tức giận trừng mắt nhìn Địch Vân, trong lòng thầm nói không ổn rồi, hiện tại đã bị đối phương nắm bắt được tang chứng.
– Bọn họ quân binh nhiều người xông vào, người của chúng ta đành trước tiên đành phải bảo vệ an toàn gia quyến trong phủ trước, còn những việc khác thì không quản được.
Địch Vân mặt đỏ lên, quẫn bách vô cùng.
Tống Thanh Thư cũng biết mình trách Địch Vân cũng không đúng, chính hắn cũng không nghĩ tới chuyện Đông Ngạc Luân Đại lại có thể kéo nhiều quan binh đến đây như vậy, cho nên chỉ phái có hơn mười người hảo thủ thủ vệ Tử tước phủ, cứ cho rằng để đối phó với đám tặc tử bình thường thì thừa sức.
– Đông công tử cứ nói đùa, Phương phu nhân trên thân tổn thương là do buổi sáng cùng ta luận bàn về võ nghệ, ta không cẩn thận nên làm bị thương Phương phu nhân đấy. Về phần y phục dạ hành này, nói không chừng có thể là nữ phi tặc ném tới trong phòng Phương cô nương, cố ý vu oan giá họa thì sao?
Tống Thanh Thư mở miệng nói.
– Thật sao? Ta thì thấy y phục dạ hành này lại tương xứng với vóc dáng của Phương phu nhân a, bằng không thì có thể để cho Phương phu nhân thử mặc vào, để nhìn có khớp với vết thương trên người của Phương phu nhân không?
Đông Ngạc Luân Đại cầm lấy y phục dạ hành ném về phía Phương Di.
Tống Thanh Thư thấy lần này đã là bất lợi, nghĩ đến bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ cho Phương Di, bây giờ cứ tập trung về chuyện nữ phi tặc thì không khôn ngoan, vội vàng lái sang chuyện khác:
– Phương phu nhân chính là qua phụ của Vi đại nhân, Vi đại nhân đã vì nước hy sinh tính mệnh của mình, xương cốt còn chưa tan, Đông công tử ép người như vậy không e ngại đại thần trong triều cười chê sao…
Đông Ngạc Luân Đại lắc đầu nói:
– Bổn công tử cũng không phải là tự nhiên bắt ép Phương phu nhân, mà là do đã tra ra thân thế của Phương phu nhân trước đây, đó là dư nghiệt người của Mộc vương phủ, đã phái nữ nhân này tiềm phục tại bên người Vi đại nhân, hơn nữa Vi đại nhân chết đi có điểm đáng ngờ trùng trùng điệp điệp, nên bổn công tử nghi ngờ Phương phu nhân sắm vai nhân vật ám muội. Người đâu… bắt Phương phu nhân mang đi thẩm vấn cho ta…
Phương Di chấn động sắc mặt trắng bệch.
– Ai dám!
Tống Thanh Thư duỗi tay ra, ngăn tại trước mặt Phương Di, đám quan binh nhìn nhau, trong lúc nhất thời chần chừ chưa có tiến đến.
– Tống đại nhân có phải là muốn bao che phản tặc? Cái tội danh này rất là nghiêm trọng đấy.
Đông Ngạc Luân Đại lắc đầu cười lạnh nói.
Trước mắt bao người, Tống Thanh Thư muốn gì cũng phải có lý do nếu muốn hành động, trong đầu liền cấp tốc suy tính, rất nhanh có chủ ý:
– Đông công tử, chắc hẳn gần đây có nghe nói qua Hoàng Thượng mới thành lập bộ phận Niêm Can Xử, nếu việc này có liên quan đến Phương phu nhân, thì sẽ dính dáng đến việc điều tra của ta đấy.
Đông Ngạc Luân Đại sững sờ, không ngờ nửa lại nhảy ra Niêm Can Xử, bộ phận này cơ cấu có chút thần bí, gã cũng có nghe qua, lúc này chưa biết phải làm như thế nào cho đúng, thì một tên thủ hạ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, Đông Ngạc Luân Đại sắc mặt lập tức sáng lên, nói:
– Tống đại nhân cũng không nên quên, Hoàng Thượng giao phó Niêm Can Xử quyền nắm bắt dò xét, điều tra truy bắt, nhưng quyền thẩm vấn thì không có nghe nói.
Đến phiên Tống Thanh Thư sững sờ, quyền lực thẩm vấn nghi phạm sớm muộn gì Niêm Can Xử cũng sẽ có, tựu như thời Tiền Minh Đông Xưởng Cẩm Y Vệ giống nhau, chẳng qua hiện nay Niêm Can Xử mới thành lập, về việc thẩm vấn thì Khang Hy lại chưa có ban lệnh ra, nên sắc mặt hắn liền thay đổi:
– Vậy tối nay không biết Đông công tử lấy thân phận gì mà cho người tới bắt đây? Nếu là ra mặt cho Đông gia, chỉ sợ Đông gia cũng không có quyền lực này, nếu là ra mặt cho Cửu Môn Đề Đốc, thì cũng có thể, nhưng trị an trong Kinh Thành từ trước đến giờ thuộc về Thuận Thiên Phủ Duẫn quản hạt, Đông công tử đừng nói là mình bao biện làm thay nhé…
– Tốt lắm, ta sẽ phái người đi mời Thuận Thiên Phủ Duẫn.
Đông Ngạc Luân Đại hừ lạnh một tiếng, đưa mắt ra hiệu, một tên gia tướng nhanh chóng hướng về Thuận Thiên phủ chạy đi.
Tống Thanh Thư quay đầu, trầm giọng nói với Phương Di:
– Phương phu nhân sự tình hôm nay tình khó có thể qua được, đành ủy khuất Phương phu nhân tới Thuận Thiên phủ ở vài ngày. Thuận Thiên phủ là của Nạp Lan gia, bàn tay Đông gia không với tới bên đó đâu, tại hạ sẽ cùng Nạp Lan Minh Châu trao đổi, Thuận Thiên phủ doãn có lẽ sẽ không làm khó dễ Phương phu nhân đâu, cứ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ nghĩ đến biện pháp đem phương phu nhân cứu ra.
Bởi vì Đông Ngạc Luân Đại chỉ ra thân phận Phương Di là ngươi của Mộc vương phủ, Tống Thanh Thư cũng không có biện pháp che lấp, đành phải tìm kiếm một phương pháp khác để bảo vệ Phương Di.
Phương Di sắc mặt trắng bệch, trong mắt kinh hoàng, Tống Thanh Thư tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói ra:
– Phương phu nhân yên tâm, nếu như tại hạ tìm mọi cách mà thất bại, nếu như phải cướp ngục để cứu Phương phu nhân, tại hạ cũng sẽ làm để cứu Phương phu nhân ra.
Phương Di rốt cuộc cũng phục hồi lại được thần thái, võ công Tống Thanh Thư như thế nào thì nàng biết rõ ràng, cảm kích gật đầu:
– Đa tạ Tống đại ca…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Cao thủ kiếm hiệp - Quyển 2 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dâm hiệp |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:36 (GMT+7) |