– Linh San.
– Cố đại ca… tới sớm.
– Đến sớm để bái kiến một vài tiền bối.
Hai người không coi ai ra gì bắt đầu trò chuyện, đem Nhạc Bất Quần cùng Ninh Trung Tắc gạt qua ở một bên, Lệnh Hồ Xung biểu lộ chán ghét, sau lưng các sư đệ nhìn xem Cố Hàn Uyên trong ánh mắt cũng mang nhiều địch ý.
Bọn họ đã sớm ngầm thừa nhận Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San là một đôi, nếu không phải là đã tự biết rõ về võ công của mình, thì có thể còn muốn gây phiền toái với Cố Hàn Uyên.
Nhạc Bất Quần trong lòng thì cũng có chút vi diệu, lão vốn là dự định lợi dụng Nhạc Linh San đến để mưu đồ với Lâm Bình Chi nhằm chiếm lấy Tịch Tà Kiếm Phổ, nhưng nếu như có thể để cho Cố Hàn Uyên làm nữ tế (con rể) của mình, thì cũng không phải là chuyện không thể tiếp nhận.
Mặc kệ là võ công của Cố Hàn Uyên, hay là thân phận đệ tử ưu tú của Võ Đang, đều có thể mang đến cho lão trợ lực, ít nhất lúc đối mặt với Tả Lãnh Thiền thì có thêm nhiều một phần sức mạnh.
Ninh Trung Tắc đem vẻ mừng rỡ của Nhạc Linh San khi gặp Cố Hàn Uyên thu hết vào mắt, bất đắc dĩ thở dài.
Lúc này nhân sĩ giang hồ dần dần đến nhiều, Cố Hàn Uyên cũng không quấy rầy đám người phái Hoa Sơn nữa, cáo biệt rời đi.
Lúc Cố Hàn Uyên quay đầu lại liền nhìn thấy Hoàng Dung trên mặt vi diệu ý cười cùng Quách Phù đang vểnh lên cái miệng rõ ràng đang ghen.
Hoàng Dung lúc này tựa như hoàn toàn đã quên chuyện phát sinh đêm qua, ngoài mặt không có lộ chút sơ hở nào.
– Thủy cô nương? Nhạc cô nương? Cố thiếu hiệp thật đúng là đa tình?
Hoàng Dung âm dương quái khí chế nhạo Cố Hàn Uyên, biểu lộ Quách Phù cũng càng thêm bất mãn.
Cố Hàn Uyên không để ý đến Hoàng Dung trêu chọc, đưa tay vuốt lên cái miệng của Quách Phù.
– Phù muội, miệng muội cong lên có thể treo được bình mỡ rồi…
Quách Phù bị động tác Cố Hàn Uyên thân mật làm cho có chút mộng, chột dạ liếc nhìn xem Hoàng Dung, trên mặt đỏ ửng xấu hổ phủ nhận lấy:
– Nào có…
Hoàng Dung ánh mắt quái dị, trong lòng thở dài.
Nàng biết Quách Phù đã là rất ưa thích Cố Hàn Uyên, bằng không với hành động gần như khinh bạc này mà Quách Phù cũng không tức giận, ngược lại còn đỏ mặt.
– Quách phu nhân đêm qua ngủ không ngon sao?
Cố Hàn Uyên biết rõ còn hỏi.
Hoàng Dung không lộ sơ hở mỉm cười nói:
– Đa tạ Cố thiếu hiệp quan tâm, có thể là có chút không quen nơi này a.
Trong nội tâm nàng thầm chửi một câu: “Tiểu hỗn đản, nói ra làm như với ngươi không có quan hệ gì vậy.”
Hai người ăn ý trước mặt người khác vẫn duy trì một khoảng cách, xưng hô cũng là bình thường.
– Người của phái Tung Sơn còn chưa tới?
Hoàng Dung hỏi một câu.
Cố Hàn Uyên lắc đầu nói:
– Sợ rằng phải chờ tới lúc đại hội rửa tay gác kiếm bắt đầu thì mới hiện thân a.
Quả nhiên người của các môn các phái lần lượt đều có mặt, duy chỉ có người phái Tung Sơn vẫn không thấy tăm hơi.
Lúc người phái Hằng Sơn đến, Cố Hàn Uyên hướng về phía Nghi Lâm mỉm cười ra hiệu, nàng sau khi thấy được hắn, mặt ửng đỏ cúi đầu, thì thầm:
– A Di Đà Phật.
Cùng lúc Định Dật sư thái cũng đối với trừng mắt liếc Cố Hàn Uyên.
Xem ra Định Dật sư thái chắc chắn là đối với Nghi Lâm đã nói cái gì, cho nên bây giờ Nghi Lâm cũng không dám nhìn hắn, Cố Hàn Uyên không để bụng, Nghi Lâm đẳng cấp chính là số âm, tùy thời lúc nào cũng có thể cầm nàng xuống.
Sau đó đại hội Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm cứ như vậy cử hành, còn cố ý hướng đến triều đình góp cái chức quan tham tướng có tiếng mà không có miếng.
Dù cho đồng đạo Ngũ Nhạc Kiếm Phái khuyên bảo cũng không thể thay đổi Lưu Chính Phong khư khư cố chấp, đang lúc Lưu Chính Phong hoàn thành rửa tay gác kiếm, thì Đinh Miễn, Phí Bân cùng Lục Bách, ba người nâng cao lệnh kỳ Ngũ Nhạc mang theo đệ tử phái Tung Sơn xâm nhập.
Một phen thần thương khẩu chiến, Phí Bân liền đem gia quyến Lưu Chính Phong áp giải tới.
Cố Hàn Uyên ở một bên thờ ơ, gặp phái Tung Sơn muốn gây họa tới gia quyến của Lưu Chính Phong, ngoại trừ Định Dật sư thái, lại không có một người nhân vi kỳ ngôn.
Nhìn xem Phương Chứng đại sư Nam Thiếu Lâm, Khâu Xứ Cơ phái Toàn Chân còn có sư bá của hắn Xung Hư đạo trưởng, chỉ có Hoàng Dung một mực chú ý đến Cố Hàn Uyên thì thấy được trong ánh mắt của hắn tràn đầy khinh miệt.
Trong nội tâm nàng có chút lo nghĩ, bởi vì nàng biết, Cố Hàn Uyên muốn ra tay.
Phí Bân phẫn nộ quát:
– Lưu Chính Phong, ngươi nếu không giết Khúc Dương, thì cả nhà của người phải chết.
Tiếp lấy liền đem nữ nhi Lưu Tinh của Lưu Chính Phong kề đao đè lên.
Lục Bách nhìn xem Lưu Tinh uy hiếp nói:
– Nếu muốn giữ mạng sống, bây giờ ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trách mắng Lưu Chính Phong làm chuyện không đúng, thì còn có thể miễn tử.
Lưu Tinh tướng mạo thanh tú xinh đẹp, bình thường ôn nhu như nước, nàng tựa như là một tiểu thư khuê các vậy, lúc này nàng mặc dù chật vật, nhưng chí khí lại cao, nổi giận mắng:
– Gian tặc, phái Tung Sơn ngươi so với Ma giáo thì còn gian ác hơn vạn lần!
Nói xong nàng liền nhắm mắt chờ chết.
Ẩn vào góc tối Khúc Phi Yên nhìn thấy tỷ tỷ tốt của mình sắp bị giết, mặt lộ vẻ lo lắng, liền muốn xuất thủ cứu người, thì bị bên người Khúc Dương gắt gao đè lại.
Lục Bách gặp người đầu tiên áp lên tới liền không có cầu xin tha thứ, thẹn quá hóa giận quát lên:
– Giết…
Vạn Đại Bình nghe lệnh, giơ kiếm lên liền muốn giết chết Lưu Tinh…
Giữa sân ngoại trừ Định Dật sư thái lộ vẻ không đành lòng, những người còn lại đều không có động.
Chỉ nghe một tiếng hét thảm, nhưng lại là âm thanh nam nhân, chính là Vạn Đại Bình vừa giơ kiếm lên muốn giết người, chỉ thấy hắn bụm lấy cổ tay, sắc mặt tái nhợt lui ra phía sau, máu tươi xuyên thấu qua khe hở tay chảy nhỏ giọt.
Trong sân kịch biến làm cho người phản ứng không kịp.
Đám người Phí Bân không nghĩ tới còn có người dám lựa chọn cứu người.
Lưu Tinh thấy mình chưa chết, mở hai mắt ra, chỉ thấy một nam nhân đem nàng bảo hộ ở sau lưng, bạch y nhẹ nhàng, mặt như quan ngọc, tuấn lãng khác thường, tóc dài phiêu dật với dây buộc ở phía sau ót, quả nhiên là tiêu sái lỗi lạc.
Trên mũi kiếm của thanh trường kiếm trong tay của hắn còn có mấy giọt máu rơi xuống, Lưu Tinh cảm thấy có nhân vật như vậy đã cứu chính mình, hôm nay mình có chết ở chỗ này cũng không tiếc.
– Là Cố đại ca!
Khúc Phi Yên cố nén kích động, nhỏ giọng đối với Khúc Dương nói.
Khúc Dương cũng không nghĩ tới Cố Hàn Uyên sẽ ra tay cứu người.
Ngoại trừ Hoàng Dung sớm đã có dự liệu, những người còn lại đều bị Cố Hàn Uyên làm cho giật mình choáng váng…
Xung Hư đạo trưởng mặc dù bất mãn cách làm phái Tung Sơn, nhưng cũng không có ý muốn ngay tại lúc này mà đối kháng với Tung Sơn, địch nhiều ta ít, chỉ riêng Phí Bân ba người cũng không phải là Xung Hư đạo trưởng có thể đối phó.
Còn Phương Chứng đại sư Nam Thiếu Lâm thì cao hứng nhất, bởi vì ở trong sân, người không muốn phái Tung Sơn có được uy tín chính là Phương Chứng đại sư, chỉ là lão không quản đến sống chết của Cố Hàn Uyên, cũng bất ngờ hắn một mình lại dám làm như vậy…
Khâu Xứ Cơ phái Toàn Chân mặt lộ vẻ vẻ khinh thường, đối với bên cạnh đệ tử nói:
– Tên tiểu tử này hôm nay chết chắc rồi.
Quách Phù thì không nghĩ nhiều như vậy, đối với Cố Hàn Uyên thì nàng sùng bái mù quáng, thấy hắn cứu người thì cảm thấy rất kích động.
Thủy Sinh, Nhạc Linh San, Nghi Lâm cũng là mặt lộ vẻ vẻ lo lắng, mặc dù các nàng rất kính nể hành vi Cố Hàn Uyên lúc này cứu người, nhưng trong lúc này thì càng nhiều hơn chính là lo lắng…
Ninh Trung Tắc thì ánh mắt phức tạp, đột nhiên cảm thấy ánh mắt của mình có thể không tốt bằng anh mắt của Nhạc Linh San, nàng đồng dạng bất mãn phái tác phong người của phái Tung Sơn, nếu như không cố kỵ ảnh hưởng đến phái Hoa Sơn mà nói thì sẽ lựa chọn ra tay cứu người rồi.
Lúc này nàng đối với Cố Hàn Uyên hảo cảm tăng nhiều.
Nhạc Bất Quần cũng là kinh ngạc, không ngờ Cố Hàn Uyên vậy mà lại dám một mình ra mặt như vậy, nếu là mình thì tuyệt sẽ không đi làm cái chuyện này.
Định Dật sư thái ám niệm phật hào, cho dù nàng đối với Cố Hàn Uyên chuyện xuất thủ cứu người rất tán thưởng, nhưng lại cảm thấy sau lưng các nữ đệ tử, nhất là Nghi Lâm hơn phân nửa đã muốn dao động tu hành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ân Tố Tố |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 144 |
Ngày cập nhật | 16/01/2024 12:51 (GMT+7) |