Leo là người cảm nhận rõ nhất. Dòng chảy ma năng ở đây dồi dào và tinh thuần đến mức không thể tin được, nó như một dòng sông vô hình đang nhẹ nhàng chảy qua từng tấc đất, từng kẽ lá. Hít một hơi thật sâu cũng đủ khiến tinh thần cậu sảng khoái. Đây đúng là một phúc địa để tu luyện. Cậu thầm nghĩ, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng.
Silara thì hít một hơi thật sâu, đôi vai khẽ run lên. Đây là không khí của quê hương, thứ mà cô đã khao khát trong suốt những năm tháng làm nô lệ. Nhưng niềm vui đoàn tụ nhanh chóng bị xen lẫn bởi một nỗi buồn man mác, một sự lo lắng không tên. Celeste thì tròn mắt kinh ngạc, đôi cánh của cô khẽ cựa quậy như muốn được bay lượn trong bầu không khí tuyệt vời này. Ngay cả Groka, một chiến binh Orc quen với sự khắc nghiệt, cũng phải thừa nhận nơi này có một vẻ đẹp yên bình đến lạ.
Sự yên bình đó không kéo dài lâu.
Từ trong những bóng cây, một nhóm người lặng lẽ xuất hiện, di chuyển nhẹ nhàng như những chiếc lá rơi. Họ là những Elf. Trang bị của họ không phải sắt thép lạnh lẽo, mà là những bộ giáp da được gia cố bằng gỗ và các loại bùa chú ma thuật, ôm sát lấy thân hình mảnh mai nhưng rắn rỏi. Tay họ lăm lăm những cây cung dài, những mũi tên đã được đặt sẵn trên dây.
Người đi đầu có vẻ là chỉ huy. Mái tóc bạch kim của anh ta được tết gọn gàng, đôi mắt màu xanh lục sắc bén như diều hâu. Anh ta nhìn lướt qua cả nhóm, ánh mắt dừng lại ở Silara trong một khoảnh khắc nhận ra, rồi ngay lập tức chuyển sang những người còn lại với sự cảnh giác cao độ. Ánh mắt anh ta nán lại trên người Groka lâu nhất, sự nghi hoặc không hề che giấu.
“Silara,” người chỉ huy lên tiếng bằng ngôn ngữ Elf cổ, giọng nói anh ta điềm tĩnh nhưng lạnh lùng. “Em đã trở về. Nhưng những kẻ này là ai?”
Silara bước xuống xe, cúi đầu chào theo nghi thức. “Thưa chỉ huy Laeron. Đây là những người bạn của tôi. Họ đã cứu mạng tôi. Chúng tôi đến đây để tìm một nơi trú ẩn.”
Laeron khẽ gật đầu, nhưng sự cảnh giác trong mắt anh ta không hề suy giảm. “Lãnh Thổ Vĩnh Hằng không phải là nơi trú ẩn cho người ngoại tộc, em biết luật mà. Đặc biệt là… một Orc.”
Groka gầm gừ một tiếng nhỏ trong cổ họng, tay cô đã nắm chặt lấy cán rìu. Anya cũng đứng chắn trước chiếc xe, tấm khiên khổng lồ của cô như một bức tường im lặng.
Đúng lúc đó, Leo bước ra. Cậu mỉm cười một cách thân thiện, giơ hai tay lên ra hiệu mình không có ý định thù địch. “Chào ngài chỉ huy. Chúng tôi hiểu sự lo ngại của ngài. Chúng tôi không đến đây để gây chuyện. Chúng tôi chỉ cần một nơi an toàn để nghỉ ngơi trong một thời gian. Chúng tôi sẽ tuân thủ mọi quy tắc của các vị.”
Sự bình tĩnh và thái độ hợp tác của Leo dường như khiến Laeron hơi bất ngờ. Anh ta im lặng đánh giá Leo một lúc lâu, rồi ra quyết định. “Được rồi. Các người có thể vào, nhưng với điều kiện.”
Anh ta ra hiệu. “Các người sẽ được đưa đến một khu vực dành riêng cho khách. Mọi hoạt động sẽ bị giám sát. Không được tự ý rời khỏi khu vực đó nếu không có sự cho phép của chúng tôi. Đây là quy tắc bất di bất dịch để bảo vệ sự yên bình của nơi này.”
“Chúng tôi đồng ý,” Leo đáp ngay lập tức.
Laeron gật đầu, rồi quay người ra hiệu cho đội của mình. Họ hạ vũ khí xuống nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn, tạo thành một đội hình hộ tống Hắc Nha đi sâu hơn vào trong rừng.
Con đường họ đi dẫn ngang qua khu dân cư chính của tộc Elf. Cả nhóm, kể cả Bellatrix và Eliana bên trong xe, đều không khỏi kinh ngạc. Không có những tòa lâu đài bằng đá hay những ngôi nhà gỗ thô kệch. Thay vào đó là cả một thành phố được xây dựng trên những cây cổ thụ khổng lồ. Những ngôi nhà xinh đẹp, thanh thoát được dựng trên những cành cây vững chắc, nối với nhau bằng những cây cầu treo được thắp sáng bởi những chiếc đèn lồng tỏa ra ánh sáng ma thuật dịu nhẹ. Tộc Elf di chuyển trên đó một cách nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Cuối cùng, đội tuần tra dẫn họ đến một khu đất tách biệt, nằm cạnh một dòng suối nhỏ. Nơi đây vừa kín đáo lại vừa có phong cảnh hữu tình. Nổi bật nhất là một hồ nước nóng tự nhiên, hơi nước từ đó bốc lên mờ ảo trong không khí. Cạnh hồ nước là một thân cây cổ thụ khổng lồ, phần ruột bên trong đã rỗng, tạo thành một cái hang tự nhiên đủ lớn cho cả đội có thể dùng làm nơi ở.
“Đây là nơi ở của các người,” Laeron nói, giọng không thay đổi. “Sẽ có người mang thức ăn và nước uống đến mỗi ngày. Đừng cố gắng đi đâu khác.”
Nói rồi, anh ta và đội của mình lặng lẽ rút lui, biến mất vào trong rừng cây như khi họ xuất hiện.
Tổ đội Hắc Nha đứng đó, nhìn quanh nơi ở mới của mình. Sau chuỗi ngày dài chiến đấu và trốn chạy, cuối cùng họ cũng đã có được một nơi trú ẩn, một khoảng lặng bình yên bất ngờ giữa thế giới đầy hỗn loạn.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Âm Dương Hóa Ma Quyết |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 40 |
Ngày cập nhật | 12/08/2025 03:45 (GMT+7) |